Chap 2 : Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


______HỒNG KÔNG______

Vừa bước xuống máy bay, Khanh Hy đã phải choáng váng với những gì trước mắt. 1 hàng xe limo với 10 vệ sĩ đang cúi đầu chào cô một cách nghiêm nghị:

- Mừng cô chủ trở về.

Mỉm cười trước thái độ ngạc nhiên của Khanh Hy, bà Ngô nắm tay cô dịu dàng:

- Về nhà thôi con.

Suốt trên đường về nhà, cô không nói 1 câu nào. Dù rất buồn nhưng ông bà Ngô tin là sẽ từ từ làm cô thay đổi.

.

.

.

.

Xe dừng lại trước 1 căn biệt thự vô cùng sang trọng, cánh cửa xe mở ra và lần này cô không còn tỏ ra ngạc nhiên như lúc nảy mà lại chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng như lúc vừa lên máy bay sang Hồng Kông. Theo sau ông bà Ngô, Khanh Hy bước vào nhà trước vẻ mặt tươi cười của tất cả người làm:

- Mừng cô chủ trở về. _Họ lại đồng thanh nói.

Bà Ngô kéo cô tới trước mặt từng người để giới thiệu, cuối cùng bà chỉ vào 1 phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi và nói:

- Từ nay, dì Choi sẽ chăm sóc con, có gì cần cứ nói với bà ấy hay là mẹ nhé ! _Quay sang mọi người bà lại nói. _thôi tất cả đi làm việc đi.

- Dạ bà chủ ! _Cả đám người làm đồng thanh đáp.

Cả hai cùng đưa Khanh Hy lên lầu và bước vào 1 căn phòng được trang trí vô cùng đẹp mắt.

" Như phòng 1 công chúa " _Cô thầm nghĩ.

Bà Ngô hiền từ nói:

- Đây là phòng của con, nếu có gì không vừa ý thì nói để mẹ cho người sửa lại, mẹ muốn con được vui vẻ và thật hạnh phúc.

Từ nãy đến giờ chỉ im lặng nhìn mọi người và bây giờ Khanh Hy cũng bắt đầu lên tiếng:

- Con mệt !

Chỉ vỏn vẹn 2 từ nhưng bà Ngô cũng hiểu và mỉm cười:

- Vậy con nghĩ ngơi đi, tới giờ cơm tối mẹ sẽ gọi con. _ Nói rồi bà ước ra ngoài với vẻ mặt vui mừng.

" Cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện rồi, tuy chỉ là 2 từ thôi nhưng con không biết là mẹ vui thế nào đâu, Khanh Hy à ! "

.

.

.

.

Quay lại phần Khanh Hy với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi vì 1 mớ hỗn độn trong đầu sắp làm cô phát điên. Nằm phịch xuống chiếc giường êm ái nhắm mắt mà nghĩ về mọi chuyện thì lại ngủ luôn từ lúc nào không hay.

" Cộc Cộc "

Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa làm Khanh Hy thức giấc, nhìn đồng hồ đã gần 7h tối rồi.

Bà Choi bước vào cung kính:

- Thưa cô chủ, bà kêu cô xuống ăn tối.

- Tôi muốn đi tắm, cứ bảo họ ăn trước không cần đợi. _Cô lạnh lùng đáp lại.

Đứng dậy lấy vội bộ đồ trong vali, Khanh Hy nhanh chóng đi vào phòng tắm. Tới hơn 30 phút sau cô ra vẫn thấy bà Choi đứng đó, cô nheo mắt:

- Tại sao dì vẫn đứng đó, không nghe tôi nói gì sao ? _Trong giọng nói có chút khó chịu.

- Dạ tôi nghe, tôi có nói với bà chủ nhưng bà bảo đợi cô tắm xong rồi ăn luôn, mời cô xuống mọi người đang đợi.
- Thôi được rồi !

Khanh Hy dứt lời rồi theo bà Choi xuống lầu thì thấy mọi người đều đã có mặt. Dừng ánh mắt trước 3 người con trai.

" Không, phải nói là 3 thiên thần mới đúng " cô thầm nghĩ.

Ba cô tươi cười kéo cô vào bàn và nói:

- Khanh Hy, đây là Ngô Chung Nhân anh trai con đó, còn 2 đứa kia là Bạch Hiền và Lộc Hàm, chúng là bạn của Chung Nhân nhà chúng ta.

Cô đảo mắt nhìn 1 lượt 3 người khẽ gật đầu. Ngô Chung Nhân cười thật tươi mà nắm lấy tay cô:

- Em gái, anh và mọi người rất rất rất nhớ em đó, anh rất vui vì em đã về. Biết tin em về bọn anh bỏ cả show diễn ở tận Hàn Quốc để về đấy. Ahihiiiii... _Cứ thế Chung Nhân vẫn cứ cười mãi, 2 người còn lại kia cũng lắc đầu ngán ngẩm

- Haizzz... Bệnh sến lại tái phát rồi.

Khanh Hy nhìn 3 người mà thầm nghĩ:

" Họ đẹp thật, giống như những thiên thần vậy. Mỗi người điều có 1 nét riêng nhưng lại thu hút trái tim người khác. Nhìn họ giống như A.N.Jell trong bộ phim Cô nàng đẹp trai quá. _Nghĩ tới đây cô chợt cười nhẹ_ " và anh trai mình thì giống anh chàng Jeremy ghê, vui tính và rất nồng nhiệt".

Ngẩn ngơ 1 lát Khanh Hy mới phát hiện mọi người đang nhìn mình. Tất cả họ đều ngạc nhiên vì nụ cười bất chợt vừa rồi của cô. Thoáng đỏ mặt, cô lại cúi đầu im lặng.

- Thôi mọi người, đói rồi ăn cơm đi, Bạch Hiền và Lộc Hàm cứ tự nhiên nhé. Con gái nữa, ăn cơm đi con. _Bà Ngô vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô.

Khẽ nhíu mày, cô nhìn thức ăn trên bàn 1 lượt, rồi cô lặng lẽ đứng lên bước ra khỏi bàn trước sự ngạc nhiên của mọi người. Ông Ngô trấn an vợ và mọi người:

- Chắc là nó không quen ăn món Trung. Để tôi bảo người làm nấu vài món Việt cho nó. _Nói xong ông quay sang vợ dịu dàng lau nước mắt cho bà.

.

.

.

.

Tính nhõng nhẻo vẫn không bỏ, Khanh Hy chạy vội lên phòng lấy ngay chiếc điện thoại gọi về Việt Nam khóc thút thít:

- Mẹ, là con đây, hic.... Con muốn về nhà....hic... con nhớ ba mẹ lắm....hic...con ...hic... đói....huhuhuhuhu. _Cô nói 1 tràng rồi khóc ngon lành làm bà Triệu cuống cả lên:

- Hy Hy, con sao vậy ? Có chuyện gì hả con ? Nói mẹ nghe đi con.

Sau 1 lúc nước mắt nước mũi tèm lem, cô cũng bình tĩnh lại mà kể:

- Thức ăn họ nấu cho con có măng, con không ăn được. _Lúc này bà Triệu mới chợt hiểu ra, bà khuyên cô:

- Thôi con cố gắng nha, không ăn cơm thì lấy sữa uống đi, mẹ có để trong vali của con đó, ngoan đi con gái. Ba mẹ con không biết con bị dị ứng nên mới nấu món đó thôi, Đừng giận họ nha con.

Như là có phép thuật, cô vâng theo lời bà Triệu cúp máy và đi uống sữa.

" Cạch "

Bà Ngô bước vào phòng với tô cháo trên tay:

- Mẹ xin lỗi con, mẹ vô ý quá, không thèm để ý con thích gì - ghét gì, bà Triệu đã nói cho mẹ biết rồi, từ nay sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu.

Nhớ tới lời mẹ dặn:

" Con đừng để mẹ ruột con phải khóc nữa nha " _Khanh Hy khẽ gật đầu với bà Ngô.

Không chỉ vậy mà còn ngoan ngoãn ngồi ăn hết tô cháo rồi lên giường đi ngủ. Khi bà Ngô ra ngoài thì cô lại bước ra ban công và khóc. Nước mắt chảy mãi cũng không biết bao nhiêu lâu thì cô thiếp đi. Khanh Hy lúc đó đâu biết, từ lúc cô vừa ra ban công thì cũng có 1 người từ cổng bước vào nhà, và chăm chú nhìn cô. Dù ở xa nhưng ngưới đó vẫn có thể nhìn thấy được gương mặt thiên thần và đầy nước mắt của Khanh Hy.

" Đau quá, sao tự nhiên mình lại cảm thấy đau vậy chứ ? "

Kẻ đó sau khi bước vào nhà đã cố gắng bước nhanh vào phòng mình nhưng rồi kẻ bí ẩn kia... lại nhè nhẹ mở cửa phòng cô.

.

.

.

.

- Uhm... _Khanh Hy khẽ mở mắt 1 cách khó khăn vì giờ nó đã sưng lên do cô khóc nhiều quá.

" Sao lại ấm áp quá ? "

- Oái ?? CHUYỆN GÌ ĐÂY TRỜI ??? -Hét lên như không thể nào to hơn được nữa, giờ thì kẻ đang ôm cô ngủ nãy giờ đã bị thức giấc vì cái giọng hét vịt đực kia.

Tim Khanh Hy như nhảy ra khỏi lòng ngực vì nụ cười quyến rũ đó. Cô như muốn phát điên vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô không thể nhớ nổi, giờ trong đầu Khanh Hy là cả một đống câu hỏi đang bắt đầu xuất hiện:

" Hắn là ai ? Hắn sao lại trong phòng mình ? Sao hắn dám ôm mình mà ngủ ? Hắn đã làm gì mình ? "

Nghĩ tới đây cô nhìn vội xuống người mình.

" Hú hồn, không sao cả, vẫn còn nguyên "

Sau 1 lúc thì cũng lấy lại bình tĩnh, Khanh Hybắt đầu thể hiện bản tính " đại tỷ" của mình.

- Ê, anh là ai ? Sao lại ở đây ? Sao dám tự tiện ôm tôi ? Bộ nhìn tôi giống loại người dễ dãi lắm hả ? Có muốn sống nữa không ??

Nãy giờ kẻ đó vẫn giữ nụ cười quyến rũ giành cho cô, đợi đến khi Khanh Hy nói xong, bây giờ anh mới bắt đầu trả lời cô.

- Anh là Ngô Thế Huân, là anh trai của em đó em gái à.

- Vớ vẩn ! Lừa ai đây ? Hôm qua ba mẹ nói rằng tôi chỉ có một anh trai là Chung... Chung... cái gì nhở ?

- Là Chung Nhân. Chẳng là, do hôm qua anh có việc gấp nên không thể về nhà ra mắt em được. Tới khuya anh về lại thấy em gái ngủ quên ở ngoài ban công nên định mang em vào gường. Khổ nỗi là do say quá nên bồng em lên giường xong thì cũng gục luôn. _Thế Huân thành thật kể lại.

- Giờ thì hết nghi ngờ chưa nhóc ? _Anh nheo mắt tinh quái.


Không để Khanh Hy kịp phản ứng, tên đó lại tiếp:

- Thôi anh về phòng đây, không làm phiền nhóc nữa. Lo sửa soạn nhanh rồi xuống ăn sáng nhé ! Hẹn gặp lại em gái !

Nói xong thì cái kẻ tên Thế Huân đó ngang nhiên bước tới rồi hôn lên trán Khanh Hy 1 cái làm cô như bị đóng băng. Nhưng mà, cô còn chưa định thần lại thì anh đã quay lưng bỏ đi rồi. Trên gương mặt Thế Huân khi này hiện lên nụ cười ấy, nụ cười của hạnh phúc.

Ờ nhưng mà trái ngược lại với anh thì Khanh Hy lại có cái gương mặt khó coi hết sức. Từ trắng bệch chuyển sang hồng rồi đỏ ửng lên. Cô tức điên lên mà miệng cứ như có gì chắn ngang làm cô không thể lên tiếng.

- Tên..... tên đó.... hắn vừa làm gì vậy chứ ? Dám hôn mình ? Giỡn mặt hả ? Trời ơi, đồ dê già. _Cô lắp bắp trong miệng mà không thể hét lên.

Nói vậy thôi, chứ mắt Khanh Hy nãy giờ cũng dán chặt vào cái lưng Thái Bình Dương đó mà không khỏi thầm khen:

- Nhưng mà phải nói là tên đó cao thật, dáng người rất chuẩn, gương mặt thanh tú đẹp không tỳ vết. Đôi mắt thì như biết nói, còn có nụ cười ấm áp hơn cả mặt trời, nụ cười cuả hắn làm cho mình thấy tin tưởng.

Bao nhiêu tức giận thắc mắc trong lòng Khanh Hy giờ như mây trôi gió thổi hết rồi, nếu bình thường thì kẻ hồi nảy bây giờ chắc đang cấp cứu ở bệnh viện rồi.

- Nhưng mà, sao mình không giận hắn nhỉ ? Lại còn thấy hắn đẹp nữa chứ. Thôi thôi, chắc đói quá nên mới hoa mắt thôi mà. _Cô vừa đi vừa vỗ vỗ lên trán.

- Thưa cô chủ, mời cô xuống dùng bữa sáng. _Giọng dì Choi vang lên làm cô giật mình.

- Tôi xuống liền. _Cô vô cảm nói, nhanh chóng trở về với gương mặt không tí cảm xúc.

Cô vẫn lạnh lùng giữ khoảng cách với những người trong nhà này. Không nghĩ ngợi và mặc nhanh chiếc áo pull với cái quần short đen, xỏ đôi giép và đi ngay xuống nhà.

.

.

.

.

Mọi người trong bàn ăn tất cả đều mỉm cười với Khanh Hy, đặc biệt là Thế Huân, cái tên đã dám ôm cô ngủ cả đêm và còn hôn lên trán cô nữa. Cô nhìn anh, trong lòng có 1 điều gì đó khó hiểu, 1 cảm giác mà cô chưa từng gặp, lòng cô rối như tơ vò.

Bà Ngô rối rít:

- Con gái ngồi xuống đi con, tối qua con ngủ có ngon không ?

Đáp lại bà bằng cái gật đầu rất nhẹ mà chưa kịp nói gì, cái tên sở khanh kia lại lên tiếng chặn họng Khanh Hy:

- Em gái tất nhiên là ngủ rất ngon rồi, có cái nệm vừa ấm vừa êm vỗ giấc mà, mẹ không cần lo đâu.

Trong giọng nói còn có chút trêu ghẹo làm cô càng khó chịu, ném cái nhìn té lửa về Thế Huân, cô tự nhủ:

" Giết người mà không ở tù thì anh là người đầu tiên tôi sẽ hạ sát. Tên sở khanh khốn kiếp !! ".

Anh lại cười, nụ cười đầy vẻ mãn nguyện vì thái độ của cô.

" Nhịn nào !! " .

Giờ bà Ngô lại tiếp:

- Quên mất, con gái, đây là Ngô Thế Huân anh trai lớn của con đó, 2 anh em mau làm quen đi.

- Chúng con đã làm quen rồi mẹ à. _Anh lại chặn họng cô.

" Sao hắn không câm được nhỉ ? Nhìn cái mặt kìa, cười suốt ngày, bộ hắn bị điên hay sao đây ?? " Khanh Hy tự hỏi để an ủi lòng mình.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Comt và vote nga ~ TTvTT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro