Chương 1: Ma Tôn, Lục giới lại tấn công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma giới.

Bầu trời một mảnh tím u ám, bao quanh cung điện khổng lồ màu đen là hoa Mạn Đà La nở rộ, quỷ dị mà tuyệt đẹp. Ở Lục giới quý nhất là Hắc Diệu Thạch, mà ở đây lấy nó xây tường thành, xa xỉ mà thành lũy kiên cố, đây chính là Ma điện tôn quý nhất ở Ma giới của Ma Tôn đại nhân.

Lúc này, trong cung điện kiến trúc Hắc Diệu Thạch lộng lẫy như kim cương.

Thảm hoa văn kéo dài, nó được tạo thành từ những sợ tóc của ma sủng, vừa mềm mại vừa thoải mái. Lúc này trên mặt thảm có nhiều bình rượu.

Trên những bậc thang dài, vương tọa lộng lẫy, một mỹ nhân mất tinh thần, mê ly nằm trên đó.

Hình dáng hoàn mỹ kinh diễm chúng sinh, một mái tóc dài lười biếng rủ xuống.

Áo choàng đỏ rực từ vương tọa kéo dài xuống làn váy, nữ nhân chân dài trắng nõn đặt trên tay vịn, làm cả người trở nên gợi cảm.

Mắt phượng nàng yêu mị lúc này mê ly mà quyến rũ, môi đỏ khẽ mở, tay phải cầm bình rượu nghiêng lên rót vào miệng.

"Đáng chết, không còn rượu!" Ngón tay thon dài xanh nhạt của nàng buông lỏng, bên trên phục cổ tím có một viên ngọc lớn phát sáng lấp lánh.

Ầm!

Chiếc bình không còn rượu bị ném xuống thảm lông.

"Người đâu!" Tiếng của Bách Lý Ôn Nhu truyền từ trong cung điện tới, đầy mê ly...

Ngay lập tức, một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng đen không tiếng động thoáng hiện quỳ một gối trong đại điện, gương mặt hắn tuấn mỹ, con ngươi u ám, cung kính cúi đầu với nữ tử trên vương tọa nói: "Ma Tôn!"

Gương mặt tuyệt mỹ của Bách Lý Ôn Nhu là vẻ quyến rũ sau khi say rượu, vẻ mặt nàng ấm ức nhìn nam tử quỳ trên mặt đất, nói phàn nàn: "Ma Niệm, không có rượu."

Nam tử vừa nghe xong, mắt nhìn qua thảm lông, thấy một đống bình rượu rỗng tự nhiên biết Ma Tôn lại uống say.

Chỉ cần Ma Tôn uống rượu thì tính cách liền thay đổi, hơn nữa còn gọi sai tên của hắn. Vẻ mặt Ma Ảnh bình tĩnh cung kính nói: "Ma Tôn, Lục giới lại tấn công. Chờ thuộc hạ diệt đám kiến kia, sẽ đi lấy rượu Quỳnh Tiên Trì cho Ma Tôn."

Nghe Lục giới lại tấn công, mắt phượng của Bách Lý Ôn Nhu xẹt qua một vệt huyết quang, môi đỏ liền bất mãn: "Cần bao lâu?"

"Chỉ cần thời gian một chén trà nhỏ là đủ!" Ma Ảnh vừa dứt lời, thân hình chợt biến mất trong đại điện.

"Aiz ~"

Ai biết sau khi hắn rời khỏi, Bách Lý Ôn Nhu liền thở dài một tiếng, sau đó lảo đảo từ vương tọa đứng lên, miệng lẩm bẩm: "Thời gian một chén trà nhỏ, lâu lắm ~"

"Chủ nhân, đó là Lục giới, người tưởng là người tự thân ra tay sao?" Đột nhiên, trong đại điện xuất hiện tiếng trẻ con truyền tới.

Bách Lý Ôn Nhu đi chân trần nhẹ nhàng ngồi lên vương tọa, giơ tay lên tự mình nhìn chiếc nhẫn tím trên ngón tay sau đó mỉm cười: "Vậy sao? Đám người ra vẻ chính nghĩa kia, còn không phải vì ngươi mà đến, mới thường xuyên tới quấy rầy Ma giới sao?"

Tuy vậy, nếu họ không đến, nàng cũng rất nhàm chán không phải sao?

Bỗng nhiên, Bách Lý Ôn Nhu lại thở dài một tiếng: "Aiz ~ Ma Giới, ngươi có cảm thấy sinh mệnh vô tận này, rất nhàm chán không ~"

Ma Giới không nói nên lời: "Chủ nhân, Lục giới đều bị người chơi hỏng rồi, chỗ nào còn nhàm chán?"

Lúc này, xung quanh Bách Lý Ôn Nhu xuất hiện bảy cánh cửa có màu sắc khác nhau, nàng uống rượu, tùy tiện đẩy ra một cánh cửa.

Ma Giới nhìn chủ nhân nhà mình, đột nhiên cảm thấy bất an: "Chủ nhân, người đến Truyền Tống Trận làm gì? Người muốn đi đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro