Chương 18: Cởi sạch áo quần có người đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Ôn Nhu dùng nửa giờ mới làm sạch mình, khi cánh tay bị nước rửa sạch trong nháy mắt, nó như châu báu được khai quật ánh sáng trắng nõn làm Tô Ôn Nhu ngẩn người.

Ngay sau đó nhìn toàn thân mình trắng sáng lại tinh tế da thịt hoàn hảo, bộ dáng xinh đẹp hơn mấy phần.

Cuối cùng là trong lòng thoải mái hơn một chút.

Nhưng, lúc Tô Ôn Nhu đang chuẩn bị mặc quần áo, đột nhiên......

"Qua bên kia......"

Đột nhiên một tiếng nói của người đàn ông vang lên, với không ít tiếng bước chân.

"Không được, ông chủ đã trúng độc, ở đây lại hoang dã địa hình không quen thuộc đi loạn sẽ rất nguy hiểm." Lại một tiếng của người đàn ông khác truyền tới.

Mà lúc này, cơ thể nhỏ bé của Tô Ôn Nhu ngồi xổm trong nước xê dịch lên phía trước, đậu má, cởi hết áo quần có người đến.

Lúc này chỉ có thể lấy áo quần ước ôm bộ phận quan trọng của mình, may mắn ngồi xổm ở góc chết không ai thấy mình.

Tô Ôn Nhu nghiến răng, nhẹ nhàng mặc nội y đồ lót, rồi mặc váy trắng của mình vào, thời gian ngắn như vậy nhưng lại không nghĩ vào không gian.

Có lẽ Ma Giới cũng giống cô đang ngây dại, cũng quên nhắc nhở.

Ai biết, cô mới mặc áo quần xong trong nháy mắt ở góc chết này đã bị người bao vây.

Cái chân thon dài đi vào, mang theo hơi thở lạnh lẽo, dưới chân hắn toàn bộ cỏ thuần phục, giống như quân vương tiến đến.

Người đến có hơi thở rất mạnh, làm Tô Ôn Nhu ngừng hô hấp, đại não đã trống rỗng.

"Chủ nhân, mau trốn vào không gian." Ma Giới cuối cũng phản ứng lại.

"Trốn...... Trốn cái con quỷ ngươi, người ta đã thấy ta ngươi mới mở miệng." Tô Ôn Nhu nhịn không được trợn mắt.

Ma Giới: "Người ta vừa rồi quên phản ứng ~"

"Ta cũng quên mất." Tô Ôn Nhu bực bội.

Cô ở một bên cùng Ma Giới thần thức câu thông, đột nhiên xuất hiện đôi giày bó đen có thiết kế đặc biệt độc đáo trước mặt mình.

Tô Ôn Nhu khắc chế bản thân phải bình tĩnh, nhìn lên từ đôi chân dài, một gương mặt điêu luyện sắc sảo đôi mắt sâu thẳm lãnh đạm. Người đàn ông như quân vương, ở cách đó không xa đi theo một vị thủ hạ ăn mặc màu đen như bộ độ đặc chủng.

Mà xung quanh những người vây quanh đó cũng tới gần bên này, vừa thấy.

"Mẹ nó! Là phụ nữ sao?"

Vừa rồi, lúc ông chủ dùng điệu bộ hướng tới bọn họ, bọn họ kinh ngạc phía kia có người? Hoặc nói là, có mai phục.

Ai mà biết, là phụ nữ?

"Nơi này, làm sao......lại có phụ nữ?" Một đội nhân mã tới gần dẫn đầu là tiếng nghi ngờ của một người đàn ông trẻ tuổi, một gương mặt nhỏ như em bé, cùng với ăn mặt không hề phù hợp.

Khi anh ta nhìn mặt Tô Ôn Nhu, hít sâu một hơi.

Cô gái tuyệt mỹ, quả thực giống như tinh linh.

Toàn thân cô ướt đẫm ôm mình ngồi xổm trong đám cỏ dại, làn da trắng nõn nhẹ nhàng như trứng gà trắng, cặp mắt mê mang lại động lòng người, thuần khiết như tiểu bạch thỏ.

Mà lúc này, bọn họ cảm giác như mình là những con sói đói bụng.

Một đám sói bắt mồi, vây quanh một con thỏ trắng nhỏ. Mà ông chủ bọn họ, chính là đầu Lang Vương.

"Khụ khụ, cái đó, xin lỗi cô gái, chúng tôi không phải người xấu." Mặt em bé dẫn đầu thoạt nhìn như đàn ông đặc công đó nhìn tô ôn nhu xấu hổ sờ đầu.

Anh sợ bọn họ đột nhiên xâm nhập dọa đến con gái nhà người ta, còn nữa, trên tay bọn họ có súng!

Mà không có mệnh lệnh của ông chủ, mọi người không thể bỏ súng được, tuy rằng lúc nhìn thấy Tô Ôn Nhu có chút ngoài ý muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro