Chap 5 (b): Let's party !!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          

           Cả phòng khách chật kín người, tiếng nói cười ồn ào rộn rã. Bổng nhiên mọi người từ từ im lặng, ánh mắt họ trợn tròn hết cỡ. Miệng thì há hốc nhìn phía cầu thang.....

          Còn anh thì vẻ mặt đờ đẩn , đôi mắt đê mê nhìn vào 1 thân người đang từng bước đi xuống cầu thang....

.

.

.

.

         Vận trên người chiếc váy màu hồng phấn, có 1 hàng hoa hồng nhỏ đính chéo qua vai, gương mặt trang điểm nhẹ với màu son hồng cánh sen lấp lánh. Mái tóc của cô đen mượt thả xuống ngang lưng , trên đầu được gắn thêm 1 chiếc kẹp nơ xinh xắn. Cả người Khanh Hy toát lên 1 vẻ đẹp thanh thoát của 1 thiên thần nhỏ nhắn, vóc dáng thanh mảnh, làn da trắng hồng, vòng eo thon gọn, khuôn ngực đầy đặn, nét mặt trong sáng khiến bao nhiêu người mê đắm trong đó có cả anh.

        Bà Ngô tiến về phía cô và trịnh trọng nói :

- Thưa các vị tôi xin giới thiệu đây là Khanh Hy con gái của chúng tôi.

        Nét mặt bà Ngô vô cùng rạng rỡ. Mọi người chăm chú nhìn cô, tiếng bàn tán xì xầm, cánh nhà báo thì không ngừng chụp ảnh cô. Khanh Hy cảm thấy thật sự khó chịu nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, miệng vẫn hé ra 1 nụ cười vô cùng gượng gạo.

        Thế Huân nhận thấy và hiểu những gì đang diễn ra trong cô, bước đến bên cạnh anh nhẹ ghé vào đôi tai đó và thì thầm:

- Muốn ra ngoài chứ ?

         Nói xong không đợi Khanh Hy kịp trả lời anh đã nắm tay cô lôi đi thật nhanh. Bước chưa tới cửa thì cả 2 người dừng lại đột ngột vì có 1 thân ảnh đang đứng trước mặt họ. Trước mặt cà hai là một cô gái xinh đẹp với bộ được vận lên cũng lỗng lẫy không kém chủ nhân của nó. Đôi mắt đó nhìn một lượt cả hai, đặc biệt chiếu lấy ánh nhìn săm soi vào Khanh Hy, một tiếng nói trong vắt vang lên:

- Không biết chủ tịch Ngô định đưa tam tiểu thư đi đâu đó ?

         Thế Huân sắc mặt lạnh như băng không thèm liếc qua cô ta mà trả lời:

- Chúng tôi đi đâu cũng không có liên quan đến Phác tiểu thư? Tiểu thư không nên bận tâm làm gì cho tốn sức.

         Đôi mắt Phác tiểu thư có chút long lên giận dữ nhưng miệng vẫn nở 1 nụ cười cay độc:

- Đúng là 2 người đi đâu không liên quan tới tôi, nhưng nó có liên quan tới em gái tôi nên tôi mới hỏi thôi.

        Bây giờ thì Thế Huân cũng chịu liếc đôi mắt bực tức nhưng lạnh như băng nhìn cô ả:

-  Nhã Uyên thì liên quan gì chuyện này chứ ? Tôi với cô ta cũng chẳng quan hệ gì. Dù cô ta có mặt ở đây cũng không có tư cách hỏi tôi câu đó. Cô hiểu chưa ? _Anh gằn giọng.

- Anh.... được lắm. Anh cứ đợi mà xem. Nhưng tôi nhắc cho anh nhớ dù sao thì ba mẹ anh cũng ngỏ lời cầu hôn Nhã Uyên nhà tôi rồi, đợi khi nào nó về thì xem anh có mạnh miệng được hay không ? _Phác tiểu thư liếc xéo 2 người rồi quay mặt bỏ đi.

- Mình đi thôi, mặc kệ cô ta. _ Thế Huân thay đổi nét mặt liền mĩm cười nói với cô. 

           Và thế là Khanh Hy bị anh lôi nhanh ra vườn, ở đây thật dễ chịu, không khí trong lành lại yên tĩnh, nét mặt cô giờ đã tươi lên nhiều.

- Em ăn đi, chiều giờ em không ăn gì rồi. _Thế Huân bất chợt đưa cho cô đĩa bánh kem.

          Nhận lấy đĩa bánh từ tay anh, Khanh Hy tự nhiên ăn một cách ngon lành, đúng là cô thật sự đói, nhưng tâm trạng không vui làm Khanh Hy chẳng thể nuốt trôi thứ gì, giờ thấy vui 1 tí thì cơn đói lại hoạt động nên Khanh Hy ăn rất ngon miệng. Thế Huân từ đầu buổi vẫn chăm chú ngồi nhìn Khanh Hy ăn, đưa tay lên chùi miếng kem dính trên miệng cô và rồi.... anh cho vào miệng mình với khuôn mặt tỉnh không tả. =)))) Khanh Hy nhìn Thế Huân từ ánh mắt khó hiểu rồi nhanh chóng chuyển sang ánh nhìn kì thị, Thế Huân gãi đầu cười vì nét mặt thơ ngây của nhỏ và vì cái hành động không suy nghĩ của mình.

             Cả 2 người cứ 1 ăn 1 ngắm cho đến khi bà quản gia lên tiếng gọi:

- Thưa, bà chủ đang tìm cô và cậu.

- Được, chúng tôi vào ngay. _Thế Huân đáp lại.

             Khi bà quản gia đi được khá xa thì anh lại thì thầm với cô :

- Này nhóc, chúng ta vào đó một chút nha. Lát rồi anh sẽ đưa em về phòng. Đừng nhăn nhó mặt mày nữa, xấu lắm đó.  _Thế Huân vừa nói vừa vuốt mặt Khanh Hy dụ dỗ.

            Kết quả thì không hề ổn tí nào, Khanh Hy đồng ý nhưng không hề vui, ngược lại còn cau có nhìn anh.

.

.

.

.

             Đôi trai gái trở lại bữa tiệc, mọi người lại bắt đầu xì xầm nhìn họ.

            Tiếng đàn dương cầm vừa dứt thì 1 tràng vỗ tay rộ lên, Phác tiểu thư vừa biểu diễn cho mọi người 1 bản nhạc rất hay nên ai cũng khen ngợi. Đảo mắt nhìn thấy Khanh Hy, cô ả nhếch mép cười và tiến tới bên Khanh Hy:

- Hôm nay là buổi tiệc dành cho tam tiểu thư, Phác An An tôi chỉ là trổ một chút tài mọn để làm quà ra mắt. Không biết là tam tiểu thư có vừa lòng hay không ?

              Nét mặt Khanh Hy giờ khó coi vô cùng, cười như mếu cô nhìn An An đầy tâm trạng.

" Bà cô này rốt cuộc muốn gì đây? Tự nhiên gây sự với mình. Vô duyên !!

             Bên trong thầm rủa cô gái trước mắt, nhưng ngoài miệng Khanh Hy vẫn thốt ra những lời vô cùng khách sáo:

- Tôi đúng là có phước 3 đời mới được cái vinh dự này. Món quà của Phác tiểu thư làm tôi cảm động lắm đó.

            Cười dịu dàng đáp lại, Phác tiểu thứ vẫn nhất quyết không tha cho cô mà lại tấn công tiếp:

-  Vậy không biết chúng tôi có vinh dự được tam tiểu thư tặng cho 1 bản nhạc được không? Tiểu thư là lá ngọc cành vàng chắc tài năng phải hơn người rồi.

            Phác An An kia vừa dứt lời liền nhận được tiếng vỗ tay đồng tình từ mọi người. Khanh Hy chết đứng, sắc mặt chuyển xanh đột ngột, đúng là bị quỷ ám thật rồi, bắt cô đàn có khác gì kêu cô đi chết, tiếng đàn của Khanh Hy có thể giết người nhanh hơn bom nguyên tử đấy. Cứ mỗi lần Khanh đụng đến đàn thôi thì bất kì là loại gì ba mẹ cũng ngăn cấm hết.

" Tiếng đàn của con sai chệch hết dây, nhịp cũng chẳng có, nghe còn đáng sợ hơn tiếng cưa. Con tốt nhất đừng nên đụng đến nó lần nào cả. "  _Khanh Hy hồi tưởng lại lời nói của ba mà đầu cứ lắc lắc hoài.

" Chị ta thừa biết mình từ nhỏ sống ở Việt Nam làm gì được chau chuốt mấy cái thứ này, vậy mà dám dồn mình vào đường cùng, muốn làm mình xấu mặt trước công chúng đây mà. Chơi thì chơi, tôi sợ cô chắc. "

             Nảy giờ vẻ mặt Thế Huân cũng không khá hơn Khanh Hy, anh giận tới mức muốn bóp chết con ả họ Phác kia để trút giận cho Khanh Hy. Nhưng Thế Huân không thể, anh đang tìm cách giải vây cho Khanh Hy thì bị giật mình bởi tiếng nói của cô :

- Thưa quý vị, tôi từ nhỏ sống ở Việt Nam nên chuyện đàn hát cũng không giỏi lắm, chỉ sợ hôm nay làm mất nhã hứng của mọi người thôi. Tôi biết ở đây ai cũng đàn giỏi cả vì vậy không thể múa rìu qua mắt thợ được. Nhưng tôi không thể cứ thế như này mà làm cho mọi người mất vui nên tôi xin được biểu diễn 1 bài hát bằng sáo trúc được không ạ ?

            Mọi người bàn tán xôn xao nhưng vẫn vỗ tay như khích lệ tinh thần cô. Quay sang bà quản gia, cô nói:

- Dì lên phòng lấy giúp cây sáo xuống đây giùm cháu.

            Nhận lấy cây sáo từ tay bà quản gia cô bắt đầu mĩm cười đắc ý. Mọi người thì chăm chú nhìn cô, anh cũng vậy, nhưng tâm trạng anh lúc này rối bời, anh sợ lỡ như cô không thổi được, anh sợ mọi người cười chê cô. Nhưng điều Thế Huân sợ nhất là cô bị tổn thương, anh không muốn nhìn thấy cô khóc hay nói khác đi là không muốn cô khóc, cũng không muốn cô đau dù chỉ 1 chút bất kể là thể xác hay tâm hồn. 2 bàn tay anh cứ nắm chặt lại mà hồi hợp chờ đợi.

- Như mọi người đều biết, sáo trúc vốn là một nhạc cụ đặc trưng của người Việt Nam, đặc biệt là người đồng quê. Tôi thật sự muốn đem tiếng sáo này tới mọi người để tất cả quan khách nơi đây cùng thưởng thức, cùng tận hưởng khúc nhạc dân dã này. Mong rằng mọi người sẽ thích nó.

              Dứt lờ Khanh Hy bắt đầu thổi, tiếng sáo trúc du dương nhẹ nhàng như gió thổi, khi thì vui nhộn rộn ràng lúc lại ai oán xót xa, âm thanh trầm bổng cứ như đang nói lên tâm trạng của Khanh Hy. Tất cả mọi người đều im lặng, họ lắng nghe say mê, tiếng sáo của cô như dẫn dắt mời gọi Thế Huân vào chốn thiên thai, mọi ưu tư phiền não được rửa sạch bằng tiếng sáo, nhưng đôi lúc lại làm người ta chết lặng vì nỗi lòng của người thổi sáo.

             Cuối cùng Khanh Hy cũng kết thúc bản nhạc của mình, mọi người im lặng.

1s 2s 3s 4s 5s......

- Hay, hay lắm.

- Thật sự là rất hay.

- Tam tiểu thư nhà họ Ngô quả thật rất có tài.

            Mọi người vỗ tay tán thưởng, không ngừng trầm trồ khen ngợi Khanh Hy. Cô chỉ mĩm cười nhẹ rồi cúi đầu tạ lễ. Nhưng thật ra trong lòng thì vui như mở hội.

          " Hớ hớ, muốn chơi tôi à, không đễ vậy đâu, đợi 10 kiếp nữa nhé. Cô cứ mà tức điên lên đi. Xứ! "

              Thế Huân lúc này như trút bỏ được gánh nặng, anh thở phào nhẹ nhỏm, anh thật không thể ngờ răng Khanh Hy lại có tài như vậy. Càng lúc anh càng phát hiện cô có rất nhiều điều thú vị.

- Hãy đợi mà xem anh sẽ từ từ khám phá thế giới bí ẩn của em, nhóc ạ !! _Thế Huân nhếch mép cười mãn nguyện

              Khi này người vui nhất phải nói đến ông bà Ngô, họ thật hãnh diện về cô. Khanh Hy đúng là đứa con gái họ yêu quý nhất, cô đã không làm họ mất mặt mà trái lại còn khiến họ vui mừng hơn bao giờ hết, cả 2 người cứ cười tít mắt suốt buổi tiệc.

               Ai ai cũng vui cười hớn hở, chỉ có 1 người là mặt mũi hằm hằm, trong lòng không ngừng nguyền rủa Khanh Hy. Người đó không ai khác chính là Phác tiểu thư xinh đẹp kia. Cô nàng đang ngậm 1 cục tức trong họng chưa kịp nuốt trọn thì An An lại sắp gặp nguy khi mà Thế Huân cùng Khanh Hy đang tiến về phía mình.

- Phác tiểu thư không khỏe chỗ nào ư ? Sao mặt khó coi vậy ? _Khanh Hy dùng giọng dịu dàng bắt chuyện với Phác An An.

               Riêng Thế Huân thì nhếch mép tỏ vẻ hiểu biết :

- Em thật khờ quá đi, nét mặt này cho thấy Phác tiểu thư đang gặp xui xẻo đó, không chừng bị quỷ ám cũng nên, em nhìn xem ấn đường cô ấy đen như than vậy đó, em thấy anh nói có đúng không chứ hả ?

                Phác An An nhìn 2 anh em họ mà tức muốn phun máu. Nhưng vẫn cố nặn ra 1 nụ cười thê thảm xấu không tả nổi:

- Tôi không sao. Chỉ là hơi mệt thôi, chắc tại ở đây ồn ào quá nên tôi khó thở ấy mà. _Phác An An giả bộ thở dốc.

- Ồ, thì ra là vậy. Vậy mà tôi cứ tưởng cô thấy tiếng sáo chăn trâu của tôi hay hơn bản nhạc gì đó của cô nên cô không vui chứ. Nếu như tôi nghĩ không đúng thì xin lỗi cô nhé. Nhưng mà, tôi vẫn nghĩ là cô có bệnh đó, Trắng tiểu thư. _Khanh Hy cười gian tà nhìn An An.

                 Thế Huân vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì Phác An An ngu ngơ hỏi lại:

- Ý cô là gì? Tại sao tôi lại giống như bị bệnh chứ? Còn nữa, cái gì mà trắng tiểu thư hả ? Cả cái chăn trâu chăn bò kia nữa là sao?

- Ây dà, có vậy thôi mà còn không hiểu nữa. Ban nãy tôi thấy cô trắng trẻo xinh xắn, bây giờ bỗng dưng mặt cứ hết xanh như lá rồi lại đỏ như ớt rồi thì đen như... Í chết, hình như từ này tôi không nên nói ra thì phải nha.

- Cô...cô... Sao cô dám ? _Phác An An giận tím mặt chỉ tay về phía Khanh Hy.

- Để tôi nói hết đã nào. Còn Trắng tiểu thư là vì cô trắng quá đó mà, tôi khen bộ cô không thích sao. Nhưng mà, hình như tôi thấy có cái gì bụi bụi nè. _Khanh Hy sờ vào mặt cô ả và ồ lên như phát hiện điều gì mới lạ lắm: _ Trời, hoá ra cô trát cả tá phấn lên mặt luôn sao? Hèn dì trắng quá à, làm tôi bất ngờ đó nha.

- Ủa, vậy còn chăn trâu chăn bò? Sao em không giải thích luôn cho Phác tiểu thư biết đi kìa. _Thế Huân đột ngột xen vào.

- Phải ha. Ý tôi là cái bài hát tôi thổi là do trẻ chăn trâu dạy, cô đừng có hiểu lầm tôi kêu cô là trâu nha Phác tiểu thư xinh đẹpppppp. _Khanh Hy cười giả lả trong lòng không ngừng vui sướng, thậm chí còn kéo dài 2 từ cuối.

          Nghe xong lời Khanh Hy nói, mặt Phác An An tái tới mức không còn giọt máu, cô nàng giận đến nỗi không nói được lời nào, môi cô ả mấp máy:

- Mấy người, cứ chờ đó. _Rồi An An bước đi xiêu vẹo rời khỏi căn biệt thự.

             Đằng sau cô nàng là nụ cười đắc chí nhìn theo bóng cô khuất xa dần của Khanh Hy.

             Dụi dụi mắt Khanh Hy buồn ngủ ngáp dài, Thế Huân thấy Khanh Hy mệt nhọc nên bước tới bế xốc Khanh Hy lên đi thẳng về phòng ngủ trước sự ngạc nhiên của mọi người. Bà Ngô cười giả lả:

- Thật xin lỗi các vị, con gái tôi sức khỏe không được tốt nên phải nghỉ ngơi sớm, mọi người cứ vui chơi tiếp đi !!

              Bà vừa dứt lời thì khách khứa cũng trở lại hoạt động bình thường không chú ý tới cả hai nữa. Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, linh cảm của 1 người mẹ cho bà Ngô biết có chuyện không ổn giữa con trai và con gái của bà, không suy nghĩ nhiều bà bước vội lên lầu theo chân Thế Huân....

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

- Mì an nế, vì ta tung chap muộn quá nhôn :v Thứ lỗi thứ lỗi cho ta nhan.

- COMT + VOTE nheeeee ;;v;;






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro