Chương 7: Bản tôn mệt rồi, nhanh lên đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này ở làng Pha Đầu.

Trước ngôi nhà nhỏ bé...

Một người đàn bà khoảng ba bốn mươi tuổi có sắc mặt dữ tợn đứng ở ngoài cửa chính nổi giận: "Con bé mất dạy kia, coi mình là trời cao sao? Đã muộn như vậy mà chưa về?"

"Hừ, quanh đây đều là núi hoang dã, tao không tin mày không trở về?"

"Chơi với tao sao? Còn chưa trở về tao xem mày như đã chết.."

Người đàn bà này chính là "bọn buôn người" mà Lâm hân sắp xếp, tiếp nhận Tô Ôn Nhu là Trần Hoàng Hoa. Lâm Hân cho Trần Hoàng Hoa không ít tiền, để Trần Hoàng Hoa bức chết Tô Ôn Nhu, nên trong khoảng thời gian Tô Ôn Nhu ở chỗ Trần Hoàng Hoa, chịu vô số sự tra tấn với nhục mạ.

Lúc này, âm thanh lầu bầu của Trần Hoàng Hoa còn chưa kết thúc, thì thấy đầu bên kia Tô Ôn Nhu bước đi thong thả. Rõ ràng một ngày không thấy, nhưng hôm qua Tô Ôn Nhu còn ốm đau, bây giờ sắc mặt lại hồng hào, tinh thần tràn đầy sức sống. Trước kia vốn dĩ bị bệnh nên sắc mặt trở nên tái nhợt bây giờ lại hồng hào và khỏe mạnh, thực sự nhìn không ra cái bộ dạng đói bụng. Bà còn tưởng là tinh thần uể oải, không kém lắm bộ dáng nửa chết nửa sống.

Trần Hoàng Hoa tất nhiên rất ngạc nhiên, bà rõ ràng cho Tô Ôn Nhu nửa đêm đi giặt áo quần, mùa đông còn phát sốt sau đó còn bỏ đói một ngày, sao lại có tinh thần như vậy?

"Tô Ôn Nhu, mày đã một ngày không về làm việc, lười biếng chết ở chỗ nào?" Trần Hoàng Hoa thấy Tô Ôn Nhu liền lao lên phía trước, chuẩn bị động thủ.

Trước kia không phải tát mặt thì là giật tóc véo thịt, ra tay rất tàn nhẫn.

Mà đầu này Tô Ôn Nhu thấy Trần Hoàng Hoa lao tới, biểu tình lộ ra quỷ dị, rút đi sự ôn nhu yếu đuối trước kia, vài phần sát khí từ người nàng khuếch tán, có loại ảo giác phá kén thành ma.

Cô vỗ nhẹ tay tránh khỏi bà ta, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà ta thiếu chút nữa rơi vào đồng ruộng, cười lạnh: "Bác gái này, không biết tìm ta có chuyện gì không?"

Trần Hoàng Hoa chật vật đứng dậy từ ngoài ruộng, nổi giận nhìn Tô Ôn Nhu: "Được lắm! Cánh cứng rồi, bây giờ còn không coi ai ra gì."

Tô Ôn Nhu đứng đôi tay đặt phía sau lưng, tư thế hơi nhìn từ trên cao xuống nhìn Trần Hoàng Hoa, mang theo sự coi thường, ánh mắt lạnh lùng và mỉa mai: "Ta không coi ai ra gì? Vậy bà chẳng lẽ là súc sinh?"

Trần Hoàng Hoa kinh ngạc nhìn Tô Ôn Nhu mở to mắt: "Mày, con bé mất dạy kia, mày nói cái gì?"

"Nói bà, đồ chó điên!" Ngôn ngữ hiện đại mới học được trong trí nhớ của Tô Ôn nhu vẫn còn tốt.

"Mày, mày không phải là người jian*." Trần Hoàng Hoa nhìn Tô Ôn Nhu vọt qua lần nữa, lần này hoàn toàn không biết xấu hổ, không khác gì cái loại chó điên.

Nhưng mà, nhìn bộ dáng của bà ta, chân Tô Ôn Nhu phản xạ có điều kiện liền đạp lại.

"Ầm ~"

Trần Hoàng Hoa chưa tới gần Tô Ôn Nhu liền bị đạp bay ra ngoài.

"Ai da ~"

Bà đau đầu hoa mắt khi bị quăng ngã, tốn sức lâu mới bò lên được.

Sờ thoáng qua cái eo như bị chặt đứt, mặt không dám tin trợn mắt nhìn Tô Ôn Nhu: "Mày...mày dám đá tao?"

"A~" Ai biết Tô Ôn Nhu khinh bỉ liếc mắt nhìn bà, sau đó hiện lên nụ cười nguy hiểm: "Trở về làm đồ ăn cho ngon, đừng chọc giận tôi, nếu không tôi mà nổi giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Tô Ôn Nhu nhìn sắc mặt Trần Hoàng Hoa ngày càng đen lại, ngáp một cái: "Được rồi, bản tôn mệt rồi, nhanh lên đi!"

Nghe được Tô Ôn Nhu nói, Trần Hoàng Hoa đau phổi.

Cái con bé mất dạy này, sao lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?

Định ra tay tiếp, nhưng vì chỗ eo đau quá ra tay không được.

Jian*: nguyên văn nhé. Theo anh GG là đây là kiếm hai lưỡi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro