Chap 25 : Hình bóng của anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, mọi người lẫn lượt đi ra. Vương Nguyên tắt TV. Hoành Hoành nhảy xổ đến chỗ Vương Nguyên , cười hì hì.
- Vương Nguyên ơi, cậu đã muốn về chưa?
- Rất muốn.
- Ừ, chờ mình một chút rồi về cũng nha
- Ừm.
Nói xong, Hoành Hoành chạy đi lấy cái gì đó rồi thì thầm với Thiên Tỉ . Vương Nguyên khẽ mỉm cười, trêu chọc.
- Này, hai người muốn tình tứ thì đi ra chỗ khác nha. Nhìn thấy rồi đó.
Mặt Hoành Hoành và Thiên Tỉ đỏ như quả gấc, ngượng ngùng không nói gì. Hắc hắc... Bạn hiền, đó là món quà Vương Nguyên này tặng bạn đấy. Vương Nguyên cười thầm, sau đó lôi Hoành Hoành lên xe rồi chạy bon bon về nhà.
Trở lại với 4 chàng trai.
Thiên Tỉ quay sang nhìn ba người bạn mắt cứ hướng về phía cửa. Anh chàng nghĩ ra một trò chơi cực kì thú vị. Đột nhiên, chàng ta ngâm thơ.
"Bạn tôi đang ngồi thẩn thơ
Mắt nhìn về phía cửa
Mà sao lại...
Nhớ em Vương Nguyên đến nỗi ngồi đơ ra kìa
Đã định chạy đến bên em
Nhưng sao lại cái oạch?"
Ba con người quay lại trừng mắt nhìn Thiên Tỉ trong khi chàng ta đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Không đồng thanh mà nói.
- Thằng khùng!
Rồi mỗi người đi một hướng trở về nhà. Trong khi chàng Thiên Tỉ đang đơ như một bức tượng. Mãi sau hồn mới quay về
Vương Nguyên hất bay Hoành Hoành vào trong nhà Hoành Hoành rồi bỏ về nhà luôn, chả thèm nói chuyện. Cho chết! Cất xe vào nhà, Vương Nguyên phi thẳng vào nhà, hình như mẹ Vương Nguyên đang cơm thì phải. Oa! Không ngờ Vương Nguyên lại đoán đúng như thế, khéo đi làm thầy bói cũng được ấy chứ. Vương Nguyên ôm chầm lấy mẹ, cười nói.
- Sao mẹ lại ăn cơm muộn thế?
- À, mẹ cũng vừa mới về thôi. Nếu con đói thì ngồi xuống ăn với mẹ.
Vương Nguyên chu mỏ, tay xoa xoa cái bụng căng tròn.
- Thôi ạ. Con mà ăn thì chắc con thành lợn mất. Hì hì, mẹ ăn tiếp đi, con đi tắm đã.
- Ừ.
Cởi bỏ hết quần áo, Vương Nguyên lao vào phòng tắm, thả mình vào dòng nước ấm áp. Nước cứ từ từ chày dòng dòng, rơi xuống đất, tạo nên một giai điệu. Vương Nguyên lau người, vơ quần áo mặc vào rồi ngả mình xuống chiếc giường xinh xinh. Có vẻ như tâm trạng Vương Nguyên vẫn chả lên chút nào. Bỗng nhiên, hình ảnh lạnh lùng, đáng ghét của tên điên Tuấn Khải hiện lên: tức giận, dịu dàng. Vương Nguyên đã cố gắng loại hết ra khỏi đầu nhưng lại không thể làm được. Tại sao vậy nhỉ? Câu hỏi đó cứ hiện lên trong đầu. Vương Nguyên rất ghét hắn cơ mà nhưng sao Vương Nguyên lại cứ nhớ đến ngày hôm đó. Những lời hắn nói với Vương Nguyên là thật hay chỉ là trêu đùa? Vương Nguyên không thể hiểu nổi bản thân. Hắn nói thật hay nói đùa thì sao chứ. Tại sao Vương Nguyên phải để ý đến chuyện đó? Ashiiiii....... Không nghĩ nữa, nếu không đầu Vương Nguyên sẽ nổ tung mất. Đã có quá nhiều chuyện Vương Nguyên để tâm hơn là chuyện này. Ngồi vò đầu, bứt tai mãi, Vương Nguyên mới ngủ được một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, những tia nắng ban mai len qua khe cửa, khẽ vuốt ve khuôn mặt, Vương Nguyên mở mắt tỉnh dậy, vươn vai vài cái rồi thay quần áo, đánh răng rửa mặt. Mẹ Vương Nguyên đang nấu bữa sáng, Vương Nguyên vào cùng phụ với mẹ. Hoàn thành, Vương Nguyên cùng mẹ thưởng thức bữa sáng với biết bao niềm vui xen lẫn là sự hạnh phúc. Dường như mọi suy nghĩ ngày hôm qua cũng đã bay đi hết. Vương Nguyên vơ vội cặp sách, tạm biệt mẹ, bon bon đến trường. Mới sáng sớm nên mặt trời vẫn chưa thức giấc. Mọi vật đều bị nhấn chìm trong màn sương mỏng tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Gió thổi. Chiếc áo mỏng không thể giúp tôi đỡ lạnh được. Cả cơ thể run lên. Ông mặt trời cũng chịu chui dậy, từ từ ló dạng sau những tòa nhà cao tầng. Sương tan, chỉ còn lại những giọt sương đọng trên lá. Con đường dần dần trở nên đông đúc. Vậy là một ngày mới lại bắt đầu!
Trong trường mới chỉ có vài học sinh đến. Vương Nguyên thong thả dựng xe vào lán, sau đó mới tiến về phía lớp mình. Và Vương Nguyên bắt đầu công việc trực nhật lớp. Lấy dụng cụ trong tủ, Vương Nguyên quét trong lớp và ngoài hành lang.
- Hôm nay đến phiên em trực nhật hả?
Đang chăm chỉ quét, Vương Nguyên bỗng nghe thấy giọng nói trầm, ấm... là Triết Vũ, sao mà ngày nào Vương Nguyên cũng gặp đàn anh vậy nhỉ? Vương Nguyên ngừng lại, ngẩng đầu lên, cười bảo.
- Vâng. Mà sao đàn anh lại đến lại đến sớm vậy ạ?
Triết Vũ khẽ mỉm cười, lấy dụng cụ trong tay Vương Nguyên cất vào trong tủ, nói.
- Em trực nhật xong rồi đúng không?
- Vâng ạ. Đàn anh cần gì ạ?
- Vậy em có thể cùng tôi ra phía sau vườn trường nói chuyện một lúc được không?
- Dạ.
Nói xong, Vương Nguyên cũng Triết Vũ sánh bước đến phía sau trường, nới có khu vườn tuyệt đẹp.
Ngồi trên thảm cỏ xanh, Vương Nguyên ngắm nhìn bầu trời trong xanh, không một gợn sóng. Từ lúc ra đây, Triết Vũ chưa nói câu nào, đôi mắt cứ hướng về nơi xa xăm vô định nào đó trong khoảng không. Bỗng Triết Vũ quay sang nhìn Vương Nguyên, ánh mắt ấm áp, ôn nhu. Tim Vương Nguyên như lỡ một nhịp. Không biết có phải là Vương Nguyên nhầm hay không nữa? Giọng nói ngọt ngào vang bên tai.
- Sao mặt em đỏ vậy? Chẳng lẽ em bị cúm?
Ặc... Trời ơi, sao tự dưng mặt lại ửng hồng làm gì không biết? Mất hết cả hình tượng. Vương Nguyên ấp úng trả lời rồi lảng tránh sang vấn đề khác.
- À... ùm... Em không sao cả đâu, đàn anh. Mà anh định nói chuyện gì vậy ạ?
Hình như Triết Vũ có vẻ không vui, khuôn mặt không bừng sáng như mọi khi. Anh ấy ngập ngừng hỏi Vương Nguyên.
- Tôi đã yêu một cậu trai nhưng đồng thời lại có hai người con trai khác yêu em ấy, Vì vậy, tôi đã cố gắng thể hiện tình cảm của mình. Chỉ tiếc, cậu ấy lại không hề cảm nhận được. Có phải cậu đó rất ngốc không?
- Đúng, đúng. Cậu ấy đúng là không có mắt. Một người tốt như đàn anh mà không để ý đến.
Vương Nguyên cứ trả lời một cách vô tư, nghĩ gì nói nấy. Và Triết Vũ bật cười lớn, dù đã cố kìm nén nhưng không được. Vương Nguyên ngượng ngùng, mặt đỏ chót, không dám nhìn Triết Vũ. Một bàn tay ấm áp xoa đầu Vương Nguyên, tiếng của Triết Vũ khẽ vang.
- Em đúng là vừa đáng yêu, vừa ngốc nghếch.
Vương Nguyên chu mỏ, cãi lại.
- Không có mà.
Nhưng không có hiệu quả. Mái tóc của Vương Nguyên đã hơi rối. Giờ Vương Nguyên mới phát hiện khi cười, Triết Vũ trông rất rất đẹp trai (trời ạ, sao giờ mới biết). Chẳng biết từ khi nào Vương Nguyên cứ nhìn Triết Vũ mãi không rời mắt. Đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Giờ học cũng đã bắt đầu. Chào tạm biệt Triết Vũ, Vương Nguyên chạy về lớp với tốc độ kinh hoàng. May quá! Cô giáo vẫn chưa đến lớp. Vương Nguyên chạy vào chỗ ngồi, Hoành Hoành vẫy vẫy. Chẳng nói gì thêm, Vương Nguyên lấy sách vở cho tiết thứ nhất ra. Vừa lúc đó, cô giáo bước vào. Tiết học bắt đầu một cách suôn sẻ. Nằm dài trên bàn, những lời giảng của cô giáo chẳng thể lọt vào tai Vương Nguyên. Haizzzz... Buồn ngủ quá! Hôm qua, Vương Nguyên ngủ chẳng ngon giấc gì cả. Biết thế này, Vương Nguyên đã cúp tiết ra để ngủ cho rồi. Rồi một ánh mắt dò xét cứ nhìn Vương Nguyên chằm chằm, Vương Nguyên khẽ quay đầu sang. Hoành Hoành cười khì khì, sau đó chăm chú chép bài. Ôi trời! Chẳng hiểu nó đang làm cái gi nữa? Nhìn và cười là có ý gì đây? Chắc chắc là có vẫn đề rồi. Mà thôi kệ nó đi. Đến đâu thì đến vậy.
Yeah! Đến giờ nghỉ trưa rồi. Bụng Vương Nguyên kêu từ nãy tới giờ. Hơ... hơ... hơ... Cuối cùng cũng được ăn chứ không Vương Nguyên sẽ chết vì đói mất. Vương Nguyên chạy ù xuống căng tin mà quên mất Hoành Hoành . Chen mãi mới mua được 1 cái bánh sandwich và 1 cốc lúa mạch, Vương Nguyên ngồi vào chỗ vừa chén vừa ngắm cảnh bên ngoài. Bầu trời trong xanh, không một gợn sóng. Đám mây trắng muốt với những hình hài ngộ nghĩnh: một con rồng, một cái bánh, cái đầu heo... Hầu như toàn là tưởng tượng của Vương Nguyên mà thôi. Mà công nhận vui ghê nha! Vương Nguyên cầm cốc lúa mạch nhâm nhi từng chút từng chút. Vị ngọt, mùi thơm ngấm dần trong miệng. Rầm... Chiếc bàn tôi đang ngồi lung lay, giật mình, Vương Nguyên quay lại nhìn người đối diện. Na Na? Cô ta lại định giở trò gì nữa đây?Na Na hất mặt, cao ngạo nói.
- Xem ra cô vẫn còn sống tốt nhỉ?
Hừ. Ý cô ta là gì hả? Để xem. Vương Nguyên sẽ cho cô một bài học. Cất cao giọng, Vương Nguyên khinh bỉ trả lời.
- Nhờ phúc của cô, tôi vẫn bình thường. Chứ đâu như một số người ngu ngốc, tầm thường tới mức lòng tự trọng cũng chẳng còn.
Hơ... hơ... Na Na tức tới nỗi mặt mày đỏ bừng, tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt.
- Mày, mày,... Sao mày dám nói tao là ngu ngốc, tầm thường hả?
- Tôi nói cô bao giờ? Công chúa chắc tai cô có vấn đề rồi đó. Cần tôi giới thiệu chỗ khám cho không?
- Được lắm. Tao đã định tha rồi nhưng mày lại dám nói như vậy. Nếu mày muốn chết thì tao sẽ chiều theo ý mày.
- Vậy thì phải cảm ơn cô rồi.
Vương Nguyên mỉm cười đắc thắng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro