Chương 11: Bắt đầu tu luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Bách Thành là giám đốc cũ của tập đoàn Tô thị, thời gian nửa năm của ông ta mà nói chỉ là bận rộn ở mấy chỗ hội nghị trôi qua.

Đối với đứa con gái của mình, mười mấy năm qua đã làm cho trái tim ông đóng băng. Ông giao toàn bộ quyền cho Lâm thị, Lâm thị nói muốn đưa tới thôn trang dưỡng tính, mà đâu có biết mẹ kế lại trắng trợn đem Tô Ôn Nhu tới vùng núi hoang dã "Giáo dục"?

Cũng không biết rằng, con gái của mình sớm đã chết.

...

Đầu này Tô Ôn Nhu (Bách Lý Ôn Nhu) cắt đứt điện thoại, mới đưa tầm mắt nhìn lên người Trần Hoàng Hoa. Tầm mắt kia lạnh băng, giống như rắn hổ mang hơi lạnh làm thẩm thấu qua áo quần trên người Trần Hoàng Hoa.

Làm cho tâm Trần Hoàng Hoa sợ hãi, lại có chút thẹn quá hóa giận.

"Mày... Mày nhìn tao làm cái gì?" Trần Hoàng Hoa nhìn Tô Ôn Nhu

Nhưng mà...

"Bang!"

Trên mặt bà bị chưởng một cái, mạnh quá làm đôi mắt bà có chút đen lại suýt nữa ngã trên giường.

Còn chưa phục hồi lại tinh thần lại nghe được giọng nói của Tô Ôn Nhu giống như người không có chuyện gì, uể oải nhướng mày nhìn bà: "Không có gì, thử một chút cảm xúc thôi ~"

Nói xong tiêu sái quay người rời đi...

Trần Hoàng Hoa che đầu heo mình lại nhìn bóng dáng cao lãnh của Tô Ôn Nhu rời đi cho tới bây giờ vẫn không thể tin được.

Đây là Tô Ôn Nhu thật sao?

Trần Hoàng Hoa chưa từng suy nghĩ đến sẽ có một ngày này, Tô Ôn Nhu yếu đuối còn ác độc hơn bà.

Trước kia đối với Tô Ôn Nhu có chuyện đều đánh mắng, mà hiện tại Tô Ôn Nhu đối với bà không động cũng đánh, hơn nữa một lời không hợp cũng đánh bà.

Lần đầu tiên trong lòng, sợ Tô Ôn Nhu như vậy.

Mà chỉ có Ma Giới yên lặng cầu nguyện cho Trần Hoàng Hoa, những ngày tốt đẹp của bà đã kết thúc.

Tô Ôn Nhu về tới phòng mình, nhìn tay mình, sau đó lại thở dài: "Quá yếu."

Ma Giới: "..." Chủ nhân, người chơi như vậy, mạnh thêm nữa, sẽ đánh chết người đó.

"Tu luyện đi!" Tô Ôn Nhu ngủ cả một buổi trưa cũng có tinh thần.

Ma Giới nghe được lời này nhịn nói không được: "Chủ nhân, linh hồn của người đã được chữa trị, vì sao thực lực chưa hồi phục?"

"Không hồi phục." Tô Ôn Nhu bình tĩnh nói.

Ma Giới khiếp sợ: "Cái gì?"

"Chuyện khi nào?" Ma Giới tỏ vẻ không thể tin.

"Thời điểm dung hợp, ta phát hiện cảnh giới của mình có một tia dao động, cuối cùng bị trống rỗng. Chắc là linh hồn Tô Ôn Nhu là người thường, dung hợp vào linh hồn của ta nên bị tinh lọc. Nếu không dung hợp, thì linh hồn của ta không có biện pháp trị, sẽ tu luyện không được, cho nên có kết quả như vậy coi như là định mệnh đi!" Tô Ôn Nhu bình tĩnh nói.

Ma Giới: "..."

Trừ thở dài ra nó không phải biết phải nói gì nữa? Vì nó biết không cần an ủi chủ nhân thì người cũng đã chấp nhận rồi.

"Chủ nhân, sao trước kia không có phát hiện người rộng rãi như vậy?" Ma Giới bội phục.

Tô Ôn Nhu nhắm mắt: "Thiên phú bản tôn như vậy cần lo lắng sao?" Rất tự tin.

Ma Giới: "..." Thì ra không phải rộng rãi, là quá mức tự tin.

Từ đỉnh xuống nhập môn, mức độ suy giảm này có thể nói là duy nhất.

Bách Lý Ôn Nhu không phải không buồn bực, chẳng qua ngoại trừ chấp nhận còn có thể làm gì?

Theo thế giới này, giống như điện thoại bị tắt máy có thể khởi động lại, một ít quy trình vận hành biến mất, cần phải cài đặt lại.

Nhưng mà cô may mắn có Ma Giới, tu luyện một lần nữa vấn đề chỉ là thời gian.

Không tám chuyện với Ma Giới nữa, Bách Lý Ôn Nhu thâm trầm tiến vào tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro