Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết ngủ bao lâu, đang mơ mơ màng màng, Nghệ Hưng cảm thấy có cái gì đó trên người mình nằng nặng. Cậu vẫn chưa thể mở mắt ra thì đã bị hôn, còn bị cắn. Nghệ Hưng tỉnh dậy nhanh chóng, mở mắt ra thì bắt gặp ngay đôi mắt đen như bầu trời đêm của Sehun.

Ánh mắt anh có chút đắm đuối, trên người còn phảng phất mùi rượu, có vẻ như anh đã say rượu. Đôi môi bạc rời miệng cậu đi lên mắt, tay cũng kéo quần ngủ của cậu xuống. Nghệ Hưng quýnh lên, lấy hai tay chống lên ngực anh, đầu tránh sang một bên không cho anh hôn, cơ thể cũng vội vàng tránh cái ôm của anh.

"Oh Sehun, đêm đã khuya, em buồn ngủ, anh đi tắm rửa rồi đi ngủ được không?"

"Oh Sehun?"

anh sẵng giọng hỏi, hai tay nắm chặt đôi tay không nghe lời của Nghệ Hưng. Hai tay bé nhở của Nghệ Hưng dễ dàng bị Sehun nhanh chóng túm lấy, vẻ mặt lạnh lùng rắn rỏi nói với cậu.

"Chúng ta đã từng xưng hô như vậy sao? Ai cho phép em lôi cả tên họ anh ra mà gọi thế hả?"

Anh lại còn tức giận nữa chứ.

Một tiếng "rẹt", quần ngủ của cậu bị Sehun xé thành năm bảy mảnh, cổ tay của Nghệ Hưng cũng bị nắm đến đau nhức.

"Oh Sehun anh làm sao mà phát điên lên như thế, buông tôi ra, đừng ép tôi…." Nghệ Hưng cố hết sức giãy dụa, hai tay vung loạn xạ mà vẫn bị Sehun dùng hai chân kẹp chặt.

"Sao anh lại không được ép buộc em?"

Sehun vừa giận vừa buồn bực, cậu sợ mang thai con của anh. "Hưng Nhi, anh muốn có con, phải có luôn bây giờ em biết không, không có lựa chọn nào nữa đâu, cho nên em ngoan ngoãn một chút đi."

"Tôi không muốn, không muốn, vì sao anh luôn tự mình quyết định mọi chuyện thế!"

Sehun không để ý tới sự phẫn nộ của Nghệ Hưng, cúi đầu hôn lên môi cậu, thầm thì trên môi cậu. "Hưng Nhi, gọi anh là Sehun ca ca đi, gọi Sehun ca ca cho anh nghe một lần thôi….."

Nghệ Hưng cứng người trong lồng ngực của anh, không buồn chống cự, không gọi tên anh, để cho anh tùy ý hôn cậu. Anh khuấy động thân nhiệt cậu, khiến cậu hôn trả lại anh, làm cho cả cơ thể anh cũng nóng lên theo. Sehun chậm rãi buông hai tay cậu ra, đặt tay lên trên bụng cậu.

"Kỳ thật em cũng muốn có con của chúng ta, Hưng Nhi, chỉ là em không chịu thừa nhận mà thôi."

Anh cởi quần áo, không để ý tới dục vọng cứ thế đi vào trong người cậu. Nghệ Hưng đau đớn kêu lên một tiếng, hai bàn tay nắm chặt bả vai anh, cắn môi, mặt trắng bệch.

 "Hưng Nhi, anh ghét nhất cái gì em biết không. Anh ghét nhất là người  của anh trêu đùa anh, sau lưng anh làm chuyện gì đó. Vì sao em lại không nghe lời như thế?"

Nghệ Hưng đau khổ lấy tay đánh Sehun, vừa cuồng loạn vừa hoảng sợ vừa hét lên. "Oh Sehun, anh không thể nói lí với tôi, anh nghe cho rõ đây. Tôi không muốn có con, tôi không muốn con của tôi có cha là một kẻ giết người!"

Hai chữ giết người hoàn toàn làm cho dục vọng cùng tức giận của Sehun đông cứng lại. Trong khi thân thể anh vẫn đang cứng lại, Nghệ Hưng nhân cơ hội đẩy Sehun ra, nơi thân mật cũng nhờ thế mà tách ra. Nghệ Hưng ôm lấy đầu ngã xuống giường.

Sehun lạnh lùng nhìn Nghệ Hưng, đứng dậy theo cậu xuống giường

Anh tới gần, cậu lui lại phía sau. Nghệ Hưng  sợ hãi. Cho tới giờ cậu chưa từng thấy SeHun như thế.

"Anh không được lại gần đây."

Nghệ Hưng bất chấp thân thể vẫn chưa mặc gì, lấy gối ném về phía Sehun. Ánh mắt anh vẫn như cũ, vẫn dữ dội như thế, thật giống như dã thú đang cố gắng làm cho con mồi của nó đông cứng lại, từng bước từng bước tiến về phía cậu.

Nghệ Hưng bối rối lui về phía sau, tay túm được cái gì liền ném về phía Sehun. Chỉ nghe một tiếng "bang", hóa ra là tiếng của đồ vật gì đó bị vỡ. Sehun dừng bước, Nghệ Hưng cũng đờ người ra, nhìn thấy trán của Sehun chảy máu. Nội tâm cậu một hồi tắc nghẹn. Vừa rồi cậu đã dùng cái gì ném anh? Nghệ Hưng sợ tới mức mặt mũi tái nhợt không còn chút máu, còn Sehun lại nhanh chóng đi về phía cậu, khiến cậu bị kẹt lại giữa ngăn tủ và vách tường.

"Anh giết người? Có đúng không?"

Sehun ánh mắt dữ dội phảng phất tia đau thương cùng thống khổ, hai tay nắm chặt lại. Nghệ Hưng nhìn vào hai nắm tay của anh, tự động nhắm mắt, bên tai nghe thấy tiếng gì đó, có cái gì đó bị đập vỡ.

Nghệ Hưng mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh như băng của Sehun. Nắm tay của anh không dừng trên người cậu mà dừng ở cánh cửa tủ kính cạnh đó. Gương bị đập nát.

Ba chữ "kẻ giết người" nói ra đả thương Sehun lại làm đau lòng của cậu, chuyện xưa từng tốt đẹp cớ gì lại biến thành cục diện ngày hôm nay, tất cả, tất cả đều là vì chuyện xảy ra cách đây 6 năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro