Ước hẹn nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối thứ sáu, vì tiết mục thu hình có chút vấn đề nhỏ, đợi đến lúc kết thúc thì phòng ghi hình đã một mảnh đen nhánh.

"Chết rồi, hẹn với Bạch Khởi sáu giờ ăn, giờ đã qua bảy giờ....."

Tôi một mặt đi ra ngoài bắt taxi, mặt khác lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi điện cho Bạch Khởi.

"Việc của em xong rồi?"

"Bạch Khởi, xin lỗi, chiều nay em quá bận rộn, liền quên đi thời gian...."

"Không sao, em từ từ đến."

"Bạch Khởi....lần sau em còn như vậy, anh nhất định phải nhắc nhở em."

"Không có lần sau đâu."

"(Khẩn trương) Là sao?"

"Lần sau anh liền trực tiếp mang em đóng gói khiêng đi."

"...."

Ngồi vào taxi, nhớ đến lời Bạch Khởi vừa nói, mặt liền cảm giác nóng lên.

"Em lên xe rồi, 20 phút sau liền tới."

"Không cần gấp gáp, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Nửa giờ sau, lúc tôi đến gian phòng riêng của nhà hàng Tây. Gian phòng chưa bật đèn, ánh nến hôn ám chiếu lên khuôn mặt tuấn tú và âu phục phẳng phiu của Bạch Khởi.

"Bạch Khởi, anh hôm nay sao lại mặc âu phục nha?"

Tôi nhớ kỹ lúc trước đi dạo phố, muốn anh thử âu phục thì toàn là bị cự tuyệt không mà...

"Đây không phải là muốn phối hợp với em sao?

"Phốc...Bạch Khởi, anh như thế nào lại đáng yêu quá vậy."

".....Chúng ta mau gọi món đi."

Ăn xong, tôi và Bạch Khởi cùng đến công viên đầy cây xanh bên cạnh nhà hàng Tây để tản bộ tiêu cơm. Gió lạnh thổi qua những tán lá vang lên tiếng xào xạc.

"Lạnh quá! Hắt xì...!"

"Thôi chúng ta về đi."

"Khó có được một ít thời gian riêng của nhau, em còn muốn ở cùng anh lâu một chút nữa mà."

"Bên ngoài lạnh như vậy, em bị lạnh sinh bệnh thì sao."

"Em nghĩ ở đây tốt vô cùng, bây giờ ngoài phố toàn là người, em thích nơi an tĩnh như thế này, tâm trạng được thả lỏng này, hơn nữa...."

"(nháy mắt) em muốn nói chuyện cùng anh."

"Ở chỗ khác cũng nói được mà."

"Nhưng....ở đây có thể nghe rõ hơn."

"Vậy được rồi, em mặc áo khoác của anh vào đi."

Bạch Khởi cởi áo khoác ra cho tôi mặc vào, trong mắt tràn ngập ý cười.

"Bạch Khởi, hiếm lắm mới thấy anh cười."

"Em không phải luôn chọc anh cười nhiều sao?"

Bạch Khởi bước một bước đến gần tôi, hơi cuối đầu, đối mặt với trán tôi.

Hơi thở ôn nhu của Bạch Khởi phất qua gò má tôi, có chút ngứa.

"Mặt em trông lạnh quá."

Giây kế tiếp, tay của tôi bị Bạch Khởi bao bọc trong vòng tay anh, lòng bàn tay ấm áp xuyên qua đêm lạnh giá. Mặt của tôi liền đỏ bừng. Bạch Khởi nhìn tôi một cái, mặt không đổi sắc tiếp tục nắm tay tôi mà bước đi.

"Lúc trước em đối với anh thờ ơ, không nghĩ tới có một ngày chúng ta có thể cùng nhau tản bộ như thế này."

"(không phục) Ài, Bạch Khởi, anh nói sai rồi, là anh đối với em thờ ơ, một bộ rất không muốn nhìn thấy em."

Bạch Khởi không trả lời, anh đang nhìn xung quanh bỗng nhiên siết chặt tay tôi, ánh mắt cũng dần biến thành sắc bén.

"Sao vậy?"

"Có người theo dõi chúng ta."

"....theo dõi?"

Nghe lời Bạch Khởi nói, trong nháy mắt tôi liền khẩn trương.

"...anh chắc chắn sao? Hay chỉ là người qua đường thôi?"

"Không phải đâu, anh chắc chắn."

Muốn quay đầu nhìn, Bạch Khởi liền ngăn tôi lại....

"(nói nhỏ) đi về phía trước, đừng quay đầu lại."

Chúng tôi đi không được bao lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Bạch Khởi kéo tôi chạy đi.

"(hoảng sợ) chúng ta làm sao bây giờ?"

"Em nhìn phía trước, ngõ hẻm đấy, cứ đi tới rồi quẹo trái liền tới cửa hông công viên, em ở  chỗ đấy chờ, bây giờ anh cản bọn họ cho em chạy."

"Vậy còn anh?"

"Em quên à? Anh đều không phải là người bình thường."

Bạch Khởi mang tôi chạy đến đầu ngõ hẻm liền chặn lấy lối đi, tôi nhìn qua phía sau anh thấy bảy tám người từng bước tới gần....

Người mặt thẹo: "Ô, Bạch cảnh quan, duyên phận a, không nghĩ chúng ta có thể gặp ngài ở chỗ này nha."

Bạch Khởi: "Đúng vậy, nhưng mà một chút nữa, tôi liền đưa ngươi đến chỗ ngươi nên đến."

Người mặt thẹo: "Bạch Khởi, ngươi đừng không biết suy xét, có một số việc đừng nên cứ nhúng tay vào..... (nhìn đến tôi sau lưng Bạch Khởi với ánh mắt đầy ý tứ hàm xúc) cho dù ngươi không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho người bên cạnh một chút nha."

Bạch Khởi: "Chỉ bằng ngươi?"

Vừa dứt lời, Bạch Khởi liền ra tay trước tiên, một quyền đánh lên mặt tên mặt thẹo.

"(.....), em đi trước, em ở đây sẽ làm anh phân tâm. Anh sẽ nhanh chóng đuổi kịp em."

Tôi gỡ bỏ giày cao gót, hướng phía con ngõ hẹp dài chạy thật nhanh nhưng vẫn cảm giác được phía sau bắt đầu nổi gió lớn. Trong tiếng gió ào ào, truyền đến tiếng đánh nhau mơ hồ cùng những tiếng kêu thảm thiết.

Bước nhanh hơn, trong lòng lại không ngừng lo lắng, tôi sao lại cứng đầu như vậy, không chịu nghe lời Bạch Khởi nói, sớm một chút rời đi chỗ này.....

Tôi nhờ vả đồng nghiệp của Bạch Khởi đang tuần tra ở phục cận cùng nhau chạy tới công viên đầy cây ấy.

Cảnh sát:"Làm gì đấy! Đứng lại! Không được chạy!"

Cả đám người bao vây một chỗ đã sớm hốt hoảng mà chạy biến, chỉ để lại vài người nằm ngổn ngang trên đất.

Cảnh sát:"Bạch Khởi, có sao không?"

Bạch Khởi dựa ở dưới thân cây, ánh trăng trắng sáng chiếu xuống vẻ mặt đầy máu của anh, như là ác quỷ đi ra từ Tu La địa ngục.

Cảnh sát:"Bạch Khởi, cậu bị thương, tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Thương nhỏ, không cần đâu."

"Em không sao chứ, lại đây, để anh xem một chút."

Một đường lo lắng sợ hãi, cố nén nước mắt, vậy mà tôi chỉ vì một lời của Bạch Khởi thì nước mắt liền tràn mi.

Thế giới này sao lại có một người ngốc như này, rõ ràng bản thân bị thương nặng như vậy, ngược lại lại đến quan tâm cho tôi....

"Đừng khóc, anh không sao, đều là máu của người khác, anh không có bị thương."

"Không được, anh phải đi bệnh viện kiểm tra một lượt."

"Anh thực sự không sao mà, có điều hơi mệt một chút, hiện tại chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi."

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Bạch Khởi, tôi liền mềm lòng.

"Được rồi, em cùng anh về nhà."

Tôi cùng đồng nghiệp của Bạch Khởi đưa anh trở về nhà.

"....còn nói không có bị thương, trên tay anh đây là cái gì? Đi bệnh viện!"

Dưới ánh đèn sáng trưng, trên áo sơ mi có một đạo vết máu, vết chém dữ tợn hiện ra rõ ràng không thể che dấu.

"Vết thương nhỏ như này, không đáng kể chút nào."

"(nhíu mày) Vết thương nhỏ? Cái gì mới là vết thương lớn?

"Đối với anh, chỉ cần không nguy hiểm cho tính mạng, cũng đều không coi là nghiêm trọng."

"(trừng)...."

"Trong ngăn tủ có hộp thuốc, bên trong có rượu cồn tiêu độc với băng, giúp anh băng bó một chút thì liền tốt rồi."

"Không thèm nói nữa, anh tự băng bó vết thương của mình đi."

"Đừng giận nữa mà, giúp anh một chút, tự anh làm không được."

Tôi thở dài một tiếng, đành phải đi mang hộp thuốc ra.

"Đem áo dơ cởi ra, em băng bó cho anh."

Bạch Khởi cởi chiếc áo bẩn ra, lộ ra thắt lưng kiên cố cùng tám khối cơ bụng săn chắc, tim trong lòng ngực tôi không khỏi đập nhanh hơn, xuống tay cũng không đúng chừng mực.

"Shhh----(.....) tiểu thư, có thể nhẹ tay một chút không?"

Sau khi cẩn thận băng bó cho Bạch Khởi, tôi bực mình quay lưng đi.

"(.....), đừng giận nữa mà, được không?"

Nghe âm thanh hữu khí vô lực của anh, tôi quay đầu.

"Đến, lại đây."

"Ai cho anh gạt em... không phải nói có năng lực đặc biệt sao?"

Tôi từ từ bước về phía anh, nhịn không được đau lòng oán trách.

Nhìn ánh mắt của tôi tràn đầy mệt mỏi, anh giơ tay ra, chờ tôi đến gần.

"Đám người không đơn giản như vậy, không thể dễ dàng phơi bày năng lực ra trước mặt họ."

"...rốt cuộc lai lịch của họ là gì nhỉ?"

"...."

Bạch Khởi không trả lời, nhìn vết chém sâu đến tận xương, tôi không khỏi lại lần nữa nổi lên đau lòng.

"Bạch Khởi, anh lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm....Anh thấy đáng giá sao?"

"Không có gì gọi là đáng giá hay không đáng giá....nếu như anh nói đây là số mệnh của anh, em có tin không?"

"Số mệnh?"

"(suy nghĩ sâu xa) ừm. Yên tâm đi, anh sẽ không để cho bản thân gặp nguy hiểm nữa, em khóc lên thật sự rất phiền phức."

"(nín khóc mỉm cười) vậy anh sẽ không sợ sao?"

Bạch Khởi im lặng nhìn tôi, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp không nói nên lời.

Anh đột nhiên nắm lấy eo tôi ôm vào trong ngực.

Tôi dán chặt vào lồng ngực của anh, nhiệt độ ấm nóng như muốn làm tôi tan chảy đi.

Mặt của tôi nóng lên, trái tim đập phập phồng như muốn nhảy ra ngoài.

"Trước đây một thân một mình thì không sợ."

"Hiện tại....sợ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro