Chương 10: Giống như hồn ma địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao lại là tiếng của Tô Ôn Nhu?

Nó nghe được lời nói của mình rồi?

Trần Hoàng Hoa này, đúng là bại sự có thừa.

Lâm Hân nghiến răng, chỉ là khi nghĩ đến cái tính yếu đuối của Tô Ôn Nhu, thì không thèm để ý.

"A, Tô Ôn Nhu, muốn trở về sao? Tôi nói cho cô nghe, ba cô từ trước đến nay đều không hỏi thăm cô. Cô ngoan ngoãn ở nông thôn hoặc là tự vẫn hoặc là chết già đi, chỉ là loại sao chổi như cô không có người thân không có bạn bè, chỉ có chết, mọi chuyện mới hết, hơn nữa... cũng sẽ không có người nhớ rõ cô." Âm thanh mỉa mai của Lâm Hân truyền tới.

Đó chính là những thứ mà Tô Ôn Nhu trước kia để ý nhất, là sao chổi không có người thân không có bạn bè, đến chết cũng không ai quan tâm.

Nhưng mà nghe điện thoại lúc này không phải là Tô Ôn Nhu, mà là Tô đại ma vương, cho nên sao có thể để ý?

"Vậy sao? Nhưng mà tôi còn muốn sống tốt trở về xem cái bộ mặt vặn vẹo độc ác của bà. Bà chưa xuống địa ngục, sao tôi dám chết được?" Giọng nói của Tô Ôn Nhu khàn khàn truyền vào lỗ điện thoại, âm thanh kia mờ nhạt giống như hồn ma bị khóa ở địa ngục.

Làm cả người Lâm Hân ở đầu bên kia run lên, bà khiếp sợ, đây là tiếng của Tô Ôn Nhu? Càng không thể tin được Tô Ôn Nhu sẽ nói chuyện với mình như vậy?

Chờ nhận ra ý của câu nói liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Ôn Nhu, cô đừng nghĩ muốn trở về, tôi nói cô hay, ba cô đã sớm thất vọng tột đỉnh với cô rồi căn bản không muốn nhìn thấy cô. Cuộc sống của cô, nó nằm trong tay tôi. Giống như con kiến, lúc nào cũng có thể bóp chết!"

Nghe thấy lời này, Tô Ôn Nhu ngược lại không nổi giận, bờ môi lười biếng cong lên, tà mị hiện lên: "Bà phải nắm cho tốt, tôi là con kiến độc, một loại có thể cắn chết người."

Tôi là con kiến độc, một loại có thể cắn chết người.

Lâm Hân hơi sửng sốt, ngay sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô, Ôn, Nhu."

Ngay ở lúc trong mình còn tức giận chuẩn bị phun trào thì...

"Bíp ~ Bíp ~ Bíp ~ Bíp ~"

Tiếng điện thoại bị cắt truyền tới...

Lửa giận còn chưa phát tiết thì bị đối phương cưỡng ép gián đoạn.

"Ầm!"

Lâm Hân hung hăng ném chiếc điện thoại trong ta, ngã quỵ xuống tấm thảm lông quý báu.

"Con bé mất dạy kia, dám cắt điện thoại của tao." Gương mặt bà dữ tợn mà tức giận.

Ngẫm lại Trần Hoàng Hoa nói tính cách con bé mất dạy kia thay đổi còn tưởng đối phương tìm cớ, ai biết được sự thực là thật sự biến thành long trời lở đất.

Con bé chết tiệt kia không đơn giản cho một cái tát vào mặt, mà còn dám trực tiếp cắt điện thoại của mình.

Tâm tình Lâm Hân không thể không nói trở nên bực bội. Chỉ là khi nghĩ đến nơi sắp xếp con bé kia là một nơi ngoại ô C ở ngoài vùng núi xa xôi nhất.

Ngay cả khi đi bộ một ngày một đêm, cũng không thể tìm một cái chợ ở nơi hoang dã này, tâm tình lại tốt lên.

Mười mấy năm qua, bà cẩn thận củng cố địa vị của mình, làm cho ông chồng tín nhiệm bà.

Hiện tại muốn diệt trừ cái con bé chết tiệt kia phải đưa tới vùng hoang vu, trái tim lão gia đối với con bé đó đã lạnh, tất cả đều cho bà sắp xếp.

Hừ, nó một đại tiểu thư nũng nịn, ở nơi thôn trang kia ăn chút khổ sau đó tự sát là chuyện bình thường.

Lão gia nhiều lắm cũng chỉ đau lòng một chút rồi sẽ quên. Dù sao, đứa con từ bụng mình ra mới có thể nắm giữ tất cả Tô gia.

Lúc này lỗ tai giống như còn nghe được Tô Ôn Nhu nói ở đầu bên kia, Lâm Hân có chút khó chịu không nói lên được.

Chỉ là trong cuộc điện thoại vừa rồi, Trần Hoàng Hoa chắc sẽ tìm cơ hội ra tay lần hai.

Con bé chết tiệt kia, chờ xem!

Đôi mắt Lâm Hân cùng loại túy độc lành lạnh giống nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro