Chương 8: Giải thích bằng dáng vẻ kiêu ngạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Miên đoán Tần Minh Viễn đấu giá dây chuyền kia là để đưa cho bà Lư Tuệ Mẫn.

Bà Lư Tuệ Mẫn thích trang sức đẹp lại trang trí phức tạp, trang sức phong cách Baroque có thể đem đến niềm vui cho bà, hơn nữa sắp tới sinh nhật Lư Tuệ Mẫn, thân là con trai tặng cho mẹ dây chuyền 3700 vạn của Elizabeth nữ hoàng trong ngày sinh nhật, nhất định sẽ có không ít ánh mắt hâm mộ phu nhân Lư Tuệ Mẫn.

Nói cho cùng vị mẹ chồng này ánh mắt rất cao, dù tham gia trường hợp nào, trang sức trên người tuyệt đối là rực rỡ lóa mắt, nhưng đối xử với cô cũng rất tốt. Lần trước cô cùng phu nhân Lư Tuệ Mẫn nhận lời tham gia phỏng vấn mẹ chồng nàng dâu, ngón tay phu nhân Lư Tuệ Mẫn đeo nhẫn kim cương hồng bảo thạch, lớn đến che nửa ngón tay, ngay từ đầu khi phỏng vấn đã hấp dẫn lực chú ý của biên tập.

Khi kết thúc, biên tập khen phu nhân Lư Tuệ Mẫn ung dung cao quý, còn tò mò hỏi: "Hồng bảo thạch lớn như vậy cỡ bao nhiêu cara?"

Phu nhân Lư Tuệ Mẫn: "Chín cara, xem như cũng được"

Tô Miên ở một bên phối hợp làm một cô con dâu ngoan ngoãn: "Ánh mắt mẹ chồng từ trước đến nay đều thật tốt"

Phu nhân Lư Tuệ Mẫn liền tháo nhẫn xuống mang lên ngón tay Tô Miên: "Con thích thì cho con"

Xong việc, phu nhân Lư Tuệ Mẫn cũng không lấy lại, đúng là thật sự cho cô.

Chuyện này sau đó còn lên hot search, một đám người khen ngợi Lư Tuệ Mẫn là mẹ chồng tốt nhất trên đời.

Tô Miên cũng cảm thấy vậy.

Cho nên cô cũng không cảm thấy quá kinh ngạc khi Tần Minh Viễn đấu giá dây chuyền này, nhưng....ánh mắt áy náy kia là có ý gì?

Tô Miên chỉ nghi ngờ đơn thuần cho nên không tự hỏi lại vấn đề này. Tóm lại mạch não của móng gà bự trước giờ đều không giống người thường.

Hội đấu giá kết thúc.

Mọi người rời khỏi.

Có bạn thân ở đây, Tô Miên kéo cánh tay Đường Bảo đi đến cửa.

Lại là ở phía trước Tần Minh Viễn.

Đường Bảo vẫn đắm chìm trong hoa trang của dây chuyền, một đường thấp giọng bàn luận cùng Tô Miên.

Nói đến trang sức, Tô Mien vô cùng chuyên nghiệp chậm rãi mà nói.

Tần Minh Viễn đã mặc áo khoác của hắn vào, bên chạnh còn có hai người giúp việc. Người hầu của câu lạc bộ Ông Lợi Ti phục vụ chu đáo, mỗi một người giúp việc đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không chỉ có thể nhớ rõ ràng tin tức mỗi một vị hội viên, lại còn có thể nhớ rõ yêu thích của mỗi vị hội viên, phục vụ cởi áo mặc áo đều không cần phải nói.

Hai người hầu tay cầm áo khoác Tô Miên và Đường Bảo.

Lúc này Tần Minh VIễn tiến lên một bước, trực tiếp lấy áo lông bên phải khoác lên người Tô Miên.

Tô Miên: ".........."

Đường Bảo: ".........."

Có người ngoài ở đây, Tô Miễn cùng Tần Minh VIễn ân ái không chê vào đâu được.

Chẳng qua tình huống hiện tại có chút xấu hổ.

Hơn nữa ngẫm lại Tô Miên liền tức giận.

Chẳng lẽ trong mắt Tần Minh Viễn, hắn nói áo lông đẹp sau này mùa đông cô chỉ mặc áo lông sao? Với lại áo lông màu đen này làm sao phối hợp với lễ phục dạ hôi của cô được?

Tô Miên đang muốn mở miệng.

Đương Bảo đã tiến lên một bước, trực tiếp cầm áo khoác nhung trên tay người hầu, lưu loát mặc vào.

Cô ném cho Tô Miên ánh mắt, nói: "A....Không phiền hai người tiễn tớ, tớ tự mình gọi xe trở về, dù sao cũng không tiện đường."

Cô vẫy tay với Tô Miên: "Miên Miên, tạm biệt."

Chờ cô ra khỏi toàn cao ốc, gió đêm bên ngoài thổi tới, cô lạnh đến run cầm cập.

Cô khẽ cắn môi, tự nhủ: "...không mặc áo lông quả nhiên là chịu tội!"

Lúc này Tô Miên đã ngồi trên xe Bentley của Tần Minh Viễn, mở máy sưởi cao, ngồi trong xe cởi áo lông ra ném tới ghế sau, tai trái gài đai an toàn.

Chiếc xe Porsche cô đã đưa cho Quý Tiểu Ngạn.

Vợ chồng ân ân ái ái cùng nhau ra khỏi câu lạc bộ Ông Lợi Ti không có lý do đi hai xe.

Nội tâm Tô Miên mắng chửi Tần Minh Viễn dối trá, sau khi gài đai an toàn ngẩng đầu lên lại thấy Tần Minh Viễn đang nhìn cô.

Không phải, tầm mắt còn xuống dưới chút nữa.

.....Hiển nhiên là địa phương dưới cổ.

Ánh mắt thoáng nhìn cô mới phát hiện thời điểm vừa mới cởi áo khoác lông đã làm thắt lưng của lễ phục hơi hạ thấp, giờ khắc này lộ ra một mảnh tuyết trắng.

Tô Miên không dấu vết kéo lên.

Tần Minh Viễn thu hồi ánh mắt, khởi động xe.

Bentley ra khỏi bãi đậu xe ngầm của câu lạc bộ Ông Lợi Ti.

Bắc Kinh lúc 10 giờ có chút yên ắng.

Tô Miên yên lặng tính toán khi nào nên nói chuyện.

Thân là một người vợ yêu Tần Minh Viễn khó có được thời gian ở một mình với Tần Minh Viễn, tuy rằng bị hiểu lầm ở hội đấu giá, tâm lý hẳn là vô cùng rối rắm, sau đó nhịn không được cùng Tần Minh Viễn nói chuyện.

Dù sao trong tình yêu ai yêu trước thì thua.

Thời gian rối rắm hẳn là mười phút.

Trong lúc đó cô còn hơi nghiêng đầu nhìn lén hắn, ngón tay xoắn xuýt, bày ra nội tâm phức tạp của mình.

Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Lúc tay cô xoắn xuýt lần thứ hai, trên ghế lái xe móng gà bự mở miệng: "Ăn cơm chưa?"

Tô Miên kinh ngạc ngẩng đầu.

Nội tâm cô quá mức khiếp sợ, thế nên quên mất thiết lập nhân vật của mình, theo bản năng hỏi lại: "Anh thế mà hỏi tôi ăn cơm chưa?" Vừa nói xong mới ý thức được không đúng, lại nhẹ giọng nói: "Em ăn với Đường Bảo rồi, anh đói bụng à? Muốn ăn gì sao? Trở về Tử Đông Hoa Phủ em làm thức ăn cho anh?"

Vừa lúc gặp đèn đỏ, Tần Minh Viễn nhìn cô một cái.

Tần Minh Viễn chưa bao giờ thấy Tô Miên ôn nhu sẽ to tiếng nói chuyện, nhưng lúc này nhìn bộ dáng cô cẩn thận lại kinh hỉ, hắn lại có thể hiểu được lý do.

Cẩn thận ngẫm nghĩ, vợ chồng bọn họ ở chung đều là hình thức, phần lớn thời gian đều là Tô Miên mở miệng, hắn ít khi nói chuyện, cũng ít khi hỏi đến cô.

Hiện giờ mở miệng khó trách cô kinh hỉ.

Hắn nói: "Nấu chén mì đi"

.........Nam nhân chó thế mà đáp ứng!

Nội tâm Tô Miên lại chấn kinh, vốn dĩ đang lén nhìn hắn, hiện tại trực tiếp nghiêng đầu nhìn hắn.

.....Có khi nào móng gà bự bị sốt?

Lúc này đèn đỏ chuyển sang màu xanh.

Tần Minh Viễn lái xe, còn mở miệng: "Dây chuyền ở hội đấu giá là đấu giá cho mẹ."

Quả nhiên giống như Tô Miên nghĩ.

Cô tiếp lời: "Mẹ nhất định sẽ cao hứng, từ trước đến nay mẹ thích trang sức phong cách Baroque, năm trước sinh nhật mẹ anh tặng nhẫn mẹ cũng rất thích, một tháng đeo bảy tám lần, còn nói với em anh thật tinh mắt, mỗi lần chọn trang sức bà đều yêu thích không buông tay."

"Ừ"

Hắn trả lời

...........

Chủ động nói hai lần?

Tô Miên thật sự không rõ mạch não đêm nay của Tần Minh Viễn, lại nghĩ đến lúc trước ánh mắt hắn áy náy, cô quyết định dụ dỗ hỏi: "Chồng, anh có phải hay không muốn nói gì với em?"

Tần Minh Viễn trầm mặc một lát.

Không bao lâu lại gặp đèn đỏ.

Hắn trực tiếp nghiêng ngời, đôi mắt thâm thúy nhìn Tô Miên, mãi đến khi đèn đỏ sắp chuyển sang màu xanh hắn mới lãnh đạm trả lời: "Không có, đừng nghĩ nhiều."

Tô Miên cảm thấy mình lại tăng sinh.

Nàng im miệng.

Sau khi trở lại Tử Đông Hoa Phủ, trong phòng bếp Tô Miên làm mì trứng gà, lúc bưng đi lại hắt xì hai cái.

Thấy Tần Minh Viễn ăn sạch sẽ cô mới đi tắm.

Lúc đi ra, Tần Minh Viễn đã mặc áo ngủ nằm trên giường, trong tay còn thưởng thức dây chuyền phong cách Baroque giá 3700 vạn.

Ngón tay hắn khớp xương rõ ràng, móng tay khéo léo bảo dưỡng trơn tru, chiều dài hay độ dày đều là tỉ lệ vàng giống như tác phẩm nghệ thuật, mỗi một trang sức dường như đều lấy tay hắn làm mẫu.

Dây chuyền lộng lẫy bắt mắt treo trên tay hắn, đá quý màu lam như có một tầng ánh sáng lạnh léo.

Hai mắt Tô Miên nhịn không được nhìn nhiều hơn.

Ánh mắt hắn có vài phần lười biếng, liếc về hương cô nói: "Lại đây"

Hai chữ quen thuộc như thế, Tô Miên dùng đầu ngon chân cũng biết móng gà bự muốn làm gì.

........Quên đi, hắn đẹp là được.

Tô Miên bò lên trên giường.

"Nhắm mắt"

.....Nhắm thì nhắm.

Không ngờ cảm xúc quen thuộc không có truyền đến, trên cổ chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.

Cô lập tức mở to mắt.

Cúi đầu lại thấy dây chuyền hoa lệ thế nhưng ở trên cổ cô, bên tai là tiếng nói trầm thấp của Tần Minh Viễn: "Đẹp như trong tưởng tượng của tôi."

Hô hấp hắn nóng rực, phun bên tai cô có chút ngứa.

Hắn vừa đánh răng, hương vị tươi mát của kem đánh răng trong miệng hắn giống cô như đúc.

Tô Miên vậy mà không có liêm sỉ đỏ tai.

Tiếp theo, cô bị đẩy ngã.

Tóc dài tản ra trên ga giường tơ tằm màu xanh đen.

Có được dây chuyền 3700 vạn lại bị móng gà gặm không còn một mảnh.

.....Mẹ nó cái đam mê của Tần Minh Viễn!

.....Thế nhưng còn đeo dây chuyền cho cô!

.....Trừ lần đó ra, không còn cái khác!

Sau lần đầu tiên rối tinh rối mù, Tô Miên mơ màng ngủ rồi, dây chuyền trên cổ cũng quên tháo xuống. Ngày hôm sau khi tỉnh lại Tần Minh Viễn đã sắp đi, chỉnh đốn đến nhân mô nhân dạng*, hiển nhiên là chuẩn bị đến đoàn làm phim.

*Câu thành ngữ gốc "nhân mô cẩu dạng" nghĩa là dạng chó hình người, nôm na là thoạt nhìn phong độ, quang minh chính đại nhưng thật ra nội tâm hèn hạ. Ở đây dùng "nhân mô nhân dạng", Hy nghĩ ý tác giả muốn nói Tần Minh Viễn bề ngoài phong độ, quang mình chính đại, bên trong cũng như vậy.

Tối hôm qua cô bị lăn lộn đến lợi hại, lúc này mơ hồ nhưng thiết lập nhân vật đã ăn sâu bén rễ trong nội tâm, mềm mại nói: "Chồng, anh muốn đi à?"

Tô Miên một bộ dáng buồn ngủ mông lung, duỗi tay lười nhác ngáp một cái, đôi mắt ướt dầm dề.

Tần Minh Viễn đáp lại.

Ngay sau đó, hắn lại dùng ngữ khí lãnh đạm quen thuộc, cứng rắn nói: "Tối hôm qua tôi hiểu lầm cô, là tôi sai, tôi nguyện ý thừa nhận. Tôi có một nói một, có hai nói hai, cô không cần có ảo tưởng không thực tế. Tần Tô hai nhà liên hôn, nhà các người chiến tiện nghi lớn thế nào, tôi và cô biết rõ trong lòng. Tôi không có khả năng có bất cứ tình cảm nào với cô."

Mắt hắn nhìn dây chuyện trên cổ cô.

"Tặng cô, so với dây chuyền kim cương hôm qua của cô đẹp hơn."

Lúc này Tô Miên cuối cùng cũng hiểu tại sao tối hôm qua móng gà bự kì lạ.

....Hóa ra nói nhiều như vậy chính là vì thừa nhận sai lầm? Hắn là ngạo kiều à!

*Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng".

.......Mẹ nó, móng gà rốt cuộc có biết ba chữ thực xin lỗi viết thế nào không?

......Xin lỗi xong còn dẫm lên một câu chê vòng cổ kim cương tối qua nàng phối?

......Đậu má, bệnh tâm thần!

______________

18/05/2020
Lời editor: Đầu tiên, Hy xin gửi lời cảm ơn đến với những người đã ủng hộ truyện Hy edit trong thời gian này, tuy không nhiều nhưng Hy cảm thấy rất vui. Tuy nhiên đành phải gửi lời xin lỗi mọi người bởi vì Hy sẽ drop truyện này, không edit nữa. Lý do là vì link tiếng trung Hy đang edit bị die, do đó không có nguồn tiếng Trung để edit. Hy cũng đã tìm thử bản tiếng Trung trên Tấn Giang, tuy nhiên trên Tấn Giang từ chương 19 trở đi đều là chương VIP, điều đó đồng nghĩa Hy không edit full truyện được. Hy cũng rất buồn vì đây là hố đầu tiên Hy đào, đáng tiếc đào không được nhiều. Cá nhân Hy cảm thấy truyện này khá hay, đọc giải trí cũng rất ổn, vì vậy cũng mong một ngày nào đó sẽ có người edit bộ này. Cuối cùng, xin cảm ơn và xin lỗi mọi người.
À, Hy cũng rất muốn mở hố khác, cho nên mọi người có ưng ý bộ nào hãy đề cử cho Hy nha, yêu mọi người rất nhiều <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro