Chương 1: Sống lại lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bụi mù bay loạn che kín bầu trời.

Một nam nhân tuấn mỹ, mặc trường bào màu xanh sẫm, không cảm xúc đứng trong gió. Hắn giương mắt lạnh lùng nhìn khu đất vừa bị san phẳng phía dưới. Đợi cho bụi đất nổ tung vì uy lực  dần tan đi là thấy rõ trong cái hố lớn nhất, một thân ảnh đỏ hồng nằm vùi dưới đáy hố. Thắng bại đã rõ.

Trận chiến này, Dạ Trầm Uyên cũng bị thương nặng, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn cầm kiếm cười khẩy nói:

"Tuy rằng mỗi lần có tiên cơ, đều là ngươi chiếm được trước, nhưng lần này thắng làm vua thua làm giặc, ngươi còn gì để nói không?"

Nguyên Sơ chỉ còn sót lại chút hơi thở, giữa đất đá lộn xộn, ngước lên trời, khó khăn giơ thẳng ngón giữa lên.

"... Dạ Trầm Uyên... Tên chết tiệt nhà ngươi!!!..."

Ầm! Không thể nhịn được nữa, Dạ Trầm Uyên ngay lập tức cho nàng một chưởng kết thúc, cuối cùng thì nàng cũng chết .

Vậy là, nàng vẫn không tránh được vận mệnh làm bia đỡ cho nam chính ?

Nguyên Sơ trong lòng rất khó chịu, cực kì khó chịu!

Bắt nàng xuyên vào một quyển truyện tu tiên, nàng đành chịu. Bắt nàng làm bia đỡ đạn cho nam chính, nàng cũng đành nhận.

Nhưng rõ ràng nàng đã cố gắng trở nên mạnh mẽ, vì lí do gì cuối cùng vẫn phải nhận thua?

Là vì pháp bảo của nàng không đủ trâu bò ư? Rõ ràng thứ gì nàng lấy ra cũng là Thần Khí nha! Không lẽ võ lực của nàng còn không đủ mạnh? Nhưng nàng hiện tại còn hơn nam chính cả một cảnh giới lớn đấy. Thế mà nàng vẫn bị tên nam chính giết chết, thế giới này chắc chắn có BUG, nàng không phục, không phục!!!

Ôm theo nỗi niềm không cam lòng và tiếc nuối vô hạn, Nguyên Sơ nhắm hai mắt lại.

Nhưng chính nàng cũng không biết, còn có một ngày nàng có thể tỉnh lại...

"Coong —— coong —— coong —— "

Tiếng chuông như có ý linh lực, truyền tới từng góc nhỏ giữa trăm ngàn ngọn núi lớn của Vạn Kiếm Tông, một đám tiên hạc nghe tiếng chuông liền tung cánh, phá tan mây mờ, thẳng hướng mặt trời mới mọc mà bay đi.

Nguyên Sơ lấy hai tay che lỗ tai lại, chỉ muốn mắng chửi...
Hừ! Cái chuông này lại quấy nhiễu mộng đẹp của người ta.

Rõ ràng nàng đã sớm rời xa Vạn Kiếm Tông cùng với lão môn chủ cổ hủ kia rồi, sao vẫn còn phải nghe tiếng chuông vạn năm không đổi vang lên mỗi sáng kia chứ?

Khoan đã... Vạn Kiếm Tông?

Nguyên Sơ đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy, nháy mắt, cơn đau đầu ngay lập tức xuất hiện khiến nàng không khỏi ôm đầu rên rỉ.

Nàng còn phát hiện trong cơ thể luôn dồi dào linh khí này thế mà lại mất đi phân nửa, nàng chưa bao giờ yếu như lúc này.

Còn có, không phải...nàng đã chết sao? Tại sao lại sống lại? Chẳng lẽ lúc chết, chấp niệm(1) của nàng quá lớn, cho nên trùng sinh rồi hả ?

(1)ý niệm cố chấp tồn tại trong lòng người

Nhìn cách bài trí xung quanh, rõ ràng là nàng vẫn đương lúc ở Vạn Kiếm Tông, tại Nam Phong Điện, vậy là nàng...?

Nguyên Sơ nén khiếp sợ, dùng linh lực vẽ một cái kính Nguyên Quang ở giữa không trung, nhìn bản thân mình trong gương, nàng trợn tròn mắt.

...Nàng rõ ràng bị nam chính đánh chết, thế nào mà còn bị đánh tới mức nhỏ đi? Tay nhỏ, chân nhỏ, chẳng lẽ nam chính nhân từ không hủy diệt? Nàng rốt cuộc là trùng sinh về thời điểm nào?

Ngay lúc này, một tỳ nữ thanh tú, cơ thể phảng phất luồng tiên khí đi tới, hướng nàng hành lễ.

"Tôn thượng, ta tới hầu hạ ngài thay y phục, khai sơn đại điển 10 năm có một sắp bắt đầu, chưởng môn mời chư vị phong chủ tới trước nghị sự điện họp bàn đấy."

Nguyên Sơ nhìn người quen trước mắt, vẻ mặt ngây ngốc. Chết tiệt, quả nhiên, nàng vẫn là Hàn Kiếm Phong phong chủ kia, vậy hiện giờ nàng mấy tuổi ?

Nguyên Sơ nhìn chằm chằm tiểu tỳ nữ hỏi: 

"Tiểu... Tiểu Thu này! Bản tôn hiện nay mấy tuổi?"

Tỳ nữ tên gọi Tiểu Thu kia sững sờ một chút, đôi mắt sáng nhìn nàng tràn đầy dịu dàng: 

"Tôn thượng, ngài sáu tuổi ạ."

Sáu tuổi!??

Phải biết, con đường tu tiên gia tăng cảnh giới có biết bao gian nan cơ chứ? Từ Luyện Khí, đến Trúc Cơ, đến Kết Đan, rồi đến Nguyên Anh... Thiên tài nhất cũng cần hơn một trăm năm mới có thể miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.

Nhưng nàng sáu tuổi đã là Nguyên Anh, lại còn là phong chủ một đỉnh núi. Có được may mắn này, hoàn toàn là dựa vào mẫu thân đã đạt tới Xuất Khiếu cảnh giới của nàng.

Lúc nàng ba tuổi, mẹ nàng dùng cấm thuật truyền thừa(2), hao hết toàn bộ tu vi cùng sinh mệnh , cố gắng đem nàng từ một người bình thường biến thành một Nguyên Anh, cho nên khi mẹ mất, nàng mới có thể dựa vào tu vi Nguyên Anh trở thành một phong chủ.

(2) nguyên văn: "Thể hồ quán đỉnh": tưới sữa lên đầu. Trong Phật giáo ý nói: truyền thụ trí tuệ, giúp người ta triệt để giác ngộ, chợt ngộ ra, hiểu rõ

Nói cách khác, nói cách khác...

"Ha ha ha! Ha ha ha ha!"

Tiếng cười ma quái từ trong miệng tiểu cô nương trên chiếc giường đẹp đẽ kia, đáng sợ tới mức chim chóc quanh núi Nam Phong bay tán loạn, Tiểu Thu cũng sợ ngây người, tôn thượng làm sao vậy?

Không thể trách Nguyên Sơ kích động như thế, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến một điều: lúc nàng sáu tuổi, Dạ Trầm Uyên mới mười tuổi nha!

Nhưng Dạ Trầm Uyên lại không có vận khí tốt như nàng, không có mẫu thân có thể giao truyền thừa như mẹ nàng, khi Dạ Trầm Uyên mười tuổi hẳn là vẫn còn đang ở Luyện Khí cảnh giới chứ nhỉ?

Cái này... Hắn chết chắc rồi!

Nguyên Sơ càng nghĩ càng đắc ý, bật dậy nhảy từ trên giường xuống , cầm lấy kiếm chạy ra bên ngoài.

Nhất định là ông trời đồng cảm với cảnh ngộ của nàng, cố ý đem nàng trở về lúc nam chính còn nhỏ, cho nàng cơ hội xử lý nam chính, đoạt kỳ ngộ của nam chính, từ nay về sau cuộc đời sẽ đi lên. Chuyện tốt như vậy, nàng một giây cũng không thể đợi.

Kết quả, vừa ra tới cửa, trong nháy mắt, Nguyên Sơ đã bị Tiểu Thu vừa kịp lấy lại tinh thần gắt gao kéo lại. Sao nàng cảm thấy tôn thượng sau khi tỉnh lại dường như biến thành một người khác nhỉ?

Tiểu Thu vẻ mặt đau khổ, lắp bắp hỏi: 

"Tôn thượng, ngài muốn đi đâu? Chưởng môn truyền ngài qua nghị sự..."

Lúc này còn nghị sự gì nữa?

Nguyên Sơ vội vàng ngự kiếm bay đi, thanh âm đầy sung sướng từ chân trời truyền trở về.

"Một tiểu hài tử như ta thì nghị sự gì? Nói với chưởng môn đại thúc, ta muốn đi giải cứu thế giới!"

Nói xong, nàng liền mất dạng...

Ở nơi khác, Chư Thiên Giới, Triều Tịch Quốc .

Mưa to khắp nơi, trong tiểu viện cũ nát, nước mưa hòa với máu đỏ chảy thành sông, thi thể la liệt trên mặt đất.

Một đạo kiếm quang chợt lóe, tiểu nam hài che miệng vết thương khuỵu một gối ngã xuống đất, rõ ràng cả người đang bị thương nặng.

Kẻ khiến hắn bị thương là một nam nhân mặc y phục trắng, liếc mắt nhìn nam hài đầy giễu cợt.

"Thật là ngu xuẩn... Nếu ta là ngươi, nhìn thấy kẻ muốn giết mình đuổi theo, chắc chắn sẽ không quay đầu mà chạy thẳng, nhưng ngươi thì ngu đến mức xông tới cứu người khác? Chẳng qua như vậy cũng tốt, đỡ tốn công ta phải đi tìm ngươi khắp nơi. Những kẻ này đúng là xui xẻo, thu nhận ai thì không thu? Lại đi thu cái loại sao chổi như ngươi, bị ta giết chết cũng xứng đáng!"

Tiểu nam hài nghe vậy trong lòng đau đớn. Hắn hận bản thân trở lại quá muộn, người trong viện này, hắn không kịp cứu một ai cả.

Hắn cắn răng đứng lên... Hai mắt đen như mực chăm chú nhìn đối phương. Thân hình gầy yếu vì mưa lạnh mà run rẩy, nhưng gầm lên đầy phẫn nộ:

"Ngươi giết bọn họ... Ta muốn ngươi —— đền mạng!"

Nghe hắn nói như vậy, bạch y nhân phá lên cười, "Chỉ bằng ngươi? Dù ngươi có tu luyện thêm 800 năm nữa cũng không phải là đối thủ của ta, vẫn nên ngoan ngoãn bỏ mạng lại đi, chủ tử muốn ta đem đầu ngươi về từ lâu rồi."

Vừa lúc đó, tiểu nam hài đáng lẽ đứng không vững kia, đột nhiên hai mắt nhíu lại, nghiêng mình về phía trước, dùng thủ pháp quái dị bước nhanh như làn khói tới gần.

Chỉ nghe "Ầm!" một tiếng thật lớn, Bạch y nhân dùng bản mệnh pháp bảo ngăn cản, khó khăn lắm mới tránh đi một đòn, nhưng dù vậy, bản mệnh pháp bảo của hắn cũng bị hư tổn, trên bả vai để lại một vệt máu thật dài, suýt nữa bị đối phương cho một kích mất mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro