Chap 16: Lên trang bìa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến, Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải  quấn lấy không tha, không thể về nhà. Trực giác cho thấy, tối nay anh rất kỳ lạ, mỗi một lần đòi hỏi đều mạnh bạo cuồng nhiệt hơn ngày thường rất nhiều. Cách chiếm đoạt cứ như một con thú săn mồi, khiến Vương Nguyên không chịu nổi suýt ngất đi.

"Ưm....Tôi không thể được nữa, Vương  tiên sinh....Đừng...." Cậu không chịu nổi nhỏ giọng cầu xin tha thứ.

Nhưng người người đàn nằm trên người cậu lại chẳng chịu buông tha, ngược lại càng tăng thêm sức va chạm, khàn giọng dỗ dành: "Ngoan, tiểu yêu tinh, gọi tôi Tuấn Khải...."

Vương Nguyên bị hàng loạt trận công kích khiến cho rùng mình sợ hãi. Đầu óc trống rỗng, chỉ có thể ráng bấu víu vào anh, nghe lời gọi tên anh: "Tuấn Khải ...."

Âm thanh của cậu mang theo lời mời gọi quyến rũ, mềm mại như lông anh vũ lướt nhẹ qua tim, Vương Tuấn Khải gầm nhẹ một tiếng, đồng thời dốc sức chạy nước rút.

Mồ hôi nhỏ giọt trên cơ thể Vương Nguyên, anh nhắm mắt lại, đằm thắm hôn lên nốt ruồi xinh đẹp nơi khóe mắt cậu.

***

Vương Nguyên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu với tay sờ soạng, khi nhìn xem thì thấy là số của Đình Tín gọi.

"A lô, Tín Tín."

"Cậu còn lòng dạ để ngủ sao?" Đình Tín quát lên.

Trên người Vương Nguyên không còn mảnh vải, quấn chăn bò dậy, "Xảy ra chuyện gì sao? Sáng nay mình lại không thể đi giao sữa được, phiền cậu giúp mình...."

Còn chưa nói hết, Đình Tín đã ngắt lời cậu, "Còn giao sữa cái gì nữa chứ! Cậu mau dậy đi mua báo xem đi! Nguyên nhi, cậu đã được lên trang bìa của số báo tài chính và kinh tế rồi đấy!"

"Cái gì?" Cơn buồn ngủ còn sót lại chút cuối cùng của Vương Nguyên hoàn toàn bay sạch, cả kinh lập tức từ trên giường bò dậy.

Vừa cúp điện thoại, lại có cuộc điện thoại khác gọi vào. Cậu nhìn xem thì là số của cha mình.

Không đợi cô mở miệng, giọng nói kích động ở đầu bên kia của Vương Kiến Quốc đã vang lên lồng lộng, "Nguyên Nguyên à, con bây giờ thật là có triển vọng nha! Cả cha cũng được thơm lây rồi! Cha xem báo, nghe nói Vương tổng tặng 'Thiên Sứ Chi Dực' cho con hả, khi nào về nhớ mang về cho cha xem để mở rộng tầm mắt với nha con trai! Sau này nếu có thể thì con coi cũng dọn đến nhà họ Vương ở luôn đi, vậy thì người cha này cũng được coi như được bước một chân vào cánh cổng hào môn rồi....Còn nữa...."

"Cha, cha đừng tin những gì trên báo chí nói! 'Thiên Sứ Chi Dực' không phải của con đâu." Vương Nguyên vừa ngắt lời cha, vừa quơ quần áo mặc lên người.

"Sao lại không phải của con chứ? Sao nào? Mày bây giờ đã trở thành người giàu có rồi, cho nên muốn cắt đứt quan hệ với cha mày có phải không? Sợ cha mày nhìn xem một chút rồi mất màu sợi dây chuyền đó hay sao?"

"Cha, con không có ý đó." Vương Nguyên vừa giải thích, vừa đi xuống lầu.

"Tao mặc kệ mày có ý gì, tóm lại, mày phải mau về nhà ngay. Bà con lối xóm đang ngồi đầy một nhà, tất cả mọi người đang chờ để xem cái dây chuyền gì gì đó để được mở mang kiến thức đấy!" Trong giọng nói Vương Kiến Quốc không hề giấu vẻ đắc ý, Vương Nguyên cũng có thể nghe được tiếng nghị luận ầm ĩ từ bên kia qua điện thoại.

Cậu cảm thấy thật nhức đầu, cúp điện xong đi xuống lầu, nào ngờ thấy Vương Tuấn Khải đang ngồi ở phòng khách.

Anh đưa lưng về phía cô đang nói điện thoại.

"Cô Bạch, chẳng qua chỉ là tin tức của báo chí mà thôi, cũng đáng để cô vượt đại dương gọi thiện thoại về sao?" Giọng điệu của anh lạnh như băng, hờ hững, thậm chí có chút đùa cợt. Chỉ có nắm tay đang siết chặt vắt trên đầu gối kia đã tiết lộ hết cảm xúc của anh giờ phút này.

Bước chân Vương Nguyên cứng nhắc đứng luôn tại chỗ, không phải cố ý nghe lén nhưng không hiểu sao chân lại không bước được.

"Vậy sao? Tôi có từng hứa tặng 'Thiên Sứ Chi Dực' cho cô? Vậy xin lỗi, tôi đã quên mất!"

"Tôi cảm thấy cô gái đó rất thích hợp với tôi! Bạch Thiên Thiên, cô có thể tiếp tục chơi nếu cô muốn, muốn trở lại hay không đều không có bất cứ quan hệ gì với Thi Nam Sênh tôi cả!"

........

Không biết đầu bên kia nói gì, giọng nói anh mỗi lúc càng phát lạnh, đến cuối cùng chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, anh cáu kỉnh vứt luôn điện thoại di động xuống đất.

Điện thoại di động lập tức chia năm xẻ bảy, linh kiện rải tác tứ tung.

Vương Nguyên chết đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, bị dáng vẻ nóng nảy của anh dọa cho há miệng hết hồn, im như thóc tựa vào vách tường.

Vương Tuấn Khải đột nhiên quay đầu lại, đáy mắt rét lạnh khi nhìn thấy cậu,  lửa giận ngùn ngụt bốc lên: "Vương Nguyên, ai cho phép cậu đứng đó nghe lén hả?"

Giọng điệu nghiêm nghị chất vấn, khiến Vương Nguyên không rét mà run. Sau đó hoàn hồn, cậu đứng thẳng người giải thích: "Tôi không có ý nghe lén đâu...."

Vương Tuấn Khải  bị cú điện thoại của Bạch Thiên Thiên chọc cho tâm phiền ý loạn, vốn không có tâm tình để nghe Vương Nguyên giải thích.

Anh sải bước lớn đi qua, kéo cửa ra bực dọc chỉ vào cảnh cửa, "Cậu lập tức rời khỏi đây ngay!"

Anh thậm chí chẳng thèm liếc nhìn Vương Nguyên một lần nào.

Sự tuyệt tình và cáu kỉnh của anh cũng làm cho Vương Nguyên cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa. Có ai mà ngờ tới, người đàn ông này đêm qua còn rất thân mật hôn cậu và ôm cậu chứ?

Hứng lấy lửa giận oan uổng khiến cậu rất uất ức. Nhưng cậu cũng chẳng hề nói gì, chỉ thẳng lưng đi ra khỏi ngôi biệt thự.

Cạu vốn không có tư cách ở lại nơi này. Nhà của anh, anh đương nhiên có thể đuổi cậu đi bất cứ khi nào!

Cậu đúng là đồ ngốc, đêm qua đáng lẽ ra cũng nên giống như mọi lần dậy sớm mà rời đi, thì bây giờ đã không phải bị anh chán ghét đuổi đi như thế này.

Chẳng lẽ, mình thật bị sự dịu dàng yêu thương Vương Tuấn Khải diễn ra ở buổi đấu giá tối hôm làm cho mê muội rồi sao? Nhưng bây giờ cậu đã hiểu rõ tất cả rồi, chẳng qua chỉ một tuồng kịch mà anh là đạo diễn mà thôi....

Màn trình diễn đó, là diễn cho người anh yêu xem....

Vương Nguyên cười khổ, chóp mũi ê ẩm chua xót.

Quần áo đơn bạc mỏng manh, đi từng bước ra khỏi ngôi biệt thự. Thời tiết đang vào đầu Xuân vậy mà cậu lại cảm thấy vô cùng rét lạnh.

Lạnh cả thể xác lẫn tinh thần....

Vương Nguyên đi rồi, chỉ còn một mình Vương Tuấn Khải ngồi thở hổn hển trên ghế sô pha.

Quản gia và dì giúp việc vẫn chưa về, cả biệt thự lập tức an tĩnh lại, Vương Tuấn Khải cứ cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, trong lòng trống vắng như thiếu đi thứ gì đó.

Nhìn cánh cửa đã đóng lại mà trong lòng Vương Tuấn Khải càng thêm phiền muộn.

Tiểu yêu tinh này, bảo cậu đi thì cậu lập tức đi ngay! Phải chăng đạo đức nghề nghiệp của cậu đã quá kém rồi không? (-_-)

***

Lúc Vương Nguyên đeo túi sách về tới nhà, quả nhiên đúng như lời Vương Kiến Quốc nói, bà con hàng xóm đã ngồi chật ních trong nhà.

"Nguyên Nguyên, rốt cuộc con cũng về rồi!" Vương Kiến Quốc nhiệt tình ra đón cô một cách hiếm thấy, vội vàng hỏi: "'Thiên Sứ Chi Dực' đâu?"

"Nguyên nhi, nghe cha cậu nói, cậu được một người giàu có tặng cho viên kim cương rất lớn, có thật vậy không hả?"

"Đúng đó, đúng đó! Tôi từng tuổi này mà chưa bao giờ được thấy viên kim cương nó ra làm sao cả, lấy ra cho chúng tôi xem một chút đi." Thật ra thì mấy dì hàng xóm căn bản cũng không biết 'Thiên Sứ Chi Dực' là cái chi chi, chẳng qua bị Vương Kiến Quốc thổi phồng lên quá gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, nên mới ào ào kéo tới xem cho biết mà thôi.

Vương Nguyên thở dài, có chút bất đắc dĩ giải thích, "Cha, con đã nói thứ đồ đó không phải là của con."

Sắc mặt vốn đang hào hứng của Vương Kiến Quốc bỗng nhiên sầm xuống, "Cái gì mà không phải của con hả? Rõ ràng cha nhìn thấy tận mắt trên mấy tờ báo lớn, cậu ta đúng là tặng nó cho con kia mà. Hạng người có tiền như cậu ta không lý nào đã đem nó tặng cho con rồi lấy lại như vậy. Có phải con không nỡ lấy nó ra cho cha xem đúng không? Chẵng lẽ sợ cha lấy mất của con hay sao?"

"Cha, nó thật sự không phải là của con mà, hiện tại cũng không có ở chỗ con." Tối hôm qua cậu đã đem sợi dây chuyền đặt lại ở đầu giường, vừa sáng ra bị Vương Tuấn Khải đuổi đi, đương nhiên cũng không còn lòng dạ nào để ý tới món đồ đó nữa.

VươngKiến Quốc vẫn không tin, hung hăng trợn mắt liếc cậu một cái, sau đó mặc kệ có đúng vậy hay không, giật phăng chiếc túi của Vương Nguyên lục lọi tìm kiếm.

"Cha!" Vương Nguyên khó chịu tính lấy lại túi sách, nhưng Vương Kiến Quốc đã thô bạo đẩy cậu ngã xuống đất, trút hết đồ đạc trong túi xách ra.

Sao lại không có 'Thiên Sứ Chi Dực'?

"Tôi đã nói mà, làm gì có ai đi tặng món đồ đắt giá như thế chứ? Bà con lối xóm đợi mãi chẳng thấy, cũng mất kiên nhẫn ồ ạt đứng lên.

"Kiến Quốc, ông đó, tốt nhất sau này hãy nên sống thực tế làm việc cho đàng hoàng đi, bớt làm những chuyện nằm mơ giữa ban ngày lại."

"Lo mà chữa khỏi bệnh cho Chí Hoành đó đã là may mắn của các người rồi!"

Hàng xóm mỗi người chị một câu tôi một câu, nói đến nỗi mặt mày Cảnh Kiến Quốc lúc xanh lúc trắng. Não ông như muốn căng lên, ném chiếc túi không vào mặt Vương Nguyên, "Đồ của lỗ vốn dạy hoài mà vẫn không khá nổi!"

Vương Nguyên còn chưa kịp đứng dậy, ông đã hậm hực nện bước ra khỏi cửa nhà.

Vương Nguyên nhìn bóng lưng rời đi mà cõi lòng thê lương lạnh lẽo. Lặng lẽ đứng dậy, nhặt lại từng món đồ vương vãi khắp mặt đất bỏ vào túi sách.

Cũng may là....Cậu còn có anh.... Cậu không phải lẻ loi cô đơn một mình....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro