Chương 16: Vẫn là một người sợ đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này trên mặt đất đã xử lý lông gà, nội tạng, còn dư lại là xương.

Mà người khởi xướng cũng đã ngồi thiền xếp bằng giữ một tư thế mà mấy giờ trôi qua chưa từng đổi.

"Chủ nhân, linh lực nơi này so với mấy chỗ khác nồng đậm hơn, nhưng không so nổi với không gian, sao người không vào không gian tu luyện?" Ma giới tò mò.

Nghe thấy lời này, Tô Ôn Nhu vẫn nhắm mắt như cũ nói: "Chỗ nào cũng yêu cầu phải thích ứng, về đô thị linh lực sẽ càng loãng, thân thể ta cần phải thích ứng mới có thể tu luyện bất cứ lúc nào mà không cần phụ thuộc vào không gian."

Về sau không có khả năng khi nào cũng có thể sinh hoạt trong không gian, vẫn nên thích ứng với thế giới này một chút.

Ma giới nháy mắt đã hiểu: "Là ta ngu dốt."

Nhưng mà nói đến nơi này, quả thực không tệ.

Do hang động này được bao bởi dòng suối rộng và cạn, toàn bộ dòng suối chỉ ngập dưới chân, bao trùm một mảnh đá cuội ở trong nước, nước trong veo thấy cả đáy. Quan trọng nhất là, có một ít cá trong hố sâu.

Đỡ thèm món ăn thôn quê có tin tức ổn định, đây là điều Tô Ôn Nhu vừa lòng nhất.

Từ hang động với suối này đi về thôn trang khoảng nữa giờ, hơn nữa đây Tô Ôn Nhu sử dụng đồ chuyên dụng mới tìm được nơi này.

Ánh hoa liễu mờ ảo ở một thôn khác, thực hẻo lánh, khó trách người trong thôn không phát hiện nơi này.

Vừa lúc, người ngoài cũng không tìm thấy nơi này, thanh tĩnh.

Tu luyện nữa ngày, Tô Ôn Nhu quyết định đi dạo khắp nơi, coi như không có linh lực trong cơ thể để rèn luyện.

Tô Ôn Nhu chạy hơn nữa vòng quanh núi, trên người mặc chiếc váy màu trắng đơn giản, trước kia Tô Ôn Nhu chỉ có váy thục nữ nên không có biện pháp nào.

Tuy váy trắng lúc này sớm đã biến thành màu xám, hoa văn thêu thùa trên váy cũng đã mòn không còn tinh xảo.

Lại không ngăn cản được cô gái có dáng người thon thả hấp dẫn tỏa ra dụ ~ hoặc.

Bách Lý Ôn Nhu lớn lên có vẻ ngoài cực đẹp, so với Tô Ôn Nhu thuần khiết ban đầu thì bây giờ xinh đẹp cùng thành thục quyến rũ, mặc cho toàn thân đầy mồ hôi tinh thần phấn chấn người lại mang theo ánh sáng rực rỡ, đẹp trong mắt người.

Đặc biệt là do tu luyện linh lực, làm làn da Tô Ôn Nhu mịn màng, không tì vết, làm người cảm thán. Dù sao cũng là đại ma vương, tất nhiên trên các phương diện đều hoàn mỹ.

Tô Ôn Nhu chạy vội trong rừng, thế nhưng nhìn như tinh linh thoáng qua trong rừng rậm.

Kinh diễm lòng người ~

Tô Ôn Nhu xuyên qua dòng suối nhỏ, không biết chạy bao lâu. Chỉ biết mồ hôi đổ đầm đìa cực kỳ sảng khoái, người càng ngày càng có tinh thần.

Ngay cả linh lực trong cơ thể di chuyển càng thêm trơn tru.

"Không cải thiện thể lực, tu vi biến mất sẽ yếu đi, thân thể cũng sẽ trở thành người thường." Tô Ôn Nhu thở hổn hển nói.

"Chủ nhân, người có thể ăn Tẩy Tủy Đan, linh lực thế giới này chứa quá nhiều tạp chất, người có thể bài trừ khí độc với tạp chất trong cơ thể sau mỗi lần tu luyện." Đột nhiên Ma Giới đang yên lặng lại nhắc nhở.

"Không ăn!" Tô Ôn Nhu quyết đoán cự tuyệt.

Ma Giới: "......"

Biết mà, chủ nhân ghét ăn Tẩy Tủy Đan nhất bởi vì...... Chủ nhân rất sợ đau.

"Chủ nhân, ăn một viên thôi ~"

"Không ăn!"

"Chủ nhân, người không ăn làm sao mạnh lên? Khí độc trong cơ thể sẽ ảnh hưởng độ thuần của linh lực, với tu luyện ngay cả tốc độ hấp thu linh lực." Ma Giới nói càng nghiêm trọng.

Tô Ôn nhu: "......"

Trầm mặt trong chốc lát, tìm một chỗ dưới tán cây ngừng lại, chuẩn bị nghỉ tạm. Do dự một chút, trong tay Tô Ôn Nhu liền xuất hiện một lọ đan dược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro