Chap 1 : Say goodbye !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thơ ngây, hồn nhiên, nhí nhảnh... là 3 từ có thề diễn tả về cô. Lớn lên trong 1 gia đình khá giả, lại là con gái út nên cô rất được cưng chiều. Vẫn như mọi ngày cô hí hửng trên chiếc xe đạp từ trường về nhà ( chị ấy rất tự lập không ưa đưa đón ấy mà ). Về tới nhà, điều đầu tiên cô nhận ra "hình như nhà có khách".

Nhè nhẹ bước vào vì hôm nay về trễ sợ bị la, nhưng cô phải đứng lại vì nghe thấy tiếng mẹ khóc. Dù tò mò nhưng cô không chạy ngay vào mà nép mình đứng ở cửa. Sau 5 phút im lặng cuối cùng cô không thể kiềm chế mà thét lên:

- KHÔNG THỂ !!

Mọi người im bặt đưa ánh mắt đổ dồn về phía cô. Gương mặt đầy nước mắt của cô hướng về ba mẹ và 3 người khách xa lạ nhưng nhìn rất sang trọng. Cô chạy lại ôm mẹ nói:

- Đây không phải là sự thật đúng không mẹ ? Con là do mẹ sinh ra đúng không mẹ ? Họ nhầm lẫn đúng không mẹ ??

Mỗi câu nói của cô như mũi dao đâm vào tim mẹ cô và người phụ nữ kia. Khoảng không im lặng chẳng ai trả lời cô. 1 lúc sau thì ba cô cũng lên tiếng:

- Khanh Hy à, đây là ông bà Ngô và cũng là... ba mẹ ruột của con đó.

Cô như chết lặng trước lời khẳng định của ba cô. Mặt cô nóng bừng, tay chân tê cóng. Khanh Hy cảm thấy như không còn nhìn thấy rõ những gì trước mắt mình nữa, và cô ngất đi.

.

.

.

Trước sự lo lắng của mọi người, cô cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhìn mọi người 1 lượt bằng đôi mắt vô cảm lạnh lùng, Khanh Hy lên tiếng nói:

- Con muốn biệt sự thật.

Ba cô nghẹn ngào và hồi tưởng lại ký ức trước đây.

- 18 năm trước khi mẹ con mang thai và trở dạ ở bệnh viện, lúc đó y học chưa tiếng bộ như bây giờ nên lúc mẹ con sinh xong thì con của chúng ta đã chết do bị ngợp thở. Ba mẹ đau đớn lắm vì luôn trông chờ 1 đứa con gái mà giờ lại như vậy. Vài ngày sau ba chuẩn bị đưa mẹ con về nhà thì nghe được tiếng trẻ con khóc. Ba cố tìm kiếm thì thấy 1 bé gái nằm dưới cầu thang bệnh viện giống như có người đang giấu đi. Ba mẹ mừng rỡ khi thấy đó là 1 bé gái và rất xinh xắn. Khi đó, chúng ta đã không suy nghĩ mà quyết định mang con về nuôi. Sau đó vài tháng thì ba mẹ trở về quê sống cùng ông bà nội và không 1 lần quay lại Sài Gòn nữa.

Nói tới đây ba cô ngưng lại vì nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô mà không khỏi lo lắng. Còn mẹ cô và 3 người khách kia vẻ mặt cũng không khá hơn là bao. Khanh Hy hít 1 hơi thật sâu.

- Ba nói tiếp đi.

Ba cô ( ông Triệu ) lại trầm ngâm:

- Mãi gần 1 năm nay ba mẹ suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, ba định sau khi con thi đỗ đại học ba sẽ kể cho con toàn bộ sự thật. Con quyết định thế nào thì tùy ở con, ba mẹ sẽ luôn ủng hộ con. Nhưng điều không thể ngờ là cách đây 1 tháng ông bà Ngô tìm đến nhà và khẳng định với ba mẹ răng con là con gái họ. Lúc đầu ba mẹ cương quyết ko tin và rất khó chịu với cả hai, nhưng bằng sự thuyết phục và chân tình của họ cuối cùng ba mẹ cũng đồng ý cho họ làm xét nghiệm ADN. Và kết quả đúng như họ nói, con là con ruột của ông bà đây.

Nói xong đôi mắt ba cô chợt long lanh lên và 2 hàng nước mắt bắt đầu chảy. Bà Ngô nảy giờ chỉ ngồi im và khóc bây giờ bỗng chạy đến ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào nói:

- Con gái của mẹ.

Còn Khanh Hy, cô như bị đóng băng sau khi nghe ba kể lại toàn bộ sự viêc, giờ lại thêm 1 người phụ nữ xa lạ gọi cô là con gái khiến cô như ngạt thở, tim ngừng đập vài giây. Chợt nghĩ ra điều gì đó, Khanh Hy đẩy mạnh bà Ngô ra khiến bà suýt ngã. Cô nhìn ông bà Ngô bằng đôi mắt vô cảm nhất:

- Vậy bây giờ các người còn tới đây làm gì ? Chẳng phải cả hai đã bỏ rơi tôi ngay khi tôi mới sinh rồi ư ??

Bây giờ công Ngô mới lên tiếng bằng cái giọng việt nam lờ lợ của mình:

- Con gái à, tất nhiên ba mẹ đến là nhận lại con và..... muốn đưa con về nhà.

Như tiếng sét đánh ngang tai, Khanh Hy không thể ngờ họ lại không biết xấu hổ như vậy. Họ thật sự là ba mẹ cô sao ? Cô cười trong nước mắt, tiếng cười ai oán rợn người, sao mà chua xót quá.

- Bỏ rơi.... rồi... tìm lại ? Các người nghỉ tôi là thứ gì chứ ? Tôi là con người, không phải là món đồ chơi để mấy người muốn bỏ là bỏ, muốn nhận là nhận ! _Khanh Hy gần như gào thét.

- Không, không ... không phải như vậy đâu con! _Bà Ngô nói trong nước mắt.

       Ba cô ( ông Triệu ) cũng khuyên nhủ cô:

- Bình tĩnh đi con, hãy nghe sự thật đã.

         Không muốn phụ lòng ba, Khanh Hy nhẹ gật đầu vâng lời. Cô im lặng và cũng bỏ đi ánh mắt oán hờn kia.

- Nói đi, tôi cần nghe 1 lời giải thích !! _Cô nhẹ nhàng nói

Bà Ngô nhìn cô một cách trìu mến:

- Năm đó ba mẹ về Việt Nam thăm lại họ hàng, do không cẩn thận mẹ trượt chân ngã và sinh con sớm hơn dự định gần 1 tháng, lúc sinh con xong thì có 1 y tá khoảng chừng 40 tuổi vào phòng mang con đi. Mẹ thì mệt nên không bận tâm mà cứ nghỉ họ mang con qua phòng trẻ sơ sinh. Đến lúc ba con vào hỏi con đâu mẹ mới bảo y tá bồng con tới cho ba xem. Nhưng họ nói nảy giờ chưa có ai mang con tới phòng sơ sinh cả. Khi đó, mẹ như chết lặng, lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra. Sau khi tìm kiếm con khắp nơi mà vẫn không thấy con đâu. Bệnh viện nói với mẹ rằng con bị 1 người điên chuyên ăn mặc như y tá bồng đi rồi. Mẹ ngất đi vì không thể tin vào tai mình. Ba con huy động người và cảnh sát tìm con nhưng vẫn không thể tìm ra. 1 tuần rồi 1 năm mà con vẫn bặt tin. Tuy nhiên, do ba con bận công vụ của chính phủ nên đành phải quay về Hông Kông trong tuyệt vọng. 18 năm nay mẹ luôn cho người tìm con. Mẹ tin con vẫn còn sống và sẽ có 1 ngày gia đình mình được đoàn tụ. Và bây giờ, điều mẹ mong muốn bấy lâu nay đã thành sự thật rồi !

      Vừa dứt lời, bà lại khóc tiếp. Lúc này ông Ngô tiếp lời:

- Con à ! Xin con hãy tha lỗi cho ba mẹ vì không làm tròn trách nhiệm với con. Ba mẹ thương con nhiều lắm ! Hãy về với ba mẹ nhé con !

        Thấy cô im lặng như người mất hồn, ba nuối cô khẽ nói:

- Thôi chắc nó cũng mệt rồi, bây giờ ông bà hãy về trước, tôi sẽ từ từ khuyên nó, còn nó quyết định thế nào chúng tôi cũng chấp nhận.

.

.

.

.

             1 ngày mệt mỏi và quay cuồng với mấy chuyện thật phức tạp, cô hầu như bỏ cả bữa ăn trưa và tối. 10h đêm mẹ cô khẽ mở cửa phòng bước vào. Nhẹ nhàng vén tóc Khanh Hy và ôm cô vào lòng.

- Con à ! Mẹ biết là con nhất thời không thể chấp nhận những việc này, nhưng mẹ tin con gái mẹ luôn mạnh mẽ và sáng suốt trong mọi quyết định.

Bà thở dài nhìn cô vẫn im lặng và vô cảm, bà lại nói tiếp:

- Mẹ xem con như mạng sống của mẹ, dù con không phải do mẹ sinh ra nhưng lại lớn lên bằng sữa của mẹ. Mẹ sợ mất con lắm ! Nhưng con hãy nghỉ lại xem, 1 người mẹ mà mất đi đứa con do mình sinh ra 18 năm thì bà đau khổ thế nào ? Chưa kể đến là niềm vui găp lại được con mình chưa vơi thì lại nhận lấy sự oán hận của đứa con mà mình ngày đêm mong nhớ. Con có thấy bà ấy đáng thương lắm không ?

      Khanh Hy từ từ ngẩn mặt nhìn mẹ:

- Con phải làm sao đây hả mẹ ? _Cô hỏi trong nước mắt.

     Mỉm cười hiền từ, bà Triệu nhìn cô:

- Hãy làm tốt bổn phận của 1 đứa con nha con gái !!

- Là sao hả mẹ ? _Cô nheo mắt hỏi.

- Họ đề nghị xin đưa con về Hồng Kông. _Bà chầm chậm nói.

- Không đời nào ! Con không chịu đâu. Mẹ đừng đuổi con đi mà huhu.....huhu.... _Cô lại khóc.

- Con nhỏ ngốc nghếch này ! Ai lại nỡ đuổi con cơ chứ ? Họ muốn bù đắp cho con nên muốn đưa con về Hồng Kông 1 thời gian. Tất nhiên là nếu con đồng ý. Và trong khi đó con vẫn có thể về thăm ba mẹ hay ba mẹ vẫn có thể sang thăm con mà. Họ chỉ cần con sống chung với họ. Khanh Hy à, ba mẹ con đã rất đau khổ rồi.

- Nhưng con không muốn xa ba mẹ và 2 anh đâu, con có thể ở lại không mẹ ? _Cô thút thít nói.

- Tất nhiên là được rồi, mẹ cũng không muốn xa con đâu, nhưng mà mẹ nghĩ con nên đồng ý với họ vì mẹ thấy bà ấy thật sự rất thương con. _Vẫn là giọng nói dịu dàng đó.

- Con hãy suy nghĩ những gì mẹ nói nhé ! Giờ thì ngủ đi ! _Bà Triệu buông nhỏ ra và bước ra ngoài, giờ đây thì bà cũng khóc.

.

.

.

.

7h sáng, Khanh Hy hé mắt nhìn đồng hồ rổi hét toáng lên:

- Mẹ ! Sao không gọi con dậy ? Con trễ học rồi nè.

Bà Triệu chạy vội lên lầu cười tươi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô con gái:

- Sáng nay mẹ đã gọi cho cô chủ nhiệm xin cho con nghỉ rồi. Đừng lăng xăng nữa !!

- Thật sao mẹ ? Trời ơi, hạnh phúc, hạnh phúc quá ! Lần đầu mẹ chịu xin cho con nghỉ học đó. _ Khanh Hy sung sướng ra mặt, chợt cô ngạc nhiên khựng lại. _Nhưng sao lại xin nghỉ hả mẹ ? Chẳng phải mẹ nói học quan trọng lắm sao ?

- Đúng ! Học rất quan trọng, nhưng mẹ muốn con làm 1 việc quan trọng hơn kìa. Giờ hãy nói mẹ biết quyết định của con đi. Ông bà Ngô đang chờ con ở dưới kìa. _Bà Triệu cương nghị nói.

- Con... con.. đồng.. ý !! _Cô ngập ngừng nói rồi nhìn mặt mẹ mình.

Nét mặt thoáng buồn khi nghe câu trả lời của cô nhưng bà lại thấy yên tâm vì đứa con gái bà xem như báu vật đã thật sự trưởng thành rồi.

.

.

.

.

             1 tuần sau Khanh Hy và ông bà Ngô đang ở sân bay chuẩn bị về Hồng Kông. Khỏi phải nói cô khóc như mưa rồi. Hết ôm hai ông anh quý hóa lúc nào cũng kè cặp bảo vệ mình, lại đến ba mẹ nuôi luôn cưng chiều cô. Ai cũng tiếc nuối nhưng vẫn phải động viên cô và dặn dò đủ thứ.

              Quay mặt bước vào cổng check in, cô tự nhủ:

" Triệu... à không, Ngô Khanh Hy, mày phải cố lên. Phải vượt qua được thử thách lần này. Rồi sẽ có cơ hội quay lại đây mà "

Ngồi trên máy bay nhìn xuống, cô mỉm cười:

- Việt Nam yêu dấu, ta sẽ quay về nhanh thôi. Ba mẹ và các anh hãy chờ con.

Bên cạnh Khanh Hy giờ là bà Ngô đang nắm tay cô thật chặt mà mỉm cười hạnh phúc.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

TTvTT Comt + vote cho ta nga ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro