Chap 18: Chỉ là quân cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên báo địa chỉ xong, Vương Tuấn Khải lẳng lặng đánh xe đi.

Xe anh vừa quẹo vào liền làm cho xóm nghèo trong con hẻm nhỏ xôn xao hẳn lên. Vương Nguyên chột dạ cúi đầu giống như đã làm sai chuyện gì ghê gớm lắm, "Đừng chạy xe vào trong nữa, hay dừng lại ở đây cũng được!"

"Em ở chỗ này à?" Vương Tuấn Khải nhíu nhíu đầu mày ngước nhìn mấy căn nhà lụp xụp cùng với điều kiện vô cùng khó khăn.

"Dạ." Vương Nguyên quan sát căn nhà của mình, đó là một căn nhà rất cũ kỹ, nhưng nó chính là nơi của ba cha con cậu sống nương tựa lẫn nhau suốt nhiều năm qua.

Vương Tuấn Khải trực tiếp lái xe qua, sau đó đỗ xe ở một chỗ đất bằng.

"Vương tiên sinh, anh cứ về trước đi, tối nay tự tôi sẽ đi tới chỗ anh." Vương Nguyên không muốn mời anh vào.

"Không mời tôi vào nhà ngồi một lát sao?" Quần áo trên người Vương Tuấn Khải vẫn còn ướt mèm.

Vương Nghuyên vốn lo lắng anh không quen đến những nơi thế này, nhưng anh đã cho xe đỗ lại dưới mái che trong con hẻm nhỏ.

Vương Nguyên chỉ có thể đi theo sau.

Hoàn cảnh gia đình cậu còn khốn khó hơn so với anh tưởng tượng. Bên trong hầu như chỉ bài biện những đồ dùng thô sơ cũ kỹ, nhà cửa cũng lụp xụp nhỏ bé, cộng thêm dáng người cao lớn của Vương Tuấn Khải  bước vào càng khiến nó trở nên chật chội.

Vương Nguyên đẩy anh vào một căn phòng, sau đó đi vào bên trong rất nhanh lại đi ra. Trong tay cầm một chiếc áo sơ mi đã ngã màu, "Anh thay tạm chiếc áo này đi, đừng để bị cảm."

Còn tưởng anh sẽ chê nó cũ kỹ xấu xí, nào ngờ anh còn rất thoải mái cầm áo đứng dậy tự nhiên thay trước mặt cậu.

Vương Nguyên ngẩn ra, mặt đỏ lựng nhìn lồng ngực cường tráng của anh rồi chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Vội vàng cúi đầu xuống đong gạo, sau đó thuần thục vo sạch. Vừa quay đầu lại thì thấy Vương Tuấn Khải đã mặc quần áo cũ của cha ngồi trên chiếc ghế đẩu. Phong cách của anh và bộ đồ kia hoàn toàn trái ngược nhau, trông ngồ ngộ rất tức cười.

Vương Nguyên không nhịn được 'phụt' cười ra tiếng. Thấy cậu mím môi cố nén cười anh bất mãn nheo mắt lại, cúi đầu nhìn mình một lúc, "Khó coi lắm sao?"

"Không có." Vương Nguyên cười lắc đầu, không nhịn được khen: "Vẫn còn rất đẹp trai!"

Đẹp trai?

Cái chữ này anh đã nghe đến phát ngấy. Nhưng lúc này nghe Vương Nguyên khen mình như vậy, Vương Tuấn Khải lại cảm thấy tâm tình tốt lên được chút ít. Nhìn bóng dáng bận rộn của Vương Nguyên, anh hỏi, "Sợi dây chuyền tôi tặng cho em đâu, tại sao không đeo?"

"Bị anh đuổi đi nên cũng quên mất." Vương Nguyên có sao nói vậy, trong giọng nói ẩn chứa chút oán trách. Vương Tuấn Khải khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn Vương Nguyên chăm chăm, "Em còn vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng ư?"

Vương Nguyên không nói gì, chỉ bất ngờ ngẩng đầu lên ngước nhìn anh, u uẩn hỏi: "Cô Bạch.... Bao giờ về?"

Vương Tuấn Khải sững sờ, đáy mắt đột nhiên tối tăm u ám, "Em biết Bạch Thiên Thiên?"

Anh có một loại cảm giác thật tồi tệ, giống như bí mật của mình đã bị người ta phát hiện ra vậy.

"Lúc học cấp ba, anh là đàn anh của tôi.... Chuyện của hai người, cả trường không ai mà không biết...."

Vương Tuấn Khải cười nhạo một tiếng, "Tiểu yêu tinh, không nên hỏi những chuyện không liên quan, em chỉ cần nhớ kỹ thân phận của chính em là đủ rồi!"

***

Kể từ hôm đó, Vương Nguyên đã chuyển đến biệt thự của Vương Tuấn Khải ở.

Như thường lệ, cậu vẫn đi giao sữa tươi vào mỗi buổi sáng. Trưa đến thì đến ăn cơm với canh. Buổi tối tan ca ở 'Miss' xong mới trở về biệt thự.

Mỗi thời mỗi khắc Vương Nguyên luôn nhắc nhở bản thân phải ghi nhớ thân phận của mình. Những khi anh không cần tới cậu, hầu như cậu sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt anh.

Anh muốn dùng phòng sách, cậu sẽ tự động chuyển tới phòng khách. Khi anh ra tới phòng khách, cậu sẽ lặng lẽ rút lui sang chỗ khỗ.

Thời gian cứ trôi qua như thế, cho đến một ngày....

Hôm nay là ngày ông chủ quán bar 'Miss' kết hôn, nên cho tất cả nhân viên được nghỉ.

Vương Nguyên cũng được về biệt thự sớm hơn, nào ngờ mới mở cửa, đã bị dì Liễu ngăn lại ở cổng ra vào.

"Sao vậy dì?" Vương Nguyên kinh ngạc nhìn dì giúp việc.

"Xuỵt...." Dì giúp việc thận trọng để tay lên miệng ra ý bảo nói nhỏ lại, Vương Nguyên lập tức ngoan ngoãn im lặng.

Tò mò ghé đầu nhìn vào phía trong phòng khách, nhưng vừa liếc mắt nhìn vào liền sững người chết đứng tại chỗ.

Chỉ thấy Vương Tuấn Khải đứng thẳng bất động ở trong phòng khách, dáng người cao lớn của anh bị người từ phía sau ôm chặt.

Vương nguyên không nhìn thấy được gương mặt của bóng dáng xinh đẹp đang ôm anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc uốn xoăn quyến rũ xinh đẹp và chiếc váy dài màu hồng làm tôn lên dáng người uyển chuyển thướt tha.

"Cô Bạch vừa mới về đến." Dì giúp việc ngước nhìn Vương Nguyên giải thích, hình như còn có vẻ rất thương cảm cho cậu.

Bạch Thiên Thiên? Đầu óc Thiên Tình trống rỗng.

Cô ấy đã trở lại? Cho nên, bây giờ đến mình cũng không thể vào. Phải, mình vào đó để làm gì kia chứ? Nơi này vốn không thuộc về mình.

"Cô Bạch, mời cô bỏ tay ra!" Giọng điệu không mang chút độ ấm của Vương Tuấn Khải vang lên.

"Không buông! Tuấn Khải, anh đừng xa lánh em. Lần này em vì anh nên mới trở về, lần này mặc kệ cho anh xa lánh em thế nào đi nữa, em cũng sẽ không buông tay đâu!" Giọng nói Bạch Thiên Thiên rất mềm mại, rất êm tai. Dù có cứng rắn đến đâu, cũng khiến người nghe cảm thấy thương tiếc.

"Vì tôi mới về?" Vương Tuấn Khải cười khảy, giơ tay kéo cánh tay cô, rồi đẩy mạnh cô ra, sóng mắt anh tích tụ vẻ nguy hiểm, "Bạch Thiên Thiên, đừng tưởng rằng cả thế giới này chỉ vây quanh mỗi mình cô! Bây giờ tốt nhất cô nên cút ngay về Mỹ, đi tìm tên bạn trai chế tác của cô. Cô đối với Vương Tuấn Khải này đã chẳng còn lưu luyến gì!"

Lời lẽ anh nói rất tuyệt tình. Nhưng Bạch Thiên Thiên cũng không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười nhợt nhạt, nụ cười không màng danh lợi rất đẹp.

"Em biết hết rồi, anh đó giờ không hề thích lộ diện ở trước mặt giới truyền thông, sao lại đột nhiên tốn công tốn sức để mình được đứng trang bìa trên mấy tờ báo lá cải kia, hóa ra là anh vẫn để tâm chuyện của em và Kavin." Bạch Thiên Thiên đi vòng qua trước mặt anh, hai cánh tay vòng lên cổ Vương Tuấn Khải, xuống giọng nói: "Tuấn Khải, chúng ta đừng giận nhau nữa có được không? Kavin và em thật ra chỉ là bạn bè bình thường thôi, anh cũng đừng mượn loại  đó để chọc tức em nữa. Nghe Miểu Miểu nói, người lần trước được lên báo cùng anh là bạn học cùng lớp với con bé."

Vương Nguyên đứng ở ngoài cửa mím chặt môi. Đang tính đi thì....

Giọng nói lạnh như băng của Vương Tuấn Khải tiếp tục vang lên, "Ai nói tôi chọc tức cô? Bạch Thiên Thiên, nếu như cô cho rằng cuộc đời này của tôi mãi mãi chỉ bại trong tay cô thì cô đã lầm to rồi! Tôi thích người đó, hơn nữa, cô cũng thấy đấy, bây giờ chúng tôi còn đang sống chung, nếu như chúng tôi thấy hợp nhau, không chừng sau này còn sẽ đi tới kết hôn!"

Trái tim Vương Nguyên run lên dữ dội. Biết rõ những lời anh nói giờ phút này chẳng qua chỉ để chọc tức Bạch Thiên Thiên, nhưng cậu vẫn không kiểm soát được con tim đang nhảy loạn của mình. Đúng là đồ ngốc mà....

"Anh nói.... Anh cho cậu ta ở lại nơi này?" Bạch Thiên Thiên hiển nhiên bị đả kích, không còn dáng vẻ điềm tĩnh ung dung mới vừa rồi nữa.

"Phải! Vì vậy, bây giờ có thể buông tay chưa?" Vương Tuấn Khải kéo cậu ra.

Sắc mặt Bạch Thiên Thiên trắng bệch, không thể tin nhìn Vương Tuấn Khải trân trối, "Anh từng nói, nơi này chỉ cần em muốn quay về, nó vĩnh viễn sẽ thuộc về em, tại sao bây giờ anh lại cho người con trai khác ở lại chỗ này?"

Vương Tuấn Khải ngồi vắt chân trên ghế sô pha, dửng dưng nhìn cô, "Đại minh tinh Bạch, cô bôn ba ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chẵng lẽ còn không biết, lời hứa hẹn của đàn ông là thứ không đáng tin nhất sao?"

Vương Nguyên siết chặt chiếc túi trên vai.

Bảo cậu tạm thời thu dọn đồ tới biệt thự này ở là vì biết Bạch Thiên Thiên sắp về sao?

Vì vậy, anh làm tất cả những chuyện này, chẳng qua chỉ để chờ đợi Bạch Thiên Thiên về nổi giận với anh, kiếm chuyện với anh và ghen tuông với anh thôi ư?

Anh quả thật rất yêu rất yêu cô ấy!

Vương Nguyên chua sót nghĩ tính xoay người rời khỏi nơi này.

Sự tồn tại của cậu, cho tới bây giờ cũng chỉ là một con cờ, hiện tại giữa họ đã không còn cần tới cậu. Vì vậy, cậu có ở lại nơi này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Nếu đợi tới lúc chủ nhân đuổi mới cuốn gói đi thì còn ê chê nhục nhã hơn.

"Tiểu bánh trôi, có phải em về không?" Đột nhiên Vương Tuấn Khải cất tiếng hỏi khiến cậu giật mình khựng lại.

Dì giúp việc lo lắng liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu mà không biết phải nói gì.

Vương Nguyên muốn đi nhưng giờ phút này hai chân như bị đổ chì, không thể nào cất bước.

"Em vào đây!" Vương Tuấn Khải nói chuyện như ra lệnh, nhưng trong đó ẩn chứa sự dịu dàng khiến cho người ta không thể nào cự tuyệt được.  


***End chap***

Bánh Bèo xấu xí suất hiện~~ sóng gió bắt đầu nổi lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro