Chương 8: Xem ra bà thực sự muốn chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Ôn Nhu lười biếng đi vào phòng, vào phòng kho của mình dựa theo ký ức, nằm trên tấm gỗ sau đó ngưng mày.

Đồ ở đây đã hư lâu lắm rồi, cái loại đồ vật này thực sự ngủ không được.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó? Tô Ôn Nhu đi tới phòng Trần Hoàng Hoa......

Trong chốc lát, chiếc giường rực rỡ lên, Tô Ôn Nhu liền nằm xuống.

Trần Hoàng Hoa chỉ là quả phụ, có một đứa con gái là Trần Bách Hợp, hai ngày này giống như không ở nhà. Trần Bách Hợp và Trần Hoàng Hoa đanh đá giống nhau, nhục mạ Tô Ôn Nhu rất nhiều. Bách Lý Ôn Nhu cảm thấy ngược người vẫn rất thú vị, đáng tiếc Trần Bách Hợp không có ở đây.....

Ma Giới: "..."

Chủ nhân người chơi nghiện rồi phải không?

Trần Hoàng Hoa ở ngoài phòng tức giận một lúc sau đi về phòng. Chẳng qua bà nhìn thấy phòng mình bị thổ phỉ cướp sạch, không còn giường với tủ áo quần bị mở ra, áo quần đầy trên mặt đất lúc sau mới quát lớn: "Cái trời gì vậy?"

Đột nhiên bà nghĩ đến ai đó? Sau đó đi tới phòng Tô Ôn Nhu.

Quả nhiên...

Giường Tô Ôn Nhu phủ đầy áo quần dày và chăn dày, đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Tô Ôn Nhu!" Trần Hoàng Hoa cuối cùng không nhịn được nữa, phóng thẳng đến Tô Ôn Nhu...

"Tô Ôn Nhu ~ mày đứng lên cho tao! Mày dám tới phòng tao lấy đồ? Mày tưởng mày còn là Đại tiểu thư Tô gia sao? Mẹ mày cho mày xuống đây để thu liễm tính tình, không phải cho mày ở đây thi nằm."

Âm thanh sắc bén ở phòng vang lên, vẻ mặt xảo trá của Trần Hoàng Hoa bị vặn vẹo, nhìn cô gái nằm trên giường, chuẩn bị lấy tay véo cô, đây chính là hình ảnh tiêu chuẩn điển hình khi Dung ma ma nổi giận.

Mà ánh mắt cô gái nằm trên giường hiện lên một vẻ đẹp, gương mặt tuyệt đẹp không dấu đi sự rực rỡ của ánh sáng, bên trong chứa tia sáng lạnh lẽo, rồi tay trái vươn lên chuẩn xác khống chế tay của người phụ nữ sau đó vặn một cái.

"A! Trời giết." Âm thanh vang lên như tiếng giết heo.

Trần Hoàng Hoa không thể tin cô gái nằm trên giường có thể chuẩn xác bắt lấy tay bà mà không có sai lầm.

"Tô Ôn Nhu, mày có phải muốn chết không? Mày vậy mà dám ra tay?"

Cô gái dùng thêm sức.

Âm thanh Trần Hoàng Hoa vặn vẹo: "A! Mau buông ra! Tao nói cho mày nghe, mày không buông tao ra tao sẽ nói cho mẹ mày... mày... A!"

Ai biết Tô Ôn Nhu biểu hiện lạnh nhạt nhìn bà nói: "Xem ra, bà thực sự muốn chết!"

Đẩy mạnh một cái, cả người Trần Hoàng Hoa lảo đảo tới phía trước suýt ngã vào con chó đang ăn cứt.

"Mày ...mày..." Trần Hoàng Hoa đứng dậy che đi cánh tay trợn mắt nhìn Bách Lý Ôn Nhu, nhưng khi đối mặt với con ngươi lạnh lùng nhìn mình như cặn bã, lời nói vô thức bị nuốt xuống.

Cái con bé mất dạy này hôm nay quá quỷ dị...

Vì trong lòng quá giật mình, Trần Hoàng Hoa nhìn Tô Ôn Nhu rồi hung ác nói: "Mày...mày chờ đó cho tao."

Vì vậy liền chuẩn bị hung hổ rời đi.

Nhưng mà âm thanh Tô Ôn Nhu đột nhiên vang lên: "Quấy rầy tôi nghỉ ngơi, tưởng như vậy có thể đi rồi sao?"

Trần Hoàng Hoa còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cô gái trên giường lập tức vọt tới trước mặt bà, Trần Hoàng Hoa chỉ cảm thấy mình bị Tô Ôn Nhu túm chặt lấy áo quần rồi ném xuống mặt đất.

"Bà có phải không tin tôi sẽ đánh chết bà?" Tô Ôn Nhu nhìn bà ta, dùng lực lớn như trâu ấn bà ta trên mặt đất, trực tiếp đấm vào mặt bà ta.

Đầu óc Trần Hoàng Hoa bị choáng váng khi bị quăng ngã, cái mặt bỗng nhiên bị trúng thêm một quyền, tâm đau phế gào thét: "A! Tô Ôn Nhu, mày cũng dám đánh tao? Mày tưởng là gan hùng mật gấu sao? A! A!"

Động tác Tô Ôn Nhu càng nặng hơn , hoàn toàn đánh cho tới chết!

"A! Tô Ôn Nhu, mày có phải bị điên rồi không? Mày... A!"

Nửa giờ sau...

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, chăn cho cô, cho cô!"

Tô Ôn Nhu đánh mỏi tay mới thôi, nhàn nhạt phủ phủ áo quần sau đó nói: "Lãng phí sức lực của bản tôn, bữa tối ngoan ngoãn đi làm cho tôi, đồ ăn không hợp, tôi sẽ cho bà "Thêm đồ ăn"!"

Nghe được lời này, cả người Trần Hoàng Hoa run lên, lập tức bò đi khỏi nơi này.

Đây là Tô Ôn Nhu sao? Rõ ràng là sát thần!

Ra ngoài một chuyến nên bị quỷ bám vào rồi?

Bữa tối.

Tô Ôn Nhu (Bách Lý Ôn Nhu) tất nhiên sẽ không hài lòng, miệng cô nhiều xảo trá, sao có thể để Trần Hoàng Hoa thỏa mãn được?

Vì vậy Trần Hoàng Hoa lại bị đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro