Chương 7: Áy náy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng người Tần Minh viễn thon dài, khí chất nổi bật, dù ở giới giải trí hay ở đâu đi nữa hắn đều là hạc trong bầy gà. Hai thân phận Tần ảnh đế và thiếu gia tập đoàn Tinh Long đều mạ vàng cho hắn ngày càng sáng chói.

Hắn mặc âu phục màu trắng được cắt may khéo léo, chân trước vừa bước vào đại sảnh, chân sau đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Người vừa bước đến đại sảnh, đã có tốp năm tốp ba người tiến lên trò chuyện.

Sau một lúc, Tần Minh Viễn đã bị vây quanh.

Đánh chết Tô Miên cũng không dự đoán được Tần Minh Viễn ở đây, cô đã hỏi Quý Tiểu Ngạn lịch trình sắp tới của Tần Minh Viễn, cũng không có tham gia hội đấu giá của câu lạc bộ Ông Lợi Ti.

Không có hội đấu giá, đối với Tần Minh Viễn mà nói, hội đấu giá giống như hoạt động giải trí, chỉ khi nào rảnh rỗi hắn mới có tâm tư tham gia.

Hiện giờ nhân mô cẩu dạng xuất hiện ở đây, lại là trong lúc đoàn làm phim đóng phim....

Đường Bảo nói: "Cậu nói có khi nào chồng cậu đặc biệt mang đến kinh ngạc cho cậu không? Giống như mấy ông tỉ phú vì vợ yêu đấu giá hồng bảo thạch mười cara một trăm triệu chỉ vì nụ cười của vợ yêu dấu."

Nếu không có người khác ở đây, Tô Miên sẽ xem thường cô ấy, cô cố tình hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo bối đừng náo loạn, hắn không tới chọc giận tớ là được."

Đường Bảo hỏi: "Cậu muốn bắt đầu diễn à?"

"Đợi lát nữa."

Tô Miên cúi đầu nhanh chóng lật quyển sách.

Từng trang lật qua ào ào.

Chưa được nửa phút, Tô Miên khép quyển sách lại, hơi nghiêng đầu, cúi đầu lau son môi màu đỏ tươi sáng trên môi, lấy một cây son kem màu hồng kem bơ từ trong tay Đường Bảo.

Son môi màu đỏ tươi sáng lại đường hoàng, phối hợp với lễ phục màu đen, khí chất cả người cô như một đóa hoa hồng.

Đổi thành son kem màu hồng kem bơ, lễ phục vẫn gợi cảm như trước, nhưng lại như đóa hoa hồng đặt trong tủ pha lê, dịu dàng lại mỹ lệ.

Đường Bảo thường xuyên nghe Tô Miên nói duy trì chuyện này rất khổ, bây giờ là lần đầu tận mắt nhìn thấy Tô Miên bị ảnh hậu Oscar nhập vào. Thời gian ngắn ngủn vài giây, ánh mắt Tô Miên hàm chưa sự vui sướng, lộ ra nụ cười ôn nhu ngọt ngào, nhẹ nhàng bước đi đến cửa đại sảnh.

Vốn dĩ đêm nay Tần Minh Viễn có cảnh quay, nhưng lại nhận được tin tức ------

Tác phẩm "Thiên sơn chim bay tuyệt" của đại sư Trương Minh Sơn sẽ được bán đấu giá trong hội đấu giá của câu lạc bộ Ông Lợi Ti.

Trương Minh Sơn là đại sư thời dân quốc, phong cách độc đáo, khác người, nhưng mà trải qua chiến tranh, các tác phẩm của ông tản mạn khắp nơi. Tần lão gia tử cực kỳ thưởng thức Trương Minh Sơn, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm bút tích của Trương Minh Sơn.

Tần Minh Viễn rất để ý, vẫn luôn cho người lưu ý, đối với hội đấu giá cũng có chú ý.

Câu lạc bộ Ông Lợi Ti hôm nay có hội đấu giá, hắn đã sớm biết, cũng đã xem sách đấu giá. Đến ngày hôm nay hội đấu giá mới thêm "Thiên sơn chim bay tuyệt" vào.

E sợ bị thất thủ, Tần Minh Viễn cũng chỉ có thể tự mình đến đây.

Vừa vào trong, trường hợp y hương tấn ảnh* đối với hắn vô cùng quen thuộc.

*Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa

Hắn mỉm cười cùng mọi người trò chuyện, hình tượng quan tử khiêm tốn ăn sâu vào người. Sau một lúc nội tâm Tần Minh Viễn có vài phần không kiên nhẫn, đang định nâng cổ tay xem đồng hồ, lại nghe một thanh âm dịu dàng truyền đến: "Chồng, sao giờ anh mới tới?"

Thân ảnh yểu điệu nhanh nhẹn đi đến.

Tô Miên cầm cánh tay hắn, ý cười trong suốt: "Em cùng bạn thân đã đến từ lâu, vốn nghĩ muốn chờ anh tới cùng, nhưng Đường Bảo đòi phải tới trước, em chỉ có thể cùng cô ấy đến đây."

Tần Minh Viễn có chút ngoài ý muốn.

Cũng không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt liền thay đổi, trong nháy mắt cầm lấy cánh tay nhỏ tinh tế, nói với mọi người xung quanh: "Xin lỗi, tôi muốn bồi vợ của mình."

Nói xong liền cầm tay Tô Miên rời đi.

"Quả nhiên giống y như trên mạng nói a."

"Kết hôn đã hơn một năm còn ân ái như vậy."

"Vợ chồng mẫu mực."

"Tấm gương hào môn."

...................

Một đường đi đến đều nghe những lời như vậy.

Tần Minh Viễn cười nhạo mấy tiếng nhỏ , đè thấp âm thanh chỉ Tô Miên nghe được nói: "Bà chủ Tần có bản lĩnh, nắm giữ hành tung của tôi vô cùng rõ ràng, ngay cả mới đây tôi quyết định đến hội đấu giá Ông Lợi Ti cũng biết, nhân mạch không tồi."

.......Bệnh tâm thần a!

.......Ai biết người đột nhiên muốn đến a! Ta chỉ bồi bạn thân xem dây chuyền a!

.......Ngươi tự bổ não như vậy sao không đi bán đấu giá đầu óc a?

Nhưng mà, thiếp lập con người không phải như thế.

Một người vợ nhà giàu ôn nhu hiền lành, đoan trang tao nhã yêu chồng không thể nói như vậy.

Tô Miên nhẹ giọng giỏi thích: "Em không biết anh muốn đến hội đấu giá, em là đến bồi bạn thân, hoàn toàn không đoán được anh sẽ đến đây. Nếu em biết anh đến, khẳng định sẽ chờ anh đi cùng."

Tần Minh Viễn không tỏ ý kiến nói: "Phải không?"

Tô Miên nói: "Đương nhiên là phải nha."

Tần Minh Viễn nhàn nhạt nói: "Bà chủ Tần đối với lịch trình của tôi tràn ngập dục vọng khống chế."

....Mẹ nó! Đã nói là không phải! Ngươi tin hay không thì tùy!

Tô Miên hít sâu một hơi, nói sang chuyện khác: "Em vừa xem sách bán đấu giá, bên trong có "Thiên sơn chim bay tuyệt" của Trương Minh Sơn, anh là vì nó mà đến à? Đến Tết ông nội nhận được sẽ vô cùng cao hứng."

Tâm tư Tần Minh Viễn bị đoán trúng, không biết từ đâu có chút tứ giận, mặt không đổi sắc, thanh âm không mặn không nhạt: "Cô gọi ông nội gọi đến thân cận, người không hiểu rõ còn tưởng rằng cô mới là cháu gái ruột."

Toàn bộ Tần gia đều biết.

Tần lão gia tử, Tần Cửu Hạo, Thái Thượng Hoàng tập đoàn Tinh Long, chủ của Tần gia to lớn, lời nói chính là thánh chỉ. Mà cuộc hôn nhân của Tần Minh VIễn cũng là do Tần lão gia tử tự mình xử lý, cháu dâu cũng là tự mình chọn.

Thời điểm hai người kết hôn, Tần lão gia tử hào phóng tặng biệt thự Tử Đông Hoa Phủ làm phòng cưới, chỉ viết tên một mình Tô Miên.

Đây là đãi ngộ mà vợ cùng với tất cả cháu dâu của Tần gia đều không có.

Tự nhiên lại bị Tần Minh Viễn trào phúng, Tô Miên tức giận muốn tăng sinh, kiềm chế tâm tình, vốn định tiếp tục nói vài lời ôn ôn nhu nhu hoặc là lảng sang chuyện khác, nhưng nhìn Tần Minh Viễn vẫn một gương mặt trào phúng lạnh như băng cô liền nhịn không được.

Đồng thời cô cũng vô cùng bội phục chính mình vậy mà có thể làm ánh mắt hàm chứa tình yêu từ cõi lòng kiêm tươi cười nhu tình như nước, nói lại: "Em gả cho anh, ông nội anh chính là ông nội em, logic này có vấn đề gì à? Chồng?"

Tay Tần Minh Viễn nháy mắt cứng đờ.

Tô Miên biết Tần Minh Viễn không thích chuyện kết hôn này, mỗi lần nhắc đến hắn sẽ không cao hứng mấy ngày, sau đó lạnh nhạt mà đi hơn nửa tháng. Nhưng mà bây giờ đang ở hội đấu giá, Tần Minh Viễn căn bản không có khả năng rời đi.

Cho dù hắn chán ghét một chút cô cũng thấy thoải mái.

Tô Miên cười càng ôn như hơn, bước đi cũng càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng.

Quả thật Tần Minh Viễn không thích Tô Miên nói đến chuyện hôn nhân của hai người, mỗi lần nhắc đến đều làm hắn không vui.

Người ngồi trong nhà, hôn nhân từ trên trời rơi xuống.

Hắn không biết gì đã bị ấn đầu cùng Tô Miên kết hôn, dọn vào phòng cưới mà lão gia tử chuẩn bị vì hai người. Tuy là liên hôn thương nghiệp, nhưng chưa bao giờ hỏi bị qua ý kiến đã bị nhét đến một người vợ, đổi lại là ai cũng đều không vui.

Cảm nhận được người bên cạnh sung sướng, Tần Minh Viễn không khỏi hơi nghiêng đầu.

Ánh mắt chạm đến một mảng tuyết trắng.

Lúc này hắn mới phát hiện hôm nay lễ phục dạ hội của vợ khác với phong cách lúc trước, váy đen bó sát người bao bọc lấy dáng người yểu điệu, trước lồi sau vểnh, lộ ra phần lớn cổ trắng tinh tế đeo dây chuyền kim cương.

Tần Minh Viễn bỗng nhiên quên mất vì sao mình không vui, chẳng qua khuôn mặt vẫn lạnh.

Tô Miên lôi kéo Tần Minh Viễn ngồi xuống, tươi cười sáng lạn nói với Đường Bảo: "Chồng tớ"

Lại nói với Tần Minh Viễn: "Bạn thân em, Đường Bảo."

Lần đầu tiên Đường Bảo nhìn thấy người thật Tần ảnh đế, có chút khẩn trương cùng thúc dục, chẳng qua bình thường Tô Miên chửi mắng quá nhiều, cô trong lúc nhất thời không thể nào đem quân tử khiêm tốn trước mặt liên hệ với người hỉ nộ vô thường tự cao tự đại trong miệng Tô Miên.

Có điều sau vài giây tưởng tượng, bạn thân có thể làm ảnh hậu Oscar, cô không thể kéo chân sau.

"Người thật ngài đẹp hơn sơ với trên màn hình, thật xin lỗi, tôi cũng không biết ngài muốn đến hội đấu giá. Nếu biết khẳng định tôi sẽ không lỗi kéo Miên Miên đến cùng nhau. Tôi và Miên Miên trước kia là bạn học chung đại học, đều là học thiết kế trang sức, nghe nói hội đấu giá hôm nay có vòng cổ của Elizabeth cho nên mới làm phiền Miên Miên lấy thư mời giúp."

Cùng lúc Tô Miên lộ ra biểu tình "Bảo bảo ủy khuất nhưng bảo bảo không nói".

Tần Minh Viễn khách sáo giao lưu với Đường Bảo vài câu, khi kết thúc ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Tô Miên, ánh mắt có vài phần không được tự nhiên.

Không ngoài ý muốn, "Thiên sơn chim bay tuyệt" của Trương Minh Sơn bị Tần Minh Viễn lấy được với giá 600 vạn.

Người xung quanh nâng chén chúc mừng Tần Minh Viễn.

Tần Minh Viễn hơi hơi gật đầu.

Bản thân Tô Miên chỉ nghĩ cùng bạn thân đến nhìn xem đồ vật trong hội đấu giá, nếu có cái nào thuận mắt vung hơn hai trăm vạn mua một cái chơi chơi cho vui. Không nghĩ đến chưa cao hứng giữa đường đã bị Tần Minh Viễn giết cho trở tay không kịp.

Bây giờ cô nhìn tất cả đồ vật của hội đấu giá đều không vừa mắt, đang muốn hỏi Tần Minh Viễn muốn rời đi trước hay không thì người chủ trì hội đấu giá bắt đầu giới thiệu mục tiêu đêm nay của Đường Bảo --------- dây chuyền của nữ hoàng Elizabeth.

Đây là một cái dây chuyền tràn ngập phong cách Baroque.

Phong cách Baroque không tách rời sự ưu nhã, theo đuổi sự phức tạp, cảnh giới huy hoàng tráng lệ của nghệ thuật.

Dây chuyền chủ thể là ba khối ngọc bích, tầng tầng lớp lớp kim cương phối hợp phức tạp như ren, trong suốt như giọt nước mắt của nhân ngư.

Dường như vừa ra đến liền hấp dẫn ánh mắt của nhóm phu nhân, ngay cả Tô Miên cũng không khỏi hít hà một hơi.

Đường Bảo nhịn không được nói: "Thật sự quá đẹp, không biết dạng nữ nhân gì mới có thể đeo được trang sức như vậy."

"Gái quy định một ngàn vạn, đầu tiên một trăm vạn"

"Số 3 một trăm vạn"

"Số 15 hai trăm vạn"

"Số 6 ba trăm vạn"

..............

Một lúc sau, giá quy định một ngàn vạn đã lên đến ba ngàn vạn, âm thanh giơ bài cũng ngày càng ít đi. Khi sắp giải quyết dứt khoát 3600 vạn, người chủ trì bỗng nhiên hô: "Số 5 3700 vạn! 3700 vạn lần thứ nhất, 3700 vạn lần thứ hai, 3700 vạn lần thứ ba, chúc mừng số 5 Tần Minh Viễn tiên sinh!"

Ánh đèn chiếu đến bàn Tô Miên.

Tô Miên suýt bị chọc mù mắt.

Sau khi đèn hạ, cô mơ hồ nhìn thấy ánh mắt Tần Minh Viễn nhìn lại, thâm thúy lại phức tạp, hư hư thực thực có một tia áy náy.

___________

18/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro