Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ảnh là một người con trai có nụ cười thuần khiết, ở trong mắt Nghệ Hưng có cảm giác như đã từng quen biết. Nghệ Hưng có thể xác định, cậu không biết người con trai trong bức ảnh. Cậu này có vị trí như thế nào mới khiến Sehun luôn luôn để trong ví của mình? Đáp án của Nghệ Hưng như ẩn như hiện, mơ hồ rồi rõ ràng, ý thức của bản thân bất giác không muốn nghĩ nhiều và lựa chọn sự trốn tránh.

Nghệ Hưng nhặt chiếc ví lên, đang muốn đặt ở trên đầu giường thì Sehun tỉnh giấc. Đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây trong suốt khác thường làm mê lòng người. Nhưng giờ phút này, cậu không còn lòng dạ nào thưởng thức, nhìn anh liếc mắt một cái, thản nhiên nói:

"Ví của anh rơi xuống đất."

Cậu đưa cho anh, tay anh đưa ra nhận lấy, đứng dậy xuống giường, đem ví nhét vào túi, tất cả đều thật bình tĩnh, tự nhiên, thần sắc của anh cũng không có chút nào bất an, rồi đưa tay ra đón chén nước Nghệ Hưng đưa, anh khát.

Đôi mắt đen láy của Nghệ Hưng nhìn Sehun, giây phút này anh không có nửa điểm lúng túng, lại khôi phục nét trầm ổn:

" Em không có gì muốn nói sao?"

Anh biết cậu đã thấy bức ảnh, có hay không nên giải thích với cậu một chút, chàng trai ấy là ai chăng?

Anh nhìn cậu, tay đặt trên bả vai cậu, môi hơi gợn gợn lên, cúi đầu đặt ở cánh môi hoa của cậu một nụ hôn cường thế, nỉ non trầm thấp bên môi cau : "Vừa nằm mơ thấy em, bảo bối Hưng Hưng."

Lần đầu tiên Nghệ hưng không vì lời anh nói mà xúc động, không có vì nụ hôn của anh mà mê muội. Sehun ca ca của cậu đang chuyển đề tài, anh không muốn nói, cậu làm sao giống một kẻ đố kị cố tình truy hỏi. Anh có kiêu ngạo của anh, Nghệ Hưng cũng có, anh không nói, cậu cũng không hỏi, cậu không muốn có được một đáp án miễn cưỡng. Trong lòng đau buồn giống như có một tảng đá đè nặng mà không thể giải tỏa

Ngày hôm sau, hình ảnh chàng trai trong bức ảnh cứ quanh quẩn trong đầu Nghệ Hưng, mỗi khi nghĩ tới cậu lại tức giận, dùng sách đập vào đầu mình. Giữa trưa tan học, Nghệ Hưng không có lòng dạ nào ra ngoài hóng gió, trong đầu không khỏi nhớ bức ảnh kia, cho nên lại dùng sách đập vào đầu, cạu bạn D.O nhìn mặt cậu giễu cợt:

"Sao thế, mấy hôm trước tình yêu làm dịu ánh mặt trời sáng lạn đâu, để mấy hôm nay tự ngược, hay là người yêu cậu có người bên ngoài?"

Nghệ Hưng bất đắc dĩ nhìn cậu bạn tốt của mình, tay cốc đầu D.O: " cái miệng thối của cậu nhé, người yêu cậu mới có người bên ngoài."

"Tớ thật muốn nam nhân của tớ có người bên ngoài, nhưng mà tớ đã tìm được người yêu tớ đâu. Nào giống như cậu tìm được một người yêu tốt như vậy, rất đẹp trai, hơn nữa rất thành thục còn có mị lực." D.O nói xong, mặt xụ xuống: " Nghệ Hưng, thương lượng một chút được không? Hỏi người yêu cậu xem bạn anh ấy có ai dễ nhìn còn độc thân không?"

 Không cần xem cũng biết, là Sehun gọi đến, Nghệ Hưng nghe máy, không đợi cậu nói chuyện, thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Sehun vang lên: " anh ở cửa."

"Hả, biết, lập tức." cắt đứt điện thoại, bên môi cũng nở nụ cười, đi về phía cổng trường. Xe của Sehun dừng cách cổng trường không xa, hình dáng cao lớn của anh tựa vào thân xe, cúi đầu hút thuốc, tư thế thực khốc. Thấy cậu đi ra, anh dập tắt thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh. Cậu cũng chạy tới trước mặt anh, anh đưa tay ra gắt gao ôm cậu vào lòng. Nếu không phải đang đứng trước cổng trường, khẳng định giờ phút này môi của Nghệ Hưng đã bị Sehun chiếm giữ bởi một nụ hôn nồng nàn bởi vì anh ngo ngoe muốn động nên Nghệ Hưng cười đẩy anh ra, thân ảnh chợt lóe, giống như một tinh linh nhỏ bé, rời khỏi vòng tay anh, vẻ mặt nghiêm túc: " ban ngày ban mặt khi yêu chú ý không bị ảnh hưởng."

Đôi mắt đen của Sehun nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nghệ Hưng, cũng nghiêm trang nói: "  ý em muốn nói, buổi tối tùy ý yêu?"

"Anh…em…không phải ý này có được không…" Cậu cúi đầu quy hàng người đàn ông này, chân trừng phạt Sehun một chút: "Anh thật xấu xa, cho anh bầm tím."

Sehun một tay kéo Nghệ Hưng vào trong lòng, mặc kệ cậu có để ý hay không, đặt một nụ hôn trên miệng cậu, thì thầm: " em nên trừng phạt trên miệng anh, chân của anh không có đắc tội em, phải không?"

Nghệ Hưng khóc không ra nước mắt, cái yêu nghiệt này có muốn để người khác sống không, cậu thừa nhận không đủ lực để đối mặt với anh, nhưng mà không cần tùy thời, tùy chỗ thu hút cau phạm tội chứ. May mắn vào buổi trưa, cổng trường không có ai nhìn thấy cậu cùng người đàn ông này thân thân thiết thiết. Nghệ Hưng đối với sự phá hư của Sehun quả thực cúi đầu chịu thua: "Em sai rồi, còn không đi mau… Em đói." Cảm giác lên xe chạy lấy người mới là lựa chọn tốt nhất.

Nghệ Hưng bị Sehun mất hết ý thức, ý loạn tình mê, ánh mắt mê ly, lại nhìn thấy trước mặt hai người vài bước có một chàng trai tuấn tú hào quang bắn ra bốn phía, con ngươi thật giống hồ nước phẳng lặng mê người mà trong suốt, rồi lại giống như bị cái gì làm kinh hãi nhìn hai người.

Không biết vì chàng trai hay vì nụ hôn của Sehun, tâm Nghệ Hưng nhảy lên một chút, sau khi hồi thần, cậu vội vã đẩy Sehun ra, lấy lại nhịp thở, con ngươi gắt gao dừng lại trên người  kia, đẩy ra là bởi vì, cậu không muốn bị người khác thấy.

Sehun bị đẩy ra, giữa con ngươi hiện lên nét không hài lòng, lại cũng phát hiện phản ứng của Nghệ Hưng có gì đó không đúng, theo hướng tầm mắt cậu nhìn lại, cũng chú ý tới khi đó có người đứng ở đấy vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt thống khổ.

"Sehun…" người con trai vẻ mặt tái nhợt, môi khẽ mở, nỉ non gọi tên Sehun, trong mắt đều là đau khổ bối rối, chậm rãi lui về phía sau, mím môi, xoay người, bi thương mà chạy.

Nghệ Hưng nhìn tới ánh mắt Sehun, tiện đà Sehun đã muốn đứng lên, dáng người cao lớn cũng đuổi theo, thanh âm thâm tình kêu tên cậu ta, giờ phút này lo lắng gọi một cái tên xa lạ: "Chung Nhân…"

Nghệ Hưng nhìn bóng dáng Sehun rời đi, cậu cương người ở trong này, tầm mắt bất tri bất giác trở nên mơ hồ, cậu lần đầu tiên nhìn thấy Sehun kích động như thế, lần đầu tiên nhìn thấy anh lo lắng như thế, chàng trai kia, chính là người yêu thương trong ảnh chụp anh luôn để trong ví.

Tâm đau, thật đau, đau đến nỗi cậu muốn rời khỏi nơi này, nhưng đều không có khí lực. Anh cứ như vậy bỏ rơi cậu, tâm Nghệ Hưng thật giống như có một lỗ hổng lớn, vị lạnh của đồ ăn vừa xong như kết thành khối băng vạn năm, làm cho hàn ý ở thân thể cậu cũng tỏa ra, tự ngược…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro