Chương 17: Trong lòng chửi Ma Giới hàng tỷ lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có đau không? Ta nhớ rất đau." Tô Ôn Nhu phát hiện mình thực không có tiền đồ muốn ném đan dược đi.

Đau khi bị thương cô có thể nhẫn, vì không có biện pháp. Cô không làm việc gì mà đau, cô không thể chịu được.

Ma Giới yếu ớt nói: "Chủ nhân, không phải rất đau, chỉ một chút, nhẫn một chút là qua rồi."

"Thật sao?" Cô lâu rồi không ăn, chỉ biết đau, quên mất mùi vị.

Ma Giới giấu lương tâm lại hố chủ nhân nhà mình: "Ừ, người yên tâm ăn đi!"

Tô Ôn Nhu mở lọ đan dược ra, đan dược bên trong lọ có tính đặc biệt là có màu trắng ngà, mở ra đã ngửi thấy hương dược.

Tô Ôn Nhu ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn lọ đan dược, sau đó là bộ dáng chết không sờn thả đan dược vào miệng.

Sau khi nuốt, Tô Ôn Nhu mới biết đau muốn chết gọi là gì.

"Ma giới, cút ra đây, thế mà gạt ta, đau — chết — lão — nương"

Tô Ôn Nhu ôm bình đan dược lăn lộn trên mặt đất, loại đau này, ngôn ngữ không thể diễn tả được.

Từng kinh mạch hoàn toàn được làm lại, hoàn toàn mở rộng, giống như tất cả các tế bào được tái sinh. Cả người như phượng hoàng niết bàn, ở trong liệt hỏa bị đốt thành tro rất thống khổ.

Ma Giới yên lặng nói: "Chủ nhân, người không muốn trở về làm đại ma vương sao?"

"Không muốn."

"Chủ nhân, người không muốn mạnh hơn sao?"

"Không — muốn."

"Chủ nhân, người không phải còn muốn trả thù sao?"

"Không muốn, ta — lại — không — phải — Tô — Ôn — Nhu."

Ma Giới: "......"

Xem ra chủ nhân vẫn giống trước đây, sợ đau!

Cuối cùng, Tô Ôn Nhu đau chết đi sống lại trong một giờ, kiệt sức nằm trên mặt đất.

Trong lòng đã chửi Ma Giới hàng tỷ lần......

Sau khi dùng Tẩy Tủy Đan thân thể sẽ loại bỏ tạp chất với rác rưởi, lúc này Tô Ôn Nhu như từ ở trong bùn lên, cả người đen thui.

Đây là khi Tẩy Tủy Đan đi qua cơ thể đưa tạp chất ra ngoài, chỉ cần dùng nước sạch rửa.

"Chủ nhân, chủ nhân, tốt hơn chưa?" Ma Giới rốt cuộc cũng dám mở miệng.

Kỳ thật lúc hết đau, Tô Ôn Nhu đã khôi phục tinh thần. Chẳng qua là nằm trên mặt đất nhớ lại lúc đau đớn, có chút bóng ma tâm lý thôi.

Cô không biết vì sao mình, đặc biệt sợ đau.

Hẳn là trời sinh đã là loại người có thần kinh mẫn cảm với đau đớn, chẳng qua làm Ma Tôn thì không chấp nhận được nên cô ra vẻ, về sau học cách chịu đựng ẩn nỗi đau đi.

Cho nên bí mật này, chỉ có một mình cô biết.

Tô Ôn Nhu bò dậy mới phát hiện mình hôi thối khó ngửi.

"Thối quá!" Tô Ôn Nhu không thể nhịn được, mình lại biến thành người bùn đen. Hơn nữa, bùn này lại từ mình ra.

Chỉ mới tu luyện trong thời gian ngắn, tạp chất lại nhiều như vậy?

Nước, mình cần nước ngay bây giờ.

Giống như hiểu được suy nghĩ của Tô Ôn Nhu, Ma Giới ân cần đền bù: "Chủ nhân, cách đó không xa phía sau người có một nguồn nước, nguồn nước không lớn, nhưng đủ cho người tắm sạch."

"Chờ lát nữa ta tính sổ với ngươi!" Tô Ôn Nhu cẩn thận nghe, tất nhiên là nghe âm thanh của nguồn nước kia.

Nữa giây, hổn hển bò lên, vọt tới chỗ nguồn nước kia.

Tất nhiên, chỉ là một dòng nước từ trên đồi đổ xuống, lớn hơn vòi nước một chút, hai bên là cỏ dại cao, Tô Ôn Nhu ngồi xổm xuống bắt đầu tắm sạch.

Tùy ý để nước phía trên chảy xuống đầu, Tô Ôn Nhu bắt đầu cởi áo quần.

May mắn thay, bùn này tuy là dầu mở, nhưng có hướng nước cũng dễ dàng xử lý.

Vả lại bây giờ là mùa hè, cho nên nước lạnh cũng không thấy lạnh. Hẳn là thiên nhiên vùng núi, còn có thể uống, cũng đặc biệt sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro