Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sáu năm trước

"Anh nói cho em biết, Trương Nghệ Hưng, anh là đàn ông, đối với em không phải là thánh nhân, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ hấp dẫn muốn quấn quít anh, em có biết không. Nếu em dám bỏ đi, anh sẽ quên em ngay lập tức, sẽ lấy người khác làm vợ, đem những đối xử tốt đẹp với em, tình yêu với em cho người đó. Anh sẽ đem những lời nói ngọt ngào đã nói với em nói cho người khác. Trương Nghệ Hưng, em xuống xe ngay cho anh!"

Nghệ Hưng nhìn thấy bố mẹ rời đi tâm trạng lo lắng định chạy theo nhưng Sehun lại giữ chặt lấy cậu, nhìn thấy khuôn mặt thất hồn lạc phách của cậu, anh cúi người xuống hôn lên môi cậu:

"Hưng Nhi, không cho phép em rời bỏ anh,rõ chưa"

Sẽ không, sẽ không rời xa, nhưng còn ba mẹ…… khổ sở nhìn vào đôi mắt đen của Sehun, nghẹn giọng nói:" Sehun ca ca, ba mẹ có phải không cần em nữa không?!" 

" Sẽ không, đừng sợ, có anh đây." Sehun vươn tay gạt đi giọt lệ của Nghệ Hưng, anh lấy khăn tay ra lau nước mắt và nước mưa trên mặt cậu, sau đó lau tóc cậu, dỗ dành," Đừng khóc."

Srhun ôm lấy Nghệ Hưng run rẩy đi lên 5 tầng lầu,  đứng trước cửa lo sợ, bất an nhìn Sehun, không biết ba mẹ  còn giận không, cậu sợ bố không cho vào nhà vì bây giờ chắc chắn bố  đang cực kì tức giận.

Sehun nắm tay Nghệ Hưng rồi đi vào, sau đó buông ra. Bố Nghệ Hưng ngồi ở giữa ghế sô pha, sắc mặt có chút khó coi" Nghệ Hưng, đi tắm nước ấm rồi thay quần áo đi."

Nghệ Hưng không dám động đậy mà chỉ liếc nhìn về phía bố cậu, Bố Nghệ Hưng cũng liếc cậu một cái không nói chuyện, Nghệ Hưng biết bố đang tức giận nhưng cũng không thật quyết liệt với cậu. Quay lại nhìn Sehun, anh vỗ về vai cậu," Đi đi." Nơi này anh có thể ứng phó được.

Tắm xong cậu thay quần áo rồi ra ngoài, nhìn thấy bố mẹ vẫn ngồi trên sô pha, Sehun ngồi bên cạnh quần áo vẫn hơi ướt, nhưng vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, khí chất trấn định không hề nao núng.

" Nghệ Hưng!" Bố cậu đứng lên có vẻ mỏi mệt,"  con cũng không còn nhỏ nữa, con cũng có thể tự quyết định được rồi, chuyện của con bố không can thiệp nữa, đường con con đi thôi. Bà nó, tìm bộ quần áo sạch cho cậu ta thay, tôi mệt rồi, đi nghỉ đây."

" Bố em……."

Sehun vươn tay ôm lấy eo Nghệ Hưng, trán anh tựa vào trán cậu, một mùi hương từ cậu lan sang anh, anh thấp giọng hỏi:" Hưng Nhi, về sau cũng là bố anh……."

**

Một người ăn mặc vô cùng gợi cảm, vẻ mặt kích động, nói thẳng. "Oa, cậu bé thật là đẹp. Nghe em nói này, Sehun ca, anh giấu kỹ ghê."

"Gọi là chị dâu đi." Sehun đơn giản mở miệng nói một câu, cánh tay cũng nhanh chóng ôm lấy Nghệ Hưng. Cậu là niềm kiêu hãnh của anh.

"Phải gọi là chị dâu mới thân thiết."

Tiếng nói này nghe rất quen. Trương Nghệ Hưng nghĩ một chút thì nhớ ra đó là tiếng nói của người ở trong văn phòng của Sehun bữa nọ. Xe đạp của cô là do anh ta tìm người sửa giúp. nghệ Hưng nhìn anh chằm chằm. Nói không chừng ngày nào đó anh tìm bạn gái còn phải nhờ đến cậu.

Sehun uống không ít rượu, người đã có vẻ say nhưng nhìn anh không có chút nào loạng choạng, quần áo vẫn chỉnh tề, tóc tai vẫn như cũ, không có một sợi nào đi lạc. Chỉ có ánh mắt anh là có chút mờ mờ. Chắc chắn là không thể đi xem phim được rồi. Hơn nữa Nghệ Hưng phải về nhà. Sehun muốn đưa cau về nhưng anh uống nhiều như vậy

Nghệ Hưng đi ra, nghĩ là nên bảo tài xế của anh cứ về trước thì nhìn thấy ví tiền của anh rơi trên mặt đất. Cau liền mở ra xem thì thấy bên trong có một chút đồ vật linh tinh.

Ánh mắt Nghệ Hưng vốn là không hề để ý, nhưng lúc nhìn thấy trong ví của anh lộ ra một bức ảnh, tầm mắt của cậu liền ngay lập tức dừng lại ở chỗ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro