Chap 17: Dọn tới biệt thự ở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Giới báo chí kia quả thực có năng lực không tầm thường, không đơn giản bị người nhà nhìn thấy, mà ngay cả bạn học ở trường cũng đều thấy hết.

Vừa bước vào lớp học, Vương Nguyên liền bắt gặp các bạn học ngồi vây quanh túm tụm đang thảo luận gì đó. Nhìn thấy cô đi vào mọi người chột dạ nhìn nhìn cậu rồi vội vã xoay người giải tán.

"Đồ dở hơi!" Đình Tín phán một câu, đi tới khoác tay Vương Nguyên, "Chúng ta ngồi đằng kia."

"Ừm." Vương Nguyên gật đầu. Mới đi được một bước, Bạch Miểu Miểu đã đứng ra ngăn các cậu lại, "Vương Nguyên, tôi thật sự đã xem thường cậu rồi!"

"Phiền cậu tránh đường." Vương Nguyên đại khái có thể đoán được lời Bạch Miểu Miểu muốn nói, không muốn hao hơi tốn sức với cậu ta.

Vương Nguyên càng như thế, Bạch Miểu Miểu càng không muốn bỏ qua cho cậu, cao giọng mỉa mai, "Thật không nghĩ tới cậu lại dám đi rù quyến anh Tuấn Khải! Đúng là thứ không biết xấu hổ!"

"Này! Bạch Miểu Miểu, cậu đừng có quá đáng nhé! Bộ cậu không biết đọc chữ à? Không nhìn thấy trên báo viết thế nào sao? Sợi dây chuyền kim cương đó là anh Tuấn Khải  gì đó của cậu chủ động tặng cho Nguyên nhi đấy! Cậu dựa vào đâu nói Nguyên nhi quyến rũ Vương Tuấn Khải?" Tính tình La Đình Tín vốn nóng nảy, lập tức bác bỏ lời nói của Bạch Miểu Miểu.

Bạch Miểu Miểu vẫn không hề nao núng, lườm Đình Tín khịt mũi cười lạnh, "Tôi đã nói 50 vạn kia của cậu ta là tiền 'bán xuân' mà có được cậu còn không tin! Tôi chỉ không ngờ ở chỗ người đó lại là anh Tuấn Khải. Vương Nguyên, tôi cho cậu biết, cậu đừng vội đắc ý. Chị của tôi nói, tối hôm qua anh Tuấn Khải tặng sợi dây chuyền đó chẳng qua chỉ muốn diễn trò giận dỗi chị tôi mà thôi! Cậu cứ chờ mà xem, chị tôi sắp về rồi, đến chừng đó, cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc để bị đuổi ra khỏi cửa là vừa rồi đấy!"

Cô ta nói một tràng dài chọc cho Đình Tín giận muốn bốc hơi. Nhưng là người trong cuộc thế nhưng Vương Nguyen lại rất bình tĩnh.

Bởi vì....

Mỗi một câu Bạch Miểu Miểu nói đều sự thật, cậu vốn không có lời nào để đáp trả.

"Đó đều là chuyện của tôi, không phiền cậu quan tâm. Sắp tới giờ học rồi, mời cậu nhường đường cho." Cậu chỉ hờ hững nhìn Bạch Miểu Miểu.

Bạch Miểu Miểu sửng sốt ngớ ra, còn tưởng rằng nếu mình nhắc tới chị, Vương Nguyên nhất định sẽ phát điên, nhưng không ngờ cậu ta lại lạnh lùng bình tĩnh đến vậy.

Đình Tín tức giận đẩy cô ta sang một bên, kéo Vương Nguyên ngồi xuống.

"Bạch Thiên Thiên thật sự sắp về rồi hả?" Đình Tín hỏi.
Vương Nguyên lấy sách vở ra đặt lên bàn, bình tĩnh gật đầu, "Ừm."

Đình Tín nhìn bên mặt nghiêng của bạn một lúc lâu mới nói: "Cũng tốt, như vậy cậu cũng không cần phải qua lại dây dưa với Vương Tuấn Khải nữa."

Động tác lật sách của Vương Nguyên hơi khựng lại, một lúc lâu mới mím môi gật đầu, "Ừm."

Đình Tín cũng không nói thêm gì nữa, mở sách đợi giáo viên vào.

***

Lúc tan học, trời bỗng nhiên mưa xuống như trút nước.

Đình Tín còn phải tới ''Miss'' làm thêm nên đã đi trước.

Hiếm khi Vương Nguyên không bị tăng ca đêm, cậu tính về nhà làm một bữa tối thịnh soạn mang đến cho Chí Hoành.

Học sinh trường học đã đứng đầy dưới mái hiên ở trạm xe. Vương Nguyên không có mang ô, buộc phải miễn cưỡng xông thẳng qua, cả người cũng nhanh chóng ướt như chuột lột.

"Anh Tuấn Khải!"

Là tiếng của Bạch Miểu Miểu! Tuấn Khải?

Lòng Vương Nguyên run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên....

Giữa màn mưa, xe Vương Tuấn Khải từ từ dừng lại rồi hạ cửa sổ xuống, gương mặt điển trai xuất hiện khiến không ít nữ sinh đồng loạt kích động hò hét.

Bạch Miểu Miểu nhiệt tình chào hỏi, "Không ngờ may mắn gặp được anh ở đây! Anh Tuấn Khải, anh đi đâu vậy? Nếu thuận đường nhờ anh đưa em một đoạn đường nha! Tài xế nhà em tới giờ mà vẫn chưa có tới."

Dù khoảng cách khá xa cùng với tiếng mưa rơi lộp độp, nhưng Vương Nguyên vẫn có thể nghe được giọng nói từ chối của Vương Tuấn Khải, "Xin lỗi, bọn anh không thuận đường."

Lúc anh ngẩng đầu lên, Vương Nguyên giật mình theo bản năng lùi lại trốn trong đám người đang chen lấn.

Thật ra làm vậy cũng như làm chuyện thừa mà thôi. Đông người như vậy,Vương Tuấn Khải làm sao có thể nhìn thấy mình? Hơn nữa, dù cho có nhìn thấy, ở trước mặt người khác cả hai cũng chỉ là những kẻ xa lạ thôi! Mình cần gì phải lo lắng như vậy?

Nghĩ vậy nên cậu cũng bình tĩnh trở lại. Bất ngờ nghe được giọng nói lành lạnh gọi tên cậu " Vương Nguyên!"

Vương Nguyên giật mình, cảm nhận được tầm mắt của mọi người chung quanh đều đang chuyển về phía mình, tất nhiên cũng bao gồm cả Bạch Miểu Miểu.

"Lên xe!" Vương Tuấn Khải nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu ra lệnh không cho phép từ chối.

Vương Nguyên có thể cảm nhận được tầm mắt sắc bén như dao của Bạch Miểu Miểu như đang phóng tới chỗ cậu, như muốn xuyên thủng cậu thì mới hả dạ.

Mà những bạn học từng thấy cậu trên tờ báo hôm trước nên cũng không ngừng chỉ chỏ bàn tán này nọ.

Vương Nguyên không bước lên mà chỉ đứng im tại chỗ ngước nhìn Vương Tuấn Khài, rất giữ khoảng cách khách sáo lên tiếng: "Không dám làm phiền Vương tiên sinh, tôi và anh cũng không thuận đường."

Tiểu yêu tinh này, dám đứng đây cự tuyệt mình? Vương Tuấn Khài nhíu mày, "Lên xe, đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba!"

Anh thật sự không có tính kiên nhẫn!

Vương Nguyên vẫn nằng nặc không nghe lời của anh. Có Bạch Miểu Miểu ở đây, cho nên anh mới cố tình quan tâm cậu để Bạch Thiên Thiên biết được sau đó nổi cơn ghen? Đây là lý do duy nhất mà cậu có thể nghĩ tới.

Trong lòng bỗng trỗi lên cảm giác chua chát không thể diễn tả.

Vương Nguyên nở nụ cười bâng quơ, "Xe buýt đến rồi, tôi xin phép đi trước."

Nghĩa vụ của cậu chỉ có vào mỗi buổi tối. Vì vậy cậu không cần thiết phải phục tùng gọi dạ bảo thưa với anh.

Sự phản kháng bất ngờ này của cậu khiến sắc mặt Vương Tuấn Khải càng thêm khó coi.

Thấy Vương Nguyên nói làm thật, còn đang tính móc tiền lẻ ra để bước lên chiếc xe buýt vừa dừng lại, ngọn lửa giận không tên trong lòng anh lập tức vọt lên.

Đang tính lên xe, nhưng Vương Nguyên lại không ngờ anh đột nhiên đẩy cửa ra sải bước xuống xe.

Trời! Bên ngoài đang mưa lớn như thế!

Mưa to từng hạt dội xuống người anh, khoảnh khắc đó, tim Vương Nguyên đập dồn dập tưởng như muốn văng luôn ra ngoài, nhìn anh đi từng bước về phía mình.

"Này, bạn học, có muốn lên xe không vậy? Không lên phiền cậu nhường chỗ cho người khác! Trời mưa lớn như vậy, còn làm eo cái gì chứ?" Người phía sau không kiên nhẫn thúc giục.

Vương Nguyên hoàn hồn, đang tính mở miệng thì cổ tay bỗng nhiên bị giữ lấy.

Nhiệt độ nóng như lửa cùng nước mưa lạnh như băng, khiến trái tim cậu nhảy loạn lung tung.

Cách màn mưa, giây phút đó, Vương Nguyên cảm thấy trong mắt hoàn toàn chỉ còn lại bóng dáng của anh....

Mọi người chung quanh, dần dần đều trở nên mơ hồ....

"Theo tôi lên xe!" Trong mắt thoáng qua sự tức giận, dương như rất bất mãn khi bị cậu cự tuyệt lần nữa.

Vương Nguyên bị anh lôi đi một mạch tới cạnh xe, mở cửa chỗ ghế phụ nhét cậu vào bên trong.
Vương Tuấn Khải ngồi vào ghế lái, tức giận trợn mắt nhìn Vương Nguyên, sau đó nghiêng người tới rút chiếc khăn mặt vứt lên người Vương Nguyên "Lau khô đi."

Vương Nguyên thấy trên mặt lẫn trên người anh cũng vương đầy nước mưa, liền chuyển trả lại khăn lông, "Anh lau trước đi."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu trân trối rồi giật phắt chiếc khăn lông về.

Nhưng không phải để lau cho mình mà kéo mặt cậu tới giúp cậu lau tóc, động tác không mấy nhẹ nhàng, thậm chí có hơi thô bạo, như thể muốn trút xả cơn giận đã tích tụ ở trong lòng.

Mặt Vương Nguyên gần như bị anh ấn sát vào ngực, nhìn lồng ngực vạm vỡ của anh bởi vì tức giận mà hơi phập phồng, Vương Nguyên cố nén đáy lòng rung động, liếm liếm đôi môi đỏ mọng ướm lời: "Thật ra.... Chúng ta cũng không thuận đường...."

Động tác giúp Vương Nguyên lau tóc của Vương Tuấn Khải dừng lại, nhướn mày liếc nhìn cậu, vứt chiếc khăn trong tay sang cho cậu, bật thiết bị sưởi ấm trong xe lên mới mở miệng: "Vương Nguyên, em thế này là đang giận dỗi với tôi sao?"
Vương Nguyên sững sờ, cắn cắn môi quay mặt đi, lí nhí nói: "Không có." Thật sự đúng là cậu có hơi giận một chút.

Nhưng rốt cuộc cậu giận là do hôm qua vô duyên vô cớ hứng lấy cơn giận của anh, hay giận anh bởi vì đêm đó anh đã xem cô như con cờ để gây sự chú ý của người con gái khác?

"Vương Nguyên,, tốt nhất em nên nhớ thân phận hiện tại của mình!" Anh cho khởi động xe, lời nói ra cũng không mang theo chút cảm xúc nào, "Giận dỗi với tôi, em còn chưa đủ tư cách."

Mặt Vương Nguyên tái đi, nắm chặt chiếc khăn trong tay hỏi: "Vậy Vương tiên sinh, có thể cho tôi xuống xe được không?"

"Đi đâu đây?" Vương Tuấn Khải không cho xe dừng mà ngược lại còn hỏi địa chỉ của cô.

"Vương tiên sinh, quan hệ chúng ta chỉ là giao dịch. Tôi muốn đi đâu cũng không có nằm trong nội dung giao dịch của chúng ta. Vì vậy, mời anh cho tôi xuống xe." Giọng Vương Nguyên nói chuyện vẫn nhỏ nhẹ mềm mỏng, nhưng rõ ràng không giấu được sự phản kháng.

Nếu giữa bọn họ chỉ có thể giữ vững quan hệ như vậy, vậy thì....Cậu sẽ không để mặc mình tiếp tục lún sâu nữa. Cậu sợ.... Tiếp xúc với anh càng nhiều, cô càng không thể quay đầu....

Sự kiên quyết của cậu khiến Vương Tuấn Khải kinh ngạc mất một lúc. Ánh mắt cũng tối lại, hơi không vui nói, "Mau nói cho tôi biết địa chỉ trước khi tôi mất kiên nhẫn."

"Vương tiên sinh!" Vương Nguyên cố chấp nhìn anh.

Đáy mắt Vương Tuấn Khải  ngùn ngụt lửa giận, "Bây giờ tôi đã đổi ý, quyết định bổ sung thêm một điều nữa vào hiệp nghị."

Hả? Vương Nguyên khó hiểu nhìn anh.

"Về sau, không cần em hễ kêu là tới nữa! Bây giờ tôi sẽ đưa em về nhà thu dọn đồ đạc, bắt đầu từ tối hôm nay em dọn đến ở chỗ tôi."

Vương Nguyên trợn to mắt.

"Em không có quyền cãi lại lời tôi nói. Nếu em còn từ chối nữa, vậy đi, hiệp nghị của chúng ta coi như kết thúc tại đây, tiền đã đưa em, tôi sẽ lấy lại bất cứ lúc nào tôi muốn!"

Vương Nguyên bị những lời anh nói làm cho nghẹn ngào không thốt nên lời.

Dọn tới biệt thự ở? Chuyện này thật sự rất bất tiện cho cậu, nhưng cậu cũng thật sự không có quyền phản đối.
Vương Nguyên không hiểu tại sao Vương Tuấn Khải  lại đột nhiên bổ sung thêm điều này, nhưng cậu có thể đoán được, anh làm vậy chắc chắn phải có dụng ý của mình....  \

***

Lịch up chap bây giờ sẽ k dc thường xuyên nha. Mình sẽ đăng bù vào các ngày nghỉ Tết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro