Chương 2: Nam chính còn nhỏ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân bạch y thấy thế khiếp sợ không thôi, liên tục lùi về sau. Tiểu tử trước mặt mới Luyện Khí tầng thứ tám, còn hắn đã là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy mà nó vẫn có thể làm hắn bị thương ?

Sau nỗi kinh hãi đó, ánh mắt hắn cũng trở nên hung ác.

"Vốn định phụng mệnh chủ tử hành hạ ngươi nhiều một chút, nhưng nếu ngươi nóng lòng muốn chết như vậy, ta đây thành toàn cho ngươi!"

Vừa nói xong, trong tay hắn xuất hiện một đạo pháp khí màu đen, trong nháy mắt đã đem giam tiểu nam hài vào trong, không để bất cứ ai có cơ hội lại gần hắn.

Tiểu nam hài không ngờ rằng đối phương vẫn còn có linh khí pháp bảo. Sau khi bị vây khốn, hắn không tài nào thoát ra được.

Đan điền đột nhiên có cảm giác đau đớn. Dần dần, cảm giác ấy càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng dường như muốn xé rách thân thể hắn.

Lúc này, trong đầu hắn vang lên một giọng nói già nua.

"Nguy rồi! Thứ này đang hút linh lực của ngươi, ngươi sẽ bị nó hút khô mà chết !"

Tiểu nam hài kinh hãi trong lòng, lại nghe nam nhân bạch y cười gằn nói.

"Mới mười tuổi mà đã lợi hại như vậy, khó trách chủ tử kiêng dè ngươi, đặc biệt ban ra bảo vật. Kiếp sau nhớ đầu thai cho tốt, đừng ngáng đường quý nhân nữa!"

Hắn nói xong liền nắm lấy pháp quyết trong tay.

Tiểu nam hài đột nhiên ngửa đầu hét lên đầy thống khổ. Trong đan điền, linh khí từ kinh mạch ào ào chảy như nước bị rút ra. Cuối cùng hắn phun ra một búng máu.

Giọng nói khác trong người hắn lo lắng vang lên.

"Không xong! Bây giờ ta sẽ giúp ngươi phá vỡ pháp bảo. Chẳng qua nếu cứ như vậy ta sẽ tiêu hao quá nhiều linh lực, rồi sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, sống hay chết sau này đành dựa vào may mắn của chính ngươi."

Tiểu nam hài nghe vậy mở hai mắt ra, trong cơ thể hắn đột nhiên tuôn trào một cỗ năng lượng không phải của mình, khiến linh khí cấp cao đang vây khốn hắn vỡ nát trong nháy mắt.

Nam nhân bạch y bị phản phệ, không ngừng hộc máu. Nhưng như vậy vẫn chưa xong, tiểu nam hài giãy một cái liền thoát được ra, ngay lập tức dùng một tia linh lực cuối cùng trong thân thể, nói một chữ: "Bạo!"

Chỉ nghe phịch một tiếng, nam nhân áo trắng nháy mắt bị nổ bay ra ngoài.

Hóa ra khi nãy, lúc tiểu nam hài tới gần tên đó đã không chỉ chém hắn một đao, mà còn dán một tờ linh bạo phù lên người hắn. Chẳng qua linh bạo phù có thêm ẩn thân phù đặc biệt dán lên, bạch y nhân mới không phát hiện ra. Một kích này khiến hắn ta bị thương càng thêm nghiêm trọng, chỉ chút nữa là có thể lấy mạng được rồi.

Tiểu nam hài cũng không tốt hơn là bao. Linh phù vừa nổ tung, hắn đã nghe thấy tiếng đan điền vỡ nát. Tu vi của hắn... cứ thế mất hết.

Kết quả lưỡng bại câu thương. Nhưng điều làm cho Bạch y nhân không tài nào chấp nhận được là, một chiêu vừa rồi của tiểu tử kia khiến đan điền của hắn cũng nát tơi tả, thành ra cảnh giới của hắn từ Trúc Cơ hậu kỳ rơi thẳng xuống Luyện Khí đại viên mãn(1)Hắn sợ tới mức không còn dám dùng linh lực, sợ đan điền vỡ nát hoàn toàn.

(1) #Khả: Sorry T.T bản thân ta cũng không biết giải thích "đại viên mãn" ở đây ra sao. Thử tìm hiểu thì biết là một pháp thiền. Nói chung nó là một thuật ngữ của Phật Giáo á. Theo ta thì ý nói là bậc sau Hậu kỳ. Ở nhiều truyện khác thì trong cùng 1 cảnh giới, ngoài 3 bậc Sơ, Trung, Hậu thì còn 1 đến 2 bậc nữa mới hoàn thành cảnh giới đó. Có khi "đại viên mãn" là 1 bậc cao hơn của Hậu Kỳ, ví như Đỉnh phong chẳng hạn. Có thể hiểu đơn giản bậc này là cầu nối giữa 2 cảnh giới liên tiếp. Nàng nào có thông tin chính xác về nó thì cmt giúp ta với. Tks all!

Đối với kẻ tu tiên mà nói, tu vi chính là mạng của người đó, cho nên Bạch y nhân sau khi phát hiện ra đan điền của mình bị tổn thương, không quan tâm tới bản thân đang chật vật, liều mạng xông đến đá tiểu nam hài ngã lăn xuống đất.

Tiểu nam hài muốn đánh trả, nhưng đan điền bị hủy, không có linh lực, ngay cả Thiên Châu hắn cũng không mở không nổi, nói gì tới dùng đồ vật bên trong, rõ ràng hắn đã trở thành người thường.

Hắn chống tay muốn bò dậy, lại bị bạch y nam nhân phẫn nộ đạp một cước. Lập tức phun ra một búng máu.

Bạch y nam nhân vừa đạp vừa thét: "Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Ngươi dám đả thương ta, còn hại ta tụt cảnh giới? Ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!"

Hắn ta kể cả không cần linh lực, khí lực cũng đã lớn hơn người bình thường. Tiểu nam hài bị hắn đạp mấy cái liền ngã vào bùn, cả người ngâm trong nước bùn, cơ thể đau đến mức dường như không còn là của mình.

Tiểu nam hài cắn răng không nói một tiếng, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm mấy thi thể nằm cách đó không xa, ngón tay cắm sâu vào bùn đất...

Hắn bị gia tộc đuổi đi, nhờ có những người này thu nhận mới không bị bệnh chết ở ngoài đường. Hắn còn chưa kịp báo đáp ơn cứu mạng đã hại chết họ... Mà hắn, dùng hết sức vẫn không thể báo thù, ngược lại đan điền bị hủy, biến thành phế nhân.

Đáng hận! Nếu hắn còn sống sót, những kẻ lừa hắn, coi thường hắn, đả thương hắn, hại chết người thân của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai, một tên cũng không bỏ qua!

Sau khi phát tiết lửa giận, tên nam nhân bạch y tức thì rút ra trường kiếm, kề lên cổ tiểu nam hài, ngoan độc nói:

"Nếu có thể, ta nhất định sẽ đem ngươi lột da, nén xác khô thành bù nhìn! Chỉ giết ngươi không thôi thì quá tiện nghi cho ngươi. Đi chết đi!"

Tiểu nam hài khó khăn ngẩng đầu, lại nhìn thấy phong đao kia lóe sáng, hướng hắn đâm thẳng xuống.

Đồng tử hắn co rụt lại, theo bản năng ngừng thở...

Nguyên Sơ đang cưỡi một đám mây đen hào hứng tìm tới thì thấy cảnh tượng này.

Nàng không ngờ Dạ Trầm Uyên ngày sau phong quang rực rỡ, tiền đồ vô hạn, thế mà bây giờ lại thảm như vậy. Lúc Bạch y nhân giơ bảo kiếm muốn giết hắn thì nàng không hiểu sao lại thấy tức giận.

Dạ Trầm Uyên cho dù có chết, cũng phải chết trong tay đại BOSS nàng, tiểu lâu la từ đâu dám đến cướp đồ người ta đây?

Cho nên nàng không cần suy nghĩ, đầu ngón tay đã vung ra một đạo linh quang.

Tên bạch y nhân kia không biết gì, vẫn như cũ vung kiếm đâm xuống. Khi mũi kiếm cách tiểu nam hài ngày càng gần, hung quang dữ tợn trong mắt của hắn cũng sáng rực. Bỗng nhiên ngưng bặt——

Chỉ nghe "Loảng xoảng" một tiếng, bảo kiếm trong tay Bạch y nhân trượt xuống. Từng mảng máu tung tóe bắn ra trước mắt Dạ Trầm Uyên. Ngay sau đó, nước mưa làm mờ đi mắt hắn, hắn nghe được tiếng thi thể ngã xuống đất... Không khỏi nhẹ nhõm thở một hơi thật dài.

Có cao nhân cứu hắn.

Hắn thế mà vẫn sống sót...

Một lát sau, Dạ Trầm Uyên cắn răng khó khăn từ trong nước bùn bò lên. Sau đó hướng Nguyên Sơ quỳ xuống thật thấp.

"Đa tạ tôn giả... ra tay cứu giúp!"

Cho dù phải trải qua nỗi đau đan điền bị hủy mà người tu chân bình thường tuyệt đối không thể nhịn được, nhưng Dạ Trầm Uyên lúc này đã bình tĩnh lại. Chỉ cần không chết, hắn vẫn còn có cơ hội!

Loại ý chí kiên cường, không chịu khuất phục này, từ nhỏ đã có thể nhận ra là người bất phàm.

Nguyên Sơ lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu. Lúc này nàng nhìn qua liền biết Dạ Trầm Uyên đã là phế nhân. Hóa ra hắn cũng vẫn có thời điểm thê thảm như vậy.

Trong sách nói về quá khứ của hắn chỉ có ít ỏi vài chữ, cho nên trước khi nàng tới, không nghĩ đến việc hắn sẽ gặp nạn. Hơn nữa nàng còn theo bản năng cứu mạng hắn...

Nhưng nghĩ đến mục đích tới đây của mình, Nguyên Sơ đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, trốn ở sau mây đen, dùng giọng già nua nói.

"Tiểu tử, ta cũng không phải tới cứu ngươi, ngươi có biết trên người có một bảo vật, ta... rất muốn nó!"

Dạ Trầm Uyên cả kinh! Hắn không nghĩ đến, một Trúc Cơ tuy đã chết, thế nhưng lại có một Nguyên Anh lợi hại gấp trăm lần Trúc Cơ tới! Chẳng lẽ, hôm nay chính là ngày chết của hắn?

Thấy tiểu nam hài nửa ngày không nói lời nào, Nguyên Sơ cũng không biết diễn tả cảm giác trong lòng là gì, chỉ là có chút khó chịu. Nhưng nàng lại không thể buông tay. Dù gì thì kiếp trước, nàng vì vật này mà cố gắng cả đời.

"Thiên Châu bên trong cơ thể ngươi  cũng đã nhận chủ, chỉ có giết ngươi nó mới có thể thuộc về ta, cho nên trước khi chết, ngươi có gì muốn nói không?"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy đột nhiên nở nụ cười.

Hắn chậm rãi đứng dậy, mặc cho vết thương khắp người đang chảy máu.

Nếu không thể chạy thoát khỏi cái chết, hắn cần gì phải cầu xin người khác?

"Ta... không có gì để nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro