Chương 9: Mệnh của tôi có thể hơn giá trị một triệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đêm.

Trần Hoàng Hoa mặt mũi bầm tím chờ thời điểm Tô Ôn Nhu đi ngủ mới mò mẫm trên chiếc giường lạnh băng, mò đến đầu giường rồi mở đèn pin ra, ánh sáng dừng ở mép giường phía trên là chiếc điện thoại kiểu cũ.

Không được, mình không quản được Tô Ôn Nhu nữa.

Con bé mất dạy kia điên rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, mình còn muốn bức chết Tô Ôn Nhu sẽ bị Tô Ôn Nhu giết chết mất.

Đặc biệt là nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Tô Ôn Nhu với tính cách nhu nhược hoàn toàn khác nhau, hành vi đó làm bà có chút bất an.

Trần Hoàng Hoa chậm rãi bấm số.

Một lúc sau

"Xin chào?"

Điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến âm thanh của người phụ nữ.

Nghe thấy âm thanh, gương mặt Trần Hoàng Hoa trong nháy mắt trở nên quyến rũ, sau đó một bộ mặt quyền lực cười tủm tỉm: "Cái... cái đó, Lâm phu nhân."

Xa ở thành phố S bên trong một biệt thự ở khu vực đắc đỏ, một người phụ nữ lười biếng dựa vào ghế sofa.

Ngón tay bà cầm điện thoại, là mới làm móng tay, lúc này một bên cầm điện thoại một bên tự mình thưởng thức một bàn tay khác.

Khuôn mặt xinh đẹp và được chăm sóc tốt hơi hơi nhăn, môi đỏ mở ra nói có chút lạnh: "Bà lúc này gọi điện cho tôi, chẳng lẽ có gì ngoài ý muốn?"

Trần Hoàng Hoa tất nhiên nghe được tiếng người phụ nữ ở đầu kia điện thoại không vui, có chút lo lắng: "Lâm phu nhân, chuyện này... tôi... tôi không làm được, gần đây tính cách Tô Ôn Nhu trở nên rất kỳ lạ, tôi..."

Bà ta nói chưa xong, bị người phụ nữ đầu dây bên kia cắt ngang: "Hừ, chuyện nhỏ này cũng làm không được, tính tình Tô Ôn Nhu mười mấy năm nay tôi rõ hơn bất kỳ người nào.

Đánh không đánh lại mắng không mắng lại, còn không mách lẽo. Bà trực tiếp giết chết đi, tôi sẽ nói với chồng là nó chịu khổ không được nên tự vẫn, đến lúc đó tôi sẽ cho bà một ít tiền..."

Nghe Lâm thị muốn bà trực tiếp giết người, cả người Trần Hoàng Hoa run lên sau đó nói: "Lâm... Lâm phu nhân, giết người là phạm pháp, tôi..."

"Một triệu..." Ai biết đầu kia Lâm Hân cắt ngang lời nói của bà.

Khuôn mặt Trần Hoàng Hoa sửng sốt, sau đó xẹt qua vết tham lam, nhưng mà vẫn giãy dụa mãnh liệt, gương mặt có chút nôn nóng: "Lâm phu nhân! Không phải vấn đề là tiền, mà con bé mất dạy đó..."

Nhưng đúng lúc này...

"Ầm ~"

Cánh cửa bị đá văng ra ~"

Hơn nữa trong bóng đêm một tiếng cười chế nhạo truyền vào.

Trần Hoàng Hoa bị sốc nhảy dựng lên, cầm đèn pin chiếu qua nhìn thấy nhân vật chính Tô Ôn Nhu bị nghị luận trong điện thoại đang uể oải dựa vào cánh cửa, ánh mắt lạnh lùng cười như không cười nhìn bà.

Dọa Trần Hoàng Hoa suýt làm rớt điện thoại trong tay, nhanh chóng bắt lấy ống điện thoại, tức giận nhìn Bách Lý Ôn Nhu: "Ai cho mày vào đây?"

Trần Hoàng Hoa chột dạ, vừa rồi Tô Ôn Nhu có nghe thấy mình nói chuyện muốn giết cô ta không.

Lâm Hân ở đầu bên kia nghe thấy lời đường đột của Trần Hoàng Hoa, ngay sau đó nghi ngờ: "Chuyện gì vậy?"

Đầu này Trần Hoàng Hoa vừa định nói không có gì, thì Tô Ôn Nhu đã cất bước đi tới bà ta, ảo giác trong bóng đêm có một loại khí thế áp bách bà ta, làm bà có cảm giác hít thở không thông.

Trong nháy mắt, điện thoại trong tay bị một lực cướp đi, rơi vào tay Tô Ôn Nhu.

Chỉ thấy cô gái nhìn cái này biểu lộ như chưa bao giờ thấy qua, cầm điện thoại cười đáng sợ với Lâm Hân ở đầu dây bên kia: "A ~ mẹ kế thân yêu của tôi, rất vui khi người "Yêu thương" như vậy, chẳng qua, mệnh của tôi... có thể hơn giá trị một triệu a ~"

Đột ngột Lâm Hân nghe được tiếng của Tô Ôn Nhu, bị hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro