Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước qua ngạch cửa màu đỏ, trước mắt là một con đường bằng đá uốn lượn quanh co.

Người hầu cầm đèn đi theo hai bên, ánh nến giấu trong chiếc lồng đèn vải, theo tiếng gió lạnh lẽo lúc sáng lúc tối.

Tống nhị gia bước đi nhẹ nhàng, đế giày vải mềm mại lặng yên không một tiếng động. Tà áo dài bị gió thổi bay phần phật, tựa như cây cung bị kéo căng.

Trong tay Đinh Thiệu Vân giữ chặt giày cao gót bị gãy, mỗi bước đi như đi trên mũi dao, đâm tới đau đớn tâm can. Lúc nãy té xuống bị trật chân, giờ thì chân trần đi trên khe đá trơn trượt, cô cực kỳ không chịu nổi.

Cô càng đi càng chậm, cuối cùng lung lay dừng lại ở trong bóng tối.

Tống nhị gia xoay người, trên mặt mang theo biểu cảm khiến người khác phải suy ngẫm. Không tiến lên đỡ cô, cũng không bỏ cô ở đó rời đi, hắn chỉ đứng đó nhìn cô.

Đinh Thiệu Vân biết, hắn đang đợi cô mở miệng cầu hắn.

Tòa nhà được xây ở ngoài thành, cây cối xum xuê, không thấy ánh sao. Lúc này có gió thổi qua, để lại một mảnh xào xạc, tựa như đang có người thì thầm.

Mỗi một câu đều đang nói: Chấp nhận đi.

Đinh Thiệu Vân không phục. Cô cắn răng đứng lên, lắc lư tiến về phía trước.

Mồ hôi như những hạt đậu rơi xuống, không kêu rên một tiếng —— cô kiên cường, bướng bỉnh.

Cũng may đường đi không xa, kiên trì một lúc, cũng thấy nhà chính.

Đèn trong phòng được thắp sáng. Trên biển ghi "Hậu đức tải vật", nét mực đậm tới mức không thể xóa nhòa, khắc sâu vào gỗ theo dòng chảy lịch sử, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.

*Hậu đức tải vật: Người xưa nói: "Hậu đức tải vật" (đức dày chở muôn vật), ý là người ta chỉ cần có đức hạnh tốt thì làm chuyện gì cũng thành. Trái lại, người không có đức lớn thì chẳng có cách nào thành công. Người xưa cũng khuyên răn chúng ta cần phải vui vẻ chịu thiệt, nghĩ cho người khác mới có thể làm nên việc lớn. (nguồn: tramquangnam)

"Ngồi."

Người đàn ông vừa dứt lời, Đinh Thiệu Vân đã ngồi vào ghế bát tiên. Chân đặt lên sàn gạch đá xanh, cảm xúc lạnh lẽo làm dịu vết sưng tấy với tê cứng, cuối cùng cô cũng thấy dễ chịu hơn.

Hạ nhân lên trà, hương thơm nồng đậm của trà Phổ Nhỉ tỏa ra từ nắp trà.

Đinh Thiệu Vân nói cảm ơn, nương theo khói nóng mịt mờ đánh giá gian nhà chính.

Cách bày trí y như hai năm trước không có gì thay đổi —— vẫn là gỗ đàn hương đỏ kiểu cũ, dưới khung cửa sổ phủ đầy bụi và rèm cửa có chiếc bàn, trên chiếc bàn có một ấm tử sa mỹ nhân, bên trên được khắc lông công lộng lẫy như mộng.

Thời gian trong viện này như dừng lại nghỉ ngơi, so với phong vân thay đổi ở thành Thiên Tân cách xa mười dặm ngoài kia hoàn toàn không khớp nhau.

Ánh mắt cô đảo qua một vòng, cuối cùng cực kỳ cẩn thận dừng trên người nọ.

Tống nhị gia không uống trà, ngồi cách đài án không xa, cười như không cười nhìn về phía cô.

—— Bộ dáng giống như vừa bắt được con mèo không nghe lời về nhà, đang không biết nên giải quyết như nào mới tốt.

Đinh Thiệu Vân lập tức cảm thấy không còn muốn uống trà nữa.

Cô đặt ly xuống, cổ họng cảm thấy khô rát: "Hôm nay nhờ có nhị gia mà tôi mới có thể thoát vây."

Tống nhị gia không lên tiếng, cô đành phải nở nụ cười: "Tôi vô cùng biết ơn ——"

Lời còn chưa dứt, người nọ nhúc nhích. Không những nhúc nhích, mà còn đứng lên từ từ đi tới trước mặt Đinh Thiệu Vân.

Vóc dáng người nọ cao, trong khoảnh khắc, cái bóng sâu thẳm của hắn bao bọc cả người cô.

Cảm giác cực kỳ áp bức, Đinh Thiệu Vân nuốt nước miếng, đi theo đó là chiếc cổ trắng mềm mịn cũng cử động theo.

"Muốn cảm ơn tôi như nào?" Tống nhị gia chống tay lên tay vịn của ghế bát tiên, cúi người hỏi bên tai cô.

Khoảng cách gần như thế, mùi hương hoa hồng từ người hắn nhàn nhạt xông vào mũi Đinh Thiệu Vân.

Đinh Thiệu Vân nhắm chặt đôi mắt, cao giọng: "Tôi vừa đính hôn, không giống như trước nữa, thỉnh nhị gia tôn trọng tôi."

Cô nhấn mạnh bốn chữ "Không thể như trước". Dường như bằng cách này, cô trở thành một kẻ vô hình, chuyện ngày xưa không còn liên quan gì đến cô nữa.

Đinh Thiệu Vân gần như có thể tưởng tượng được nụ hôn nóng bỏng của người nọ sẽ tùy thời áp tới, hắn sẽ dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm láp khối kem bơ mà hắn bôi lên.

Cô sẽ khóc lóc kêu la chống đối, cho đến khi không thể ngăn được dục niệm dâng trào, cuối cùng nằm ở trong tay của người nọ, giống như hai năm trước.

Nhưng mà qua một lúc lâu, không có chuyện gì xảy ra.

Cô run rẩy mở mắt ra, thấy Tống nhị gia đang nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt tối đen như mực.

Đinh Thiệu Vân sợ tới mức không ngừng lùi về sau, gắt gao tựa lưng lên ghế. Trên ghế không lót đệm mềm, cộm đến nỗi da thịt cũng thấy đau.

Nhất thời cô không biết đối phương có ý gì.

Nhưng chỉ cần không phải "chuyện kia", thì mọi chuyện dễ nói rồi.

Vì thế cô căng da đầu nói: "Không biết tôi có thể mượn điện thoại không, tôi gọi nói với gia đình một tiếng? Trễ như vậy, trai đơn gái chiếc, không tiện quấy rầy."

Lời này thật ra là đang nhắc nhở Tống nhị gia.

Hắn đứng thẳng người, nhẹ nhàng nói: "Chuyện này không cần gấp, ăn cơm trước đi."

Bàn cơm nhanh chóng được dọn lên, dàn người hầu bưng dĩa nối đuôi nhau ra vào, dọn lên xong thì cúi đầu, khom người lui ra ngoài. Toàn bộ quá trình hoàn toàn im lặng, vô cùng quy củ.

Đinh Thiệu Vân nhìn sang, trên bàn là tám bát lớn đựng những món ăn yêu thích của cô, món nào món nấy đều nóng giòn.

Có lẽ đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, luôn luôn để trong nồi hấp, nếu không lúc mang lên cũng không nóng hôi hổi như vậy.

"Không phải muốn liên lạc với gia đình sao? Ăn no rồi tính." Tống nhị gia nói.

Quả thật Đinh Thiệu Vân rất đói bụng, nhưng có một lão thứu ở trước mặt nhìn cô chằm chằm như vậy, cô ăn không vô.

Ngược lại đối phương cũng không thúc giục, nhìn dáng vẻ như nào cô ăn xong thì mới cho cô gọi điện thoại.

Đinh Thiệu Vân do dự một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm cầm đũa lên.

Ăn thì ăn, ai sợ hắn chứ.

Trọng lượng đôi đũa không nhẹ, khá trơn, có vẻ là dùng bạc đủ tuổi để làm.

Cô gắp đậu hủ lên đôi ba lần, nhưng vẫn không cho vào miệng được —— mỗi lần đồ ăn đến miệng, bởi vì đôi đũa không vừa tay, soạt một tiếng rớt xuống chén.

Người nọ chỉ nhìn cô, dùng ánh mắt đo đạc khuôn miệng đang hé mở của cô, giống như đang thưởng thức một bức mỹ nhân đồ do danh gia vẽ.

Sau một hồi, hắn nhìn đủ rồi thì gật đầu, một gã sai vặt đi ra từ chỗ tối, cung kính đặt chiếc muỗng trước mặt Đinh Thiệu Vân.

Cuối cùng, với sự giúp đỡ của chiếc muỗng nhỏ, cô cũng ăn xong một đống đậu hủ không biết là mùi vị gì với một chén cháo.

"Tôi no rồi." Cô đặt muỗng xuống, nhỏ giọng nói.

Tống nhị gia vẫn không rời mắt, có vẻ đang xác nhận xem Đinh tiểu thư có nói dối không.

"No thật mà."

"Hảo." Tống Quảng Văn đứng dậy, "Đi theo tôi."

Đinh Thiệu Vân ngẩn ra —— tên cẩu nam nhân này vậy mà tuân thủ chữ tín, thật sự dẫn cô đi gọi điện thoại.

Chẳng lẽ hắn không ghi hận cô? Không định lại lăn qua lộn lại với cô?

Bỗng dưng trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, chân trần đi theo sau hắn, cố gắng không gây ra tiếng động.

Tống nhị gia bước đi chậm rãi, giống như đang cố ý đợi cô.

Hai người đi qua hành lang treo đầy những bức tranh chúc thọ, lúc đi ngang sân khấu kịch, Đinh Thiệu Vân cảm thấy sống lưng tê dại: Dường như giai điệu cao pha với tiếng hồ cầm, còn văng vẳng bên tai.

Tựa như một đêm hoang đường kia, tiếng chân giường va chạm, từ tối tới sáng, không ngừng nghỉ.

"Tới rồi." Tống nhị gia đánh gãy hồi tưởng của cô.

Đẩy cửa ra, hơi nước đập vào mặt Đinh Thiệu Vân khiến cô ngây ngốc —— cái chỗ này đâu phải phòng gọi điện, rõ ràng đây là phòng tắm!

Khắp nơi đều trống trải, giữa phòng là hồ nước cực kỳ to, gạch men trắng sứ giống như hận không thể trải lên cả trần nhà, nhìn như mới được xây dựng.

"Không phải anh dắt tôi đi liên lạc với người nhà sao?"

Cô xoay người chất vấn, thấy Tống nhị gia đứng dựa lên vách tường. Hắn móc từ trong ngực ra tờ giấy, vẻ mặt trêu đùa nói: "Đinh tiểu thư biết chữ mà nhỉ, vậy cô có thể viết thư báo bình an cho cha mẹ."

Viết thư!

Hắn thế mà có thể nói ra lời này —— nửa đêm nửa hôm, ở giữa rừng núi hoang vắng, viết thư thì bao giờ mới tới hả!

"Kẻ lừa đảo." Đinh Thiệu Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại lừa đảo, rõ ràng anh nói dắt tôi đi gọi điện thoại."

"Tôi có nói trong nhà có điện thoại à?" Người nọ mở miệng: "Tôi chỉ nói dẫn cô đi liên lạc với người nhà."

Cô đối mặt với hành vi vô lại như vậy, tức tới mức run người: "Đồ vô sỉ."

Tống nhị gia vui vẻ tiếp nhận kết luận "Vô sỉ", dịu dàng nói: "Đi cả đường dài, không muốn rửa chân à?"

Những lời này khiến Đinh Thiệu Vân cúi đầu. Một đường tới đây, đôi chân tuyết trắng dơ hầy, nói thật cô có hơi xấu hổ.

Cô yêu cái đẹp, sơn móng tay đỏ, giờ đây dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, ngón chân không tự giác co lại.

"Về nhà tôi sẽ rửa sau."

"Cô về được nhà rồi nói."

"Anh muốn làm gì?" Lời nói của Đinh Thiệu Vân chứa đựng sự phòng bị.

Người nọ cười: "Tôi muốn làm gì, trong lòng cô còn không rõ sao?"

Hóa ra vòng một vòng, Tống nhị gia vẫn không quên được chuyện cũ —— hắn muốn báo thù!

"Anh có nhân sinh nhưng không có ai dưỡng..." Nếu như Đinh Thiệu Vân không tức giận công tâm, phỏng chừng cũng không nhớ được câu nói ác độc như vậy nghe được từ miệng bà tử.

Nếu như cho cô một cơ hội, tất nhiên cô sẽ không nói ra những lời này.

Bởi vì câu nói bậy này giống như chậu nước lạnh đổ vào chảo dầu sôi, khiến cơn giận của Tống nhị gia bùng nổ.

Hắn không đợi Đinh Thiệu Vân nói xong, đột nhiên khom lưng, một tay khiêng cô lên vai, bước vào trong phòng tắm.

"Thả tôi xuống!" Đinh Thiệu Vân kêu to, chân giãy giụa tay đấm vào lưng người nọ.

Đối với Tống nhị gia mà nói, chút đòn đánh này giống như gãi ngứa gân cốt, hắn coi như không nghe thấy cô nói gì.

"Miệng dơ như vậy, cũng đi rửa luôn đi." Biểu tình trên mặt Tống nhị gia không thay đổi, giọng nói lạnh lẽo.

Chỉ nghe bùm một tiếng, hắn thế mà ném cô vào trong hồ nước nóng.

Nước bắn tung tóe, Đinh Thiệu Vân sặc sụa trong nước. Cô giãy giụa nửa ngày mới khó khăn đứng lên, ướt như chuột lột. Lớp trang điểm, mascara chảy xuống theo dòng nước. Sườn xám trên người ướt đẫm, bám dính trên cơ thể, khoe ra đường cong cơ thể, đồng thời cũng chật vật bất kham.

Đinh Thiệu Vân ho sặc sụa hơn nửa ngày, mới phun ra hết nước trong miệng.

Cô choáng váng, tay chân luống cuống chống lên thành hồ định leo lên, thì nghe thấy tiếng lạch cạch, Tống nhị gia móc ra từ bên hông một vật sáng bóng.

Hồi đầu Đinh Thiệu Vân còn tưởng đó là một cây dao nhỏ dùng để mài móng tay, nhưng nhìn kĩ thì mới biết đó là một khẩu Browning.

Đây là cây súng khi nãy trên xe dùng để giết người, trên họng súng còn dính chút máu không biết là của ai.

Đinh Thiệu Vân hoảng sợ quay lại hồ ngồi, không dám động đậy cho dù nước ấm dâng lên tới cổ.

... Hắn muốn giết mình sao?

Ai chứ hắn có thể lắm —— hắn là kẻ điên, hắn sẽ làm ra chuyện này.

Trái tim Đinh Thiệu Vân run rẩy.

Rõ ràng nhiệt độ nước vừa phải, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ nóng, ít nhất phải là nước sôi sùng sục mới có thể xoa dịu sự lạnh lẽo từ trong ra ngoài hiện giờ.

Có lẽ Tống nhị gia nhìn thấu sự sợ hãi của cô, lấy ra cái khăn tay lau lau khẩu súng. Qua một hồi, trên mặt nở nụ cười: "Không phải chính Đinh tiểu thư từng nói, 'Tôi chỉ chơi đùa với anh một chút thôi' sao?"

... Quả thật Đinh Thiệu Vân từng nói qua lời này, câu nói này khiến cô hối hận vô số lần.

Đó là vào hai năm trước, khi cô vừa về nước.

Lúc đó cô mới bước chân vào xã hội, người đàn ông nào gặp qua cô đều quỳ gối dưới váy lựu của cô, nên cô mới không biết trời cao đất dày.

Cô cho rằng Tống Quảng Văn là một chú hồ ly xinh đẹp, nên nảy sinh ra tâm tư trêu đùa.

Suy cho cùng, một con hồ ly nếu được nuôi dưỡng tốt, thì có thể coi nó thành một con chó trông nhà.

"Sao, đường đường là Tống nhị gia nhưng chơi không nổi à?" Cô rút ống hút trong ly nước hoa quả ra, cố ý vung, hai ba giọt nước rơi lên cổ tay người nọ.

Ánh mắt Tống Quảng Văn tối lại, trong tay cầm quạt xếp, lịch sự nói: "Đinh tiểu thư nói đùa."

"Chỉ là chơi một chút thôi, sợ?" Giọng điệu của cô vô cùng quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển.

Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn Đinh Thiệu Vân sẽ vả miệng mình hai cái: Cái đồ miệng tiện! Cái đồ câu dẫn người khác!

Người đàn ông này rõ ràng không phải hồ ly, càng không phải chó giữ nhà —— hắn là điều xà.

Không chỉ vậy, hắn còn cắn cô một ngụm.

Chất độc thấm vào da, tới giờ vẫn không thể nào quên.

Sam: tớ định nhận thêm 1 bộ về =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro