Chương 3: Thế thân xuyên sách hắn OOC(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Rùa An.

Beta:Arist.

Ong Ong - - Điện thoại di động của Trình Mộc Quân rung lên một cái, cúi đầu xuống nhìn, tin nhắn Thiếu Ninh nhảy ra trên màn hình. Cậu liếc nhìn, không định trả lời.

Hệ thống lo lắng: "Không được không được, hắn sẽ không thực sự đem ảnh chụp cho Tần Lý xem đi, cậu vẫn còn có phân cảnh tiếp theo ngàn vạn lần không thể Log Out a, mau trấn an hắn một chút."

"Nga."

Trình Mộc Quân đáp lại một chữ, sau đó vẫn đứng yên. Cậu nheo mắt, nhìn sắc mặt Du Thiếu Ninh càng ngày càng kém, ở thời điểm Tần Lý nhìn sang, lại phải miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.

Thật là. . . Chơi vui quá.

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, ngươi không cảm thấy, Du Thiếu Ninh đang chơi rất vui sao?"

Hệ thống tâm như tro tàn, mang tâm lý sẵn sàng bị loại bỏ: "Không cảm thấy."

Bên kia Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân vẫn chưa trả lời, tức đến nổ phổi vẫn muốn tiếp tục gửi tin nhắn, lại sợ bị Tần Lý phát hiện, đang suy nghĩ có nên viện cớ đi nhà vệ sinh tách khỏi hay không, nhưng đột nhiên nghe thấy phát thanh vang lên.

【 Chuyến bay KY3547 từ nước Y đã đến. . . 】

Chuyến bay Tống Cảnh Thần tới rồi.

Sau mười mấy phút, Tần Lý nhìn thấy người đi cuối lối ra, thanh niên vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tống Cảnh Thần mặc áo sơ mi cùng áo len dệt sáng màu, vẫn giống như lúc y rời đi nhiều năm trước.

Nói xa lạ, là bởi vì Tần Lý đã quá lâu không gặp Tống Cảnh Thần. Sau khi hắn biết Tống Cảnh Thần không thích đồng tính, liền ép buộc bản thân hết hi vọng, không chú ý tới động tĩnh của y nữa, ngay cả vòng bạn bè cũng chặn đến không còn một mảnh.

Nói quen thuộc, là bởi vì Trình Mộc Quân. Tần Lý thừa nhận, ban đầu bao nuôi Trình Mộc Quân, là ở trên người cậu thấy bóng dáng của Tống Cảnh Thần.

( Đừng REUP. Hãy đọc tại nhà chính https://www.wattpad.com/myworks/296615662-edit-lp-xe-d-phng-hn-occ-ri-tc-gi-miu-bt-tin-sinh)

Trình Mộc Quân là một cô nhi, trong lúc học đại học vẫn luôn làm thêm ngoài giờ để duy trì sinh hoạt. Hắn trả tiền, Trình Mộc Quân dành cho hắn an ủi về mặt tình cảm.

Tần Lý cảm thấy đối với hai bên như thế này là rất công bằng, khi ký hợp đồng đã nói rõ ràng hai người chỉ là quan hệ mua bán.

Chủ động thay đổi là Trình Mộc Quân, bắt đầu từ việc tiến vào công ty làm trợ lý, thay đổi từng chút một, làm cho Tần Lý người có EQ không cao cũng ý thức được đối phương thật lòng. Và sau đó, Trình Mộc Quân không sử dụng thẻ được chuyển tiền nữa, nhưng lại thích tặng đồ cho Tần Lý.

Tần Lý hỏi những người khác, lấy được đáp án là cậu đang cố gắng thay đổi mối quan hệ giữa hai người. Sau vài ngày xa lánh Trình Mộc Quân, hắn không trực tiếp trả lời, nhưng vẫn để cho đối phương dọn vào nhà mình.

Mỗi lần ánh mắt Trình Mộc Quân nhìn hắn , Tần Lý cảm thấy mình không thể nói được yêu cậu bao nhiêu, nhưng có thể cùng đi cả đời.

Thế nhưng, Tống Cảnh Thần đột ngột trở lại, Tần Lý có phần bất ngờ không kịp chuẩn bị, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày gặp lại.

Tống Cảnh Thần dừng lại, mỉm cười: "Tiểu Lý, Thiếu Ninh."

Y vẫn dùng tên gọi thời thiếu niên trước đây, phảng phất mấy người chưa từng tách ra.

Tần Lý nhìn Tống Cảnh Thần trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn không biết mở lời như thế nào.

Hắn đã mười mấy năm không gặp Tống Cảnh Thần, thời điểm đối phương rời đi, vẫn là thiếu niên mười bảy tuổi.

Trong mấy năm đầu khi Tống Cảnh Thần rời đi, hắn không phải chưa từng đi tìm đối phương. Chỉ là Tống Cảnh Thần luôn có lý do, hoặc là đi nơi khác, hoặc là bận việc học.

Qua nhiều lần, Tần Lý liền hiểu rõ, đây là bất động thanh sắc từ chối. Có thể là nhận ra được tâm tư khác thường của hắn, cũng có thể là do những nguyên nhân khác.

Nói chung, sau đó Tần Lý liền không đặc biệt đi tìm Tống Cảnh Thần nữa, tình cờ xuất ngoại đi công tác đến nước Y, cũng là theo thường lệ hỏi một câu có muốn tụ họp một chút không. Đối phương cự tuyệt, hắn cũng không hỏi thêm nữa.

Cứ như thế, hơn mười năm chưa từng gặp lại.

Không ai lên tiếng, đám đông xung quanh đang tràn lên, không gian bên này đặc biệt yên tĩnh.

Bầu không khí có chút lúng túng.

Tống Cảnh Thần mỉm cười, cũng không tức giận, tính tình y điềm đạm, rất nhanh tìm được cách ở chung cùng Tần Lý nhiều năm trước.

"Làm sao, không nhận ra được? Tôi vừa rồi cũng thiếu chút nữa không nhận ra được, Tiểu Lý, cậu xem ra..."

Y còn chưa nói hết, tựa hồ không biết miêu tả như thế nào.

Tần Lý nhìn người trước mặt, dường như quay trở lại mùa hè nhiều năm trước. Hắn có chút hoảng hốt. Cũng may mấy năm nay mặt không biến sắc đã thành thói quen, cho dù hoảng hốt, bên ngoài vẫn rất lạnh lùng.

Tống Cảnh Thần có chút thấp thỏm, hỏi: "Tần Lý?"

Du Thiếu Ninh thấy bầu không khí không ổn, vừa đúng lúc mà mở miệng: "Thế nào? Có phải là không nhận ra nữa , Tần Lý bây giờ thế nhưng không nhận dạng được người, thay da đổi thịt."

Tống Cảnh Thần cũng cười, trong giọng nói mang chút trêu chọc: "Thật sự không nhận ra được, tôi ở bên kia nhìn rất lâu, mới xác định là các ngươi."

Cảm giác khoảng cách nhiều năm không gặp, rất nhanh đã biến mất.

Tần Lý cởi bỏ khí chất lạnh lùng trên người, lộ ra chút bộ dáng hiếm người thấy được.

Du Thiếu Ninh thấy vậy, càng chắc chắn Tần Lý đối với Trình Mộc Quân không có chút tình cảm nào.

Dù sao Tần Lý chỉ ở trước mặt bạn bè như bọn họ, mới lộ ra chút dáng vẻ trước kia. Ý cười dịu dàng này, càng là thời điểm đối mặt với Tống Cảnh Thần mới nhìn thấy.

Trình Mộc Quân đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình, hiện tại đang phun tào*.

*Phun tào:(Thổ tào(吐槽)) là hay nói mấy lời lải nhải, người chế giễu hoặc chất vấn; đề cập đến nội dung chế giễu; chế nhạo; phàn nàn, v.v.(theo Baidu Baike)

Phun tào kịch bản gốc không hợp với lẽ thường.

Trong kịch bản gốc, "Trình Mộc Quân" lén lút đi theo Tần Lý đến sân bay, xuất hiện cảm giác nguy hiểm, tử triền lạn đả* đi theo sát đến nơi tụ họp của bọn họ.

*Tử triền lạn đả(死缠烂打): quấn mãi không bỏ; da mặt dày; đẹp trai không bằng chai mặt; quấn chặt lấy.

Cảm giác nguy hiểm, tất nhiên là đến từ thái độ bất thường của Tần Lý đối với trúc mã, "Trình Mộc Quân" chưa từng thấy qua, Tần Lý có thể đối với một người cười ôn nhu đến như vậy.

Trình Mộc Quân vốn không được cái vòng quan hệ nhỏ đó chấp nhận, mọi người đều biết mang một thân phận "Thế thân", từ trước đến nay chỉ có một kết quả.

Bị nhục nhã.

Trình Mộc Quân: "Cốt truyện này thực sự có bệnh, biết rõ ràng cái vòng nhỏ nhìn cậu không vừa mắt, vẫn đi tới tự tìm phiền phức."

Hệ thống: "Từ góc độ của người bình thường nhìn vào, cậu sẽ xuất hiện cảm giác nguy hiểm, dưới cảm giác nguy hiểm đó, tất nhiên sẽ làm ra những việc không lý trí."

Hệ thống dừng lại một lúc, liền tăng thêm chú thích: "Theo phân loại CP của một trang website nguồn dữ liệu mà nói, cái này gọi là tra công tiện thụ."

"Tiện? Từ này ta rất quen thuộc." Trình Mộc Quân nhíu mày, khẽ cười một tiếng.

Hệ thống: "Không nghĩ tới cậu còn đọc qua loại tiểu thuyết này?"

Trình Mộc Quân: "Ở thế giớ trừng phạt làm liếm cẩu ba năm, từ này ta nghe không tới một trăm cũng đến tám mươi lần, tất nhiên quen thuộc."

Ở bên trong thế giới trừng phạt, Trình Mộc Quân có thể nói là sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn lên có thể làm cho tất cả người gặp qua sinh lòng yêu mến, liền thuận buồm xuôi gió đến hai mươi tuổi.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả những điều này chỉ là để so sánh trong ba năm tới mà thôi.

Dù sao, tiểu thiếu gia Trình gia, thiên chi kiêu tử*, chạy theo sau mông Tiêu Ngật Xuyên tròn ba năm, bị cự tuyệt vô số lần cũng không nổi giận. Huống chi, mọi người đều biết Tiêu Ngật Xuyên còn có một người trong lòng Mạc An Lan, Mạc An Lan chỗ nào so ra cũng không bằng Trình Mộc Quân.

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Loại trái ngược này, hiển nhiên trở thành trò cười lớn nhất trong vòng, mọi người đều biết Trình Mộc Quân trở thành liếm cẩu.

Ở trước mặt không ai dám nói, nhưng sau lưng cũng không ít người nới cậu "Tiện", nhiều lần, Trình Mộc Quân đương nhiên cũng đã nghe qua. Lúc ấy cậu không thèm để ý, trong đầu chỉ có Tiêu Ngật Xuyên.

Sau khi khôi phục ký ức, cậu cũng không thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy những người đó nói rất có đạo lý.

"Lại nói đến, bây giờ ký ức về những lời đánh giá của họ trong thế giớ trừng phạt trở về, ta ngược lại có thể từ đó rút ra kinh nghiệm."

Hệ thống ngạc nhiên nói: "Kinh nghiệm?"

"Kinh nghiệm liếm cẩu,Trình Mộc Quân trong thế giới này, chẳng phải cũng liếm cẩu Tần Lý sao?" Trình Mộc Quân nheo mắt lại, nhìn Tần Lý đối với Tống Cảnh Thần cười ôn nhu.

"Dáng vẻ của liếm cẩu, có thể làm theo ba năm đó, không quan tâm đến khó chịu nhưng không nhịn được... bị coi thường."

Hệ thống nghe Trình Mộc Quân dùng một loại ngữ khí gió nhẹ mây bay, nói lời khó nghe, không khỏi cảm thấy có chút sởn gai ốc, thậm chí bắt đầu hoài nghi để cho cậu đến sửa chữa tuyến chính của thế giới có đúng đắn hay không?"

Hệ thống: "Cậu... Cậu bây giờ khó chịu?"

Trình Mộc Quân nhẹ giọng nở nụ cười, cảm giác khiến cho lòng người sợ hãi kỳ diệu bị cuốn trôi đi.

"Đương nhiên khó chịu, nụ cười của Tần Lý lúc này khiến ta rất khó chịu."

Hệ thống cuối cùng cũng nhìn thấy một chút nhân tính trên người Trình Mộc Quân, nóng lòng muốn hỏi: "Câu đây là đang ghen sao? Ghen Tần Lý đối với Tống Cảnh Thần ôn nhu như thế?"

"Không phải, hắn cười như một kẻ ngốc, ko phù hợp vs hình tượng mà ta đã tạo nên cho hắn."

". . ."

Hệ thống nói không nên lời, vai hề vẫn là chính nó, lại có thể cho rằng cây trúc không có trái tim sẽ cảm thấy khó chịu, "Cậu đừng xem kịch vui nữa, nhanh đi vào cốt truyện đi."

"Không thành vấn đề, ta đã làm việc, thì ngươi cứ yên tâm."

Nói xong, Trình Mộc Quân lấy ra từ trong túi chiếc kính viền bạc đeo lên. Cậu ở thế giới này cận thị nhẹ, bình thường không đeo kính, chỉ phải đeo khi đi công tác.

Hệ thống nhìn không hiểu, hỏi: "Cậu đeo kính làm gì?"

Trình Mộc Quân giải thích: "Ngươi đoán khi ta xuất hiện, tỷ lệ Du Thiếu Ninh nổi giận tung ra ảnh chụp là bao nhiêu?"

Hệ thống: ". . . Rất lớn."

"Cho nên, ta cần một cái lý do," Trình Mộc Quân sửa sang lại xong hết, "Công tác, chính là lý do tốt nhất."

Hệ thống bị thuyết phục trong một giây đồng hồ, sau đó lại cảm thấy không đúng.

"Không đúng a, bên trong cốt truyện 'Trình Mộc Quân' rõ ràng là bởi vì ghen, theo tới ra oai, hiện tại trở thành phải đi công tác, thao tác như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Trình Mộc Quân chắc chắc nói: "Yên tâm, ta làm việc, chưa bao giờ thất bại."

***

( Đừng REUP. Hãy đọc tại nhà chính https://www.wattpad.com/myworks/296615662-edit-lp-xe-d-phng-hn-occ-ri-tc-gi-miu-bt-tin-sinh)

Khoảng cách chỉ có mười thước*, Trình Mộc Quân rất nhanh đã đi tới, hướng về phía ba người đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ không chú ý đến cậu lên tiếng chào, "Tần tổng, giám đốc Du."

*1 thước (xích) = 10 tấc (thốn) = 12,3 inches = 12,3 x 2,54cm = 31,242cm. => 10 thước = khoảng 3m.

"Trình Mộc Quân, cậu tại sao lại ở đây?"

". . ."

Thời điểm ba người quay lại nhìn sang, phản ứng không giống nha.

Tống Cảnh Thần là thuần túy nghi hoặc, Du Thiếu Ninh là kinh sợ, còn lại Tần Lý là. . .

Chột dạ.

Hắn thấy Trình Mộc Quân xuất hiện, theo bản năng nhìn Tống Cảnh Thần bên cạnh, lại rất nhanh quay sang nhìn Trình Mộc Quân. Tống Cảnh Thần hình như không phát hiện điều gì bất thường, Trình Mộc Quân dường như cũng không có.

Hơn nữa, bây giờ Trình Mộc Quân, đặc biệt Trình Mộc Quân là đeo kính, cùng Tống Cảnh Thần cũng khống giống nhau.

Lúc đầu, làm cho Tần Lý trong khoảng thời gian ngắn ngây người, thiếu chút nữa không phân biệt được chính là Trình Mộc Quân nhiều năm trước. Trình Mộc Quân khi ở đại học, thích mặc quần jean và quần áo sáng màu, mang theo chút ánh nắng thanh xuân tuổi trẻ.

Đặc biệt giống Tống Cảnh Thần.

Ở lần đầu tiên Tần Lý nhìn thấy cậu, sững sờ rất lâu.

Năm ấy khi Trình Mộc Quân nhìn về phía nhìn về phía hắn, trong mắt nổi lên những ngôi sao nhỏ, như một biển sao rơi vào đó, rực rỡ không gì sánh được. Mặc dù không nhạy bén như Tần Lý, có thể cảm giác được tình tý nồng nhiệt của cậu đối với mình.

Trình Mộc Quân trước mặt, mặc quần âu xám đậm, áo sơm mi xám nhạt, đeo kính mắt viền bạc, bình tĩnh lý trí. Cho dù là nhìn thấy Tống Cảnh Thần, vẻ mặt cậu cũng không có thay đổi, thật sự giống như chỉ là trợ lý Tần Lý.

Đơn giản, một trợ lý không có bất kỳ vướng mắc cảm xúc nào.

Tần Lý hỏi: "Trình trợ lý, công ty có việc gấp?"

Đây là sự hiểu ngầm giữa bọn hắn, thời điểm Trình Mộc Quân đeo kính xuất hiện, hai người chỉ nói việc công.

Ban đầu Trình Mộc Quân gạt Tần Lý phỏng vấn tiến vào công ty, Tần Lý không thích công và tư không phân chia, vì chuyện này thiếu chút nữa giải trừ quan hệ cùng Trình Mộc Quân. Trình Mộc Quân dây dưa hắn một tuần, cuối cùng đạt thành cái thỏa thuận này.

Những năm gần đây, Trình Mộc Quân vẫn làm rất tốt. Thời điểm đeo kính, cậu liền chỉ đơn thuần là Trình trợ lý, không đề cập tới bất kỳ quan hệ cá nhân nào.

"Tài liệu quy hoạch của dự án QX đã được giao lên, tôi đã nhìn qua một lần, có một số phần còn cần ngài xác nhận..."

Đầy đủ lý do, không có kẻ hở.

Tần Lý gật đầu: "Ừ, nói trong xe sau."

Trình Mộc Quân gật đầu, sau đó nhìn về phía Tống Cảnh Thần một bên.

"Tống tiên sinh, chào anh." Vẻ mặt của cậu không có kẻ hở, phảng phất cùng Tần Lý chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thuần túy.

Tống Cảnh Thần có chút nghi hoặc, hỏi: "Cậu biết tôi?"

"Ừ, đã xem qua ảnh chụp của ngài."

Du Thiếu Ninh đúng lúc chen vào một câu, "Đúng vậy, Cảnh Thần cậu không biết, trước khi cậu đi, ảnh chụp ở trường học, Tần Lý dều đặt trong nhà mà."

Trong nhà.

Ánh mắt Tống Cảnh Thần khẽ nhúc nhích, nhưng không có nhiều lời.

Đoàn người đến bãi đỗ xe, Tần Lý và Tống Cảnh Thần lên xe trước, ngồi ở ghế sau.

Nhân lúc hai người kia không chú ý, Du Thiếu Ninh kéo cánh tay Trình Mộc Quân lại, thấp giọng nói rằng: "Cậu muốn làm gì?"

Trình Mộc Quân liếc hắn một cái, ghét bỏ mà giãy giụa cánh tay bị kéo ra, hỏi: "Anh nhất định phải đứng ở chỗ này cùng tôi bàn luận chuyện này?"

Du Thiếu Ninh sửng sốt, bỗng nhiên thấy cửa sau của ô tô hạ xuống, Tần Lý nhàn nhạt hỏi một câu.

"Làm sao vậy?"

Du Thiếu Ninh lúc này cũng không muốn đem sự việc vạch trần ra, nói: "Trình trợ lý, mời."

Chỗ hắn chỉ là ghế tài xế, trợ lý lái xe, đạo lý hiển nhiên.

Trình Mộc Quân nói rằng: "Tôi có công việc cần báo cáo với Tần tổng, phiền giám đốc Du lái xe?"

Tần Lý: "Ừ."

Du Thiếu Ninh cắn răng, nổi giận đùng đùng mở ra chỗ ngồi lái xe, ngồi lên.

Trình Mộc Quân lại chậm chạp không nhúc nhích, thẳng đến khi Tần Lý hỏi: "Làm sao vậy?

"Tần tổng, phòng kế hoạch đang chờ phản hồi, tôi đề nghị ở trên xe hoàn thành."

Cậu có ý gì đó, liếc nhìn Tống Cảnh Thần ngồi bên cạnh Tần Lý.

"..." Tần Lý trầm mặc chốc lát, thuộc tính cuồng làm việc vẫn là chiếm thượng phong, "Cảnh Thần, đổi chỗ được không? Ta có chút công việc cần cùng Trình trợ lý bàn bạc."

Tống Cảnh Thần mỉm cười, ôn thanh đáp: "Đương nhiên, là ta suy nghĩ không chu đáo."

Nói xong, y dứt khoát xuống xe ngồi vào ghế lái phụ, từ đầu đến cuối trên môi luôn nở nụ cười, không có bất kỳ bất mãn nào, thậm chí để tránh bị nghi ngờ, còn chủ động đeo tai nghe chống ồn.

Vốn cho là đây sẽ là một cuộc hội ngộ nhiệt tình sau một thời gian dài xa cách, không hiểu sao lại biến thành chỉ có Tần Lý và Trình Mộc Quân đàm phán công việc.

Hai tay cầm vô lăng của Du Thiếu Ninh nổi lên gân xanh.

Thật không hổ là người có tâm cơ sâu, hắn nhất định phải đem người này đuổi đi. Đầu tiên, không thể để cho cậu đi theo đến địa điểm tụ hội, lâu ngày xa cách gặp lại, làm sao có thể để Trình Mộc Quân đi làm mất hứng.

Nửa giờ sau, Du Thiếu Ninh thấy hai người bàn bạc công việc đến không sai biệt lắm, liền tìm một nơi sang bên.

Hắn nhìn về phía Trình Mộc Quân: "Trình trợ lý, chúng tôi còn có cuộc hẹn, bạn bè đang chờ, làm phiền cậu tự mình đón xe trở về."

Trình Mộc Quân quay đầu lại nhìn Tần Lý, hỏi thẳng: "Tần tổng, cần tôi đi cùng không?"

Tần Lý không lên tiếng.

Du Thiếu Ninh ngốc hề hề mà hỏi lại: "Cậu đi làm gì?"

Trình Mộc Quân căn bản không quan tâm hắn, trên mặt chút ý cười phai nhạt, mắt rũ xuống, "Không tiện sao?"

Tần Lý trong lòng khẽ động, nghĩ không đúng, chẳng lẽ Trình Mộc Quân phát hiện ra điểu gì?

Hắn còn chưa mở miệng, lại nghe Trình Mộc Quân nói tiếp: "Ngài và bạn bè nhiều năm không gặp, nên phải uống rượu đúng không? Khi về nhà định gọi xe sao?"

Cậu biết rõ còn hỏi.

Tần Lý người này khi cậu bất động thanh sắc thay đổi từng chút, đối với chi tiết nhỏ trong sinh hoạt đã có chút hiểu biết.

Ví dụ như, hắn không thích người xa lạ xâm nhập khu vực của mình. Hôm nay tới đón người không phải đi làm, Tần Lý đương nhiên không lái xe đứng tên công ty. Để cho người lạ người lạ lái xe của mình, Tần Lý không thể nhẫn nhịn.

Hắn dừng lại một chút, nói rằng: "Cậu theo cùng đi."

Du Thiếu Ninh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hận không thể hét lên vì tức giận. Nhưng lúc này có Tống Cảnh Thần ở bên cạnh nhìn, hắn cái gì cũng không thể nói. Nói ra, Tần Lý có lẽ không còn hy vọng gì nữa.

Trình Mộc Quân quay đầu nhìn Du Thiếu Ninh, lễ phép cười: "Giám đốc Du, cần tôi lái xe sao?"

Du Thiếu Ninh: "..."

Hắn há miệng, sau đó vẻ mặt nghẹn khuất khởi động xe, hướng về nơi hẹn lái đi.

Hệ thống kinh hô thành tiếng: "Thanh tiến độ chuyển động, cậu không phải là một mực bàn công việc sao? Đây không phải là tình tiết tranh giành tình nhân sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Thanh tiến độ sửa chữa xuất hiện ở trong đầu Trình Mộc Quân, cho thấy đã có 10% tiến độ sửa chữa.

Trình Mộc Quân: "Tranh giành tình nhân, không phải là ở trước mặt Tống Cảnh Thần thể hiện ra tầm quan trọng của mình sao? Trong công việc cũng vậy."

Hệ thống: "Du Thiếu Ninh có chuyện gì vậy, nắm được nhược điểm của cậu, lại có thể nghẹn khuất đồng ý cho cậu đi theo đi tụ họp như thế?"

Trình Mộc Quân: "Nhân tính, có Tống Cảnh Thần ở chỗ này, chính là kiềm chế lớn nhất đối với hắn."

Hệ thống càng nghe càng kinh hãi: "Cậu rõ ràng không có trái tim, đối với nhân tính làm sao có thể phán đoán chuẩn như vậy?"

"Người ngoài cuộc rất tỉnh táo a, đạo lý này, ngươi không hiểu sao?"

Trình Mộc Quân ở trong đầu đáp xong câu này, tựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.

Cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ, sau khi đến địa điểm tụ hội, giải quyết cái phiền toái Du Thiếu Ninh này như thế nào.

Trong nguyên tác đặt ra thiết lập cho Du Thiếu Ninh, thầm mến Tống Cảnh Thần. Hắn là một người kỳ lạ, thích Tống Cảnh Thần, lại dốc sức tạo cơ hội cho Tần Lý và Tống Cảnh Thần ở bên nhau. Không thể không nói, sau cùng Tần Lý và Tống Cảnh Thần có thể kết hôn, phải kể tới công lao to lớn của Du Thiếu Ninh.

Một điểm này, Trình Mộc Quân không thể hiểu được.

"Hệ thống, có phải Du Thiếu Ninh đầu óc có bệnh hay không, rõ ràng yêu thầm Tống Cảnh Thần, còn tốn sức trăm nghìn cay đắng cũng phải đem y và Tần Lý thành một đôi."

"Nếu không cậu cảm thấy cần phải làm như thế nào?"

Trình Mộc Quân tự hỏi trong chốc lát, nói rằng: "Ở trước mặt Tống Cảnh Thần vạch trần sự thật Tần Lý ký hợp đồng bao nuôi thế thân, bôi nhọ hình tượng của hắn, thừa dịp có chỗ trống mà tiến vào."

Hệ thống:"..., tôi rốt cuộc biết vì sao cậu bị kẹt ở trong tình kiếp mà không có manh mối, có một loại yêu là thành toàn cậu biết không?"

Trình Mộc Quân cây ngay không sợ chết đứng, : "Không biết, ta cảm thấy hắn rất ngu xuẩn, loại ngu xuẩn này, rất dễ đối phó. Cảm ơn ngươi đã cung cấp thông tin."

Hệ thống: "Chờ đã, tôi đã cung cấp thông tin gì?"

"Ngoan, xem ta biểu diễn."

Trình Mộc Quân thuận miệng đáp một câu có lệ, rũ mắt xuống tiếp tục công việc, cũng không tiếp tục trả lời Tần Lý đang nhìn về phía mình.

( Đừng REUP. Hãy đọc tại nhà chính https://www.wattpad.com/myworks/296615662-edit-lp-xe-d-phng-hn-occ-ri-tc-gi-miu-bt-tin-sinh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro