Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Thanh Hàm vừa nói ra câu này, âm thanh phát ra từ mọi người cuối cùng cũng dừng lại, chuyển sang vô cùng hâm mộ.

Đinh Thiệu Vân hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Triệu công tử khi nãy vừa mất tích giờ đang quỳ một chân trước mặt cô, tay giơ lên chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, mỉm cười hỏi cô. 

Hoá ra đây là bất ngờ mà Triệu Thanh Hàm chuẩn bị —— so với trong tưởng tượng của cô còn long trọng hơn nhiều. Cô tưởng rằng cùng lắm thì hôm nay cả hai chỉ thân thiết hơn thôi, ai ngờ đối phương vậy mà đã sớm đưa ra quyết định.

Nhưng đây đúng là điều cô cần nhất hiện giờ.

"Em đồng ý." Cô nắm tay người đàn ông tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Bất thình lình, chiếc nhẫn to bự cơ hồ có thể khiến người khác suy sụp được đeo vào tay cô.

Phanh! Phanh! Phanh!

Mấy chục bình champagne phun trào thành đường cong hoa mỹ. Các loại giấy màu từ lầu hai rải xuống rơi đầy trời, rực rỡ như cánh hoa rụng.

Khách mời ai cũng nói "Chúc mừng", chợt vang lên điệu Waltz, khiến cho cả yến hội lập tức biến thành một biển vui vẻ.

Giống như không có ai nhớ tới chuyện khôi hài vừa xảy ra giữa Đinh Thiệu Vân và nhị tiểu thư Mạnh gia, ai nấy đều khen Đinh Thiệu Cân hiền lương thục đức, sau này chắc chắn sẽ là 1 người vợ đúng nghĩa —— y chang suy nghĩ lúc trước của cô, nếu có thể gả cho Triệu Thanh Hàm, có ai dám lắm mồm quá khứ của cô nữa?

Sau khi bình tĩnh lại, Đinh Thiệu Vân có chút cảm khái: Thanh danh một người phụ nữ, rõ ràng là do cánh đàn ông nói thành hư hỏng, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào lời nói của họ để cứu vớt.

Mặt nhị tiểu thư Mạnh gia xám trắng —— ngay cả cô còn không ngờ được mọi chuyện sẽ phát sinh theo hướng cá nhân như vậy. Còn Đinh Thiệu Vân mang theo khí thế của kẻ thắng cuộc, cười với cô: "Tới cũng tới rồi, hay nhảy một hai điệu rồi hẳn đi?"

Vũ hội diễn ra tới sau nửa đêm.

Triệu lão gia tử đi Trực Lệ, Triệu lão thái thái vì chuyện hôn sự mất não này mà tâm phiền, nên đi chùa lễ Phật. Trong nhà không còn trưởng bối, cho nên yến tiệc diễn ra vô cùng thoải mái. Triệu Thanh Hàm bị chuốc vài ly rượu, mặt mũi đỏ bừng, cực kỳ vui sướng.

"Anh vui quá, Thiệu vân, anh thật sự rất vui." Hắn lăn qua lộn lại, ánh mắt có chút mê ly.

Tới lúc này đã có vài vị khách không chịu đựng được nữa, dần dần rời đi.

Đinh Thiệu Vân đỡ người đàn ông đứng ở cửa lớn, tư thế nữ chủ nhân tương lai, cười tạm biệt bọn họ.

Cô không nhớ rõ bản thân đã nhảy bao nhiêu điệu vũ, chỉ biết là khi dừng lại, chân đã sưng tới mức muốn bung giày cao gót.

Gió đêm mùa hè thổi đến tay, từng vòng da gà nổi lên.

Hành vi của cô đúng mức, quy củ như chiếc com-pa vẽ ra. Không có chút gì là đắc ý, mà ngược lại còn hơi thở phào nhẹ nhõm.

Viên kim cương to bự lánh la lấp lánh, tựa như ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đêm.

Triệu Thanh Hàm không đứng thẳng được, vùi đầu vào vai người phụ nữ, nhẹ nhàng thở  ra.

"Anh không sợ." Hắn lẩm bẩm lầm bầm.

"Đúng vậy, anh không sợ." Không thể nói lý với ma men, cho nên Đinh Thiệu Vân phá lệ kiên nhẫn.

"Ai uy h·iếp anh, anh cũng không sợ. Anh là người đàn ông đỉnh thiên lập địa, anh muốn cưới em."

Nụ cười ở khoé môi Đinh Thiệu Vân cứng đờ: "Anh nói cái gì? Ai uy h·iếp anh?"

Người đàn ông rung đùi đắc ý, cuối cùng không nói rõ.

"Đinh tiểu thư, thiếu gia uống nhiều, nói mê sảng thôi ạ." Người hầu đỡ lấy Triệu Thanh Hàm từ trên người cô.

Đinh Thiệu Vân chỉ đành từ bỏ suy nghĩ vặn hỏi, cô đỡ lấy người đàn ông trở về phòng.

"Tam tiểu thư, chúng ta cũng trở về thôi." Tiểu Liễu cười nói, trong ánh mắt tràn đầy sự vui sướng không kiềm được: "Sợ là lão gia, thái thái cũng không ngờ, hôm nay có tin tốt như vậy. Triệu công tử quả là ngôi sao may mắn của chúng ta."

Người phụ nữ gật đầu, tâm tình vừa bởi vì câu nói vô tình kia của Triệu Thanh Hàm ít nhiều gì cũng đã bị phân tâm bớt.

Lái xe Tiểu Lâm chờ tới mức ngủ gục, vừa nghe tin về nhà, liền vui vẻ đề xe lên.

Đinh Thiệu Vân đứng bên đường trò chuyện với những vị khách vẫn chưa rời đi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhưng trong đầu lại nảy ra một suy nghĩa: Ngày mai đợi Triệu Thanh Hàm tỉnh dậy, nhất định phải hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, là ai uy hiếp hắn. 

Đùng. Đùng. Đùng.

Trong lúc cô đang tự hỏi bản thân, thì hình như trời đổ mưa.

Sao tự nhiên lại mưa thế này?

Đinh Thiệu Vân hơi do dự, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng hô lớn: "Không ổn —— có người nổ súng ——"

Ngay sau đó, dòng người đông đúc đột nhiên kích động, người trước kẻ sau chen nhau chạy. Một đám người văn nhã, dường như đã biến thành những con thú đội lốt người, xô đẩy nhau.

Tranh trước khủng sau, chèn ép xô đẩy, cho dù dẫm lên lưng người khác, cũng muốn tìm ra đường sống cho chính mình.

"Tam tiểu thư, chạy mau!"

Đinh Thiệu Vân hồi thần, phát hiện đại sự không ổn. Cô chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, gân cốt cả người như bị rút ra.

Chạy, chạy mau.

Cô hiểu rõ đạo lý này, nhưng nỗi sợ hãi khiến chân cô như bị dán chặt xuống đất, không thể cử động.

Nhìn xung quanh, ai nấy đều sợ hãi, Tiểu Liễu với Tiểu Lâm chẳng biết đã chạy đi đâu. 

Đột nhiên, một bóng đen cao lớn xuất hiện, đẩy cô đi ra xa!

Đinh Thiệu Vân còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện gì xảy ra, thì đã cảm thấy đau đớn vì bị ngã xuống đất.

Đùng! Đùng!

Lại là hai tiếng súng vang lên.

Ở góc mặt của cô vừa vặn có thể thấy, nhị tiểu thư Mạnh gia nằm ở chỗ cô vừa đứng.

Dòng máu đặc sệt và đỏ tươi chảy dọc theo bộ ngực cao vút của nhị tiểu thư Mạnh gia, máu nhanh chóng thấm ướt mặt đất. Người phụ nữ sắp chết kia trông như một con búp bê bị rách, cổ họng phát ra vài tiếng khục khục khi máu trào ra.

Nhị tiểu thư Mạnh gia co giật, bất động.

Cô ấy đã ch·ết.

Đôi mắt của cô nàng mở to, đầy hoài nghi. Có lẽ là chính cô nàng cũng không hiểu tại sao một buổi vũ hội thôi nhưng có thể đặt dấu chấm hết cho tuổi xuân của mình.

Kẻ địch cứ như thế chết đi, nhưng trong nháy mắt Đinh Thiệu Vân không nhớ nổi tại sao mình lại ghét cô nàng.

Có lẽ nữ nhi tình trường khi ở trước mặt cái chết chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng nói.

Tiếp theo là tới phiên cô.

Cả người Đinh Thiệu Vân run kịch liệt.

Cái ch.ết đang tới gần, cảm giác như có người nhấn giữ đầu cô xuống biển sâu.

Không thể thở được, chỉ có thể chấp nhận.

Rít ——

Tiếng xe thắng gấp khiến người khác cảm thấy đau răng, nhưng cũng mang đến hy vọng cho Đinh Thiệu Vân giữa thời điểm hỗn loạn này.

Phải chăng Tiểu Lâm lái xe tới đón cô?

Quả nhiên có người nhanh chóng kéo cô dậy, nhét vào trong xe. Ghế ngồi lạnh lẽo khiến Đinh Thiệu Vân co người lại, toàn thân lắc lư theo tốc độ xe.

Tiếng súng như cũ không ngừng vang lên, chiếc xe được đánh lái một cách quỷ quyệt để né đạn, càng chạy càng nhanh.

Đinh Thiệu Vân ôm đầu, thu cả người thành một quả bóng nhỏ, tựa như làm vậy có thể giảm bớt tiếng súng bên tai. Dường như tài xế lái xe hạ kính xe xuống, nổ súng đáp trả một cách kịch liệt.

Cuối cùng, mọi thứ đều yên lặng trong bóng tối, kết thúc trong hỗn loạn.

Tiếng mưa đạn, tiếng nổ đinh tai nhức óc, tất cả đều chấm dứt.

Xe bỗng rẽ vài lần, tốc độ giảm dần, chạy về phía con đường gập ghềnh.

"Không sao rồi." Có người nói ở bên tai, giọng trầm thấp.

Đinh Thiệu Vân chậm rãi buông tay, ngẩng đầu, hướng ánh mắt tới.

Đây không phải là Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm sẽ không nổ súng.

Sau đó cô thấy Tống nhị gia đang lái xe.

Hắn mặc chiếc áo ngắn bằng gấm đen như mực, càng tô điểm thêm cho khuôn mặt trắng như ngọc.

Một ngày trước, thậm chí là một tiếng trước, Đinh Thiệu Vân không thể nào liên tưởng người đàn ông Tống Quảng Văn này với xe ô tô được.

Đại khái là do Tống nhị gia hợp với hình tượng ngồi trên xe ngựa xa hoa, hoặc là cỗ kiệu lắc lư đung đưa hơn.

Hắn vậy mà biết lái xe sao?

Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, Đinh Thiệu Vân đã lấy lại tinh thần.

Hai bên đường tối đen như mực, chỉ có ánh đèn xe sáng chói xé ra một đường giữa màn đêm. Gió thổi vào từ cửa sổ mở, mang theo hơi ẩm của rừng sâu.

Cho dù không thấy rõ bên ngoài như nào, chỉ cần dựa vào trình độ xóc nảy của con đường, Đinh Thiệu Vân đã biết, Tống nhị gia không muốn đưa cô về nhà.

"Tôi muốn về nhà." Cô run rẩy, thấp giọng nhắc lại: "Tôi muốn về nhà."

Dưới hàng lông mi dài, Tống nhị gia liếc cô một cái, im lặng, có lẽ là phớt lờ lời đề nghị.

Hành động này đã đánh bại Đinh Thiệu Vân.

Hắn muốn mang cô đi đâu? Hắn muốn làm gì?

Cả ngày hôm nay Đinh Thiệu Vân chưa ăn gì, chỉ mới uống hai ly cà phê, hiện giờ bởi vì sợ hãi nên bao tử cô tràn ra nước axit chua.

Cô đập cửa xe, hét to: "Cho tôi xuống xe! Tôi muốn về nhà!"

Két ——!

Xe thắng gấp vang lên một tiếng bén nhọn, xe dừng lại.

"Xuống đi." Tống nhị gia nhàn nhạt nói.

Đinh Thiệu Vân đột nhiên mở cửa xe, chạy đi.

Cô mặc kệ toàn thân đau đớn, chạy như điên về phía trước, cho đến khi đôi giày cao gót vấp vào cục đã, ngã xuống đất, chân bị bong gân.

Đinh Thiệu Vân giờ mới nhìn xung quanh, phát hiện cô đang ở giữa rừng núi hoang vắng.

Khiến con người sợ hãi màn đêm là vì hình dạng thực của nó, như vươn nanh vuốt, kêu gọi vật tế.

Rừng rậm gào thét —— thỉnh thoảng vang lên những tiếng động làm cho người ta sởn vai gáy, dường như có thứ đang núp mình ở nơi tối, chờ để vồ lấy cô.

Sợ là còn chưa kịp đến sáng, cô đã bị dã thú xé nát từng mảnh, ăn thịt!

Đinh Thiệu Vân cắn răng đứng lên —— động viên bản thân, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng gót giày đã gãy một bên, vừa đi vài bước đã cực kỳ đau đớn.

Từ nhỏ đến lớn, cô có chịu khổ bao giờ!

Đinh Thiệu Vân ném giày đi, vừa nôn khan, vừa khóc lóc.

Cô quay đầu lại nhìn, phía xa kia là ánh đèn xe, tựa như trở thành tia hy vọng sống.

......

Tống nhị gia nhìn Đinh Thiệu Vân mặt mày xám xịt trở lại xe, im lặng không nói gì.

Xe tiếp tục lao về phía trước với nhịp điệu nhịp nhàng. Không biết qua bao lâu, cũng ngừng lại.

Bốn phía vẫn tối đen như cũ, khiến chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu trên tay cô trở nên đặc biệt lấp lánh.

Tống nhị gia im lặng trên suốt đường đi, cười một tiếng "xuy": "Có vẻ hôm nay cô thu hoạch được khá tốt."

Đinh Thiệu Vân mở miệng, giọng nói nghẹn ngào, mang theo chút nức nở: "Nhị gia ngài cũng thấy rồi đó, có người muốn gi.ết tôi. Ngài đại nhân đại lượng, đưa tôi về nhà đi, không cần chọc phiền toái vào người."

Cô cố gắng nỗ lực, lấy lý phục người. Tuy rằng dựa vào chút tương tác ít ỏi cho thấy, người đàn ông trước mặt cô là kẻ điên, không muốn nghe lý.

Quả nhiên Tống nhị gia không tiếp lời cô.

Hắn vẫn đang nhìn cô, nốt lệ chí mang theo chút màu đỏ kì dị —— có lẽ là vết máu dính lên trong lúc bắn súng.

"Cô không thấy mình thiếu gì hả?" Tống nhị gia chỉ vào cổ cô, dịu dàng nói.

Đinh Thiệu Vân theo bản năng che lại cổ của mình. Quả thật hôm nay cô thấy mình thiếu một chiếc vòng cổ phù hợp, nhưng khi đối phương nói ra chuyện này, cô không hiểu hắn đang ý chỉ điều gì.

"Nghe nói cô thích điều bất ngờ?" Người đàn ông hỏi.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Đinh Thiệu Vân.

Tống nhị gia lấy ra một cái hộp ở phía bên cạnh, mở ra.

Tuy là chiếc hộp bị va chạm một chút trong quá trình chạy trốn, nhưng Đinh Thiệu Vân vẫn nhìn ra được, đây là một miếng bánh kem sữa tươi ở Khởi Sĩ Lâm.

Y chang loại sáng nay cô mua cho Triệu Hàm Thanh.

"Thích khoing?"

Tống nhị gia hỏi câu này, cũng không đợi câu trả lời của cô.

Ngón tay thon dài chấm lớp kem ẩm lạnh rồi bôi lên cổ cô từng chút, từng chút một, tựa như đang đeo một chuỗi trân châu đắt tiền.

Lớp kem sữa trắng bệch như một cái miệng trơn ướt, lạnh lẽo thấu xương, xuyên qua làn da của Đinh Thiệu Vân, liếm láp thân thể cô.

Người đàn ông nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình, dừng một chút, sau đó cười.

Nụ cười này càng khiến nốt lệ chí thêm mê hoặc lòng người.

"Xuống xe." Hắn vỗ vỗ bả vai căng cứng của cô, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta về nhà rồi."

Đinh Thiệu Vân như con rối gỗ xuống xe, mới  ý thức được đây là chỗ nào.

Giữa đêm tối, chiếc sân với ba cửa ra vào như Thao Thiết ăn thịt người không nhả xương, há to miệng, ngồi xổm giữa khoảng trời mênh mông.

Trên lồng đèn đỏ thẫm có một chữ "Tống" đen tuyền, lập loè ánh sáng đỏ như máu.

Than chì thạch ngói, bức tường cao chót vót, có mọc thêm cánh cũng khó trốn.

Xa cách hai năm, cuối cùng cô cũng trở về ngôi nhà này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro