Chương 3: Chúng ta bắt tay giảng hòa đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hắn còn chút sức lực nào thì sẽ không ngồi đây chờ chết, chẳng qua bây giờ... Hắn đột nhiên trầm tĩnh lại, mở mắt ra nhìn thẳng đám mây đen trên trời kia, chợt cười.

"Ngươi muốn giết, vậy giết đi."

Đáy lòng Nguyên Sơ run lên, thấy hắn cười, ánh mắt nàng thoáng dao động... Cần đến bao nhiêu hận thù, trải qua bao nhiêu thống khổ, mới có thể làm cho một hài tử mười tuổi để lộ ra nụ cười này?

Nàng do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

"Vậy đành xin lỗi"

Dứt lời, một thanh hàn băng kiếm toàn thân trắng như tuyết, từ trong mây đen xé gió mà ra, nhắm thẳng vào cổ Dạ Trầm Uyên bay đến. Dạ Trầm Uyên không chút sợ hãi, ánh mắt thản nhiên nhìn thân kiếm mang theo sát khí bay tới.

Từng giọt nước mưa từ trên mặt hắn trượt xuống. Một ngày mà Già Thiên Ích chìm trong mây đen giông tố, hắn đứng dưới tiểu viện cũ nát, giữa đống thi thể, nhưng lại giống như một Thần Khí đã vỡ nát, cho dù bị giẫm đạp trong bùn, cũng sẽ không làm mất đi cái dáng vẻ cứng cỏi của hắn chút nào.

Nguyên Sơ biết rõ Dạ Trầm Uyên chỉ là nỏ mạnh hết đà, nói cách khác, chỉ cần lúc này nàng hạ quyết tâm, nam nhân có thể làm chấn động thiên hạ về sau này sẽ vô thanh vô tức chết không rõ nguyên nhân tại đây, vào một ngày mưa to.

Thanh kiếm mang theo lực lượng vượt mười ngàn quân, nhắm ngay chỗ chí mạng của Dạ Trầm Uyên. Đúng lúc mũi kiếm cách cổ hắn chỉ nửa phân, thanh kiếm đột nhiên ngừng lại.

Nhưng kiếm khí vẫn đâm rách da hắn, một giọt máu tươi từ trên cổ tiểu nam hài chảy xuống. Tuy vậy, hắn không quan tâm mấy cái này, mà khiếp sợ nhìn lên trên, không hiểu tại sao đối phương đột nhiên dừng tay.

Hắn biết rõ Thiên Châu bất phàm. Đừng nói Nguyên Anh, kể cả Đại Thừa tu sĩ cũng khó mà chống lại lực hấp dẫn của nó. Nếu đối phương biết Thiên Châu tồn tại, tuyệt đối không có khả năng tha mạng cho hắn.

Trong khi đó, nội tâm Nguyên Sơ lại đang đấu tranh kịch liệt.

Nàng không biết tại sao mình dừng lại. Bắt gặp đôi mắt đen nhìn mình thật sâu của tiểu nam hài, nàng nhắm mắt, cắn răng cầm kiếm đâm vào.

Giết hắn, chiếm lấy Thiên Châu, không phải đây là chuyện nàng vẫn luôn muốn làm sao?

Hàn băng kiếm mang theo sát khí rốt cuộc đâm vào cổ tiểu nam hài, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra, kiếm phong đương lúc ở trên miệng vết thương nhưng rồi lại ngừng lại.

Dạ Trầm Uyên rên một tiếng, máu từ cổ hắn chảy xuống càng lúc càng nhiều... Chỉ cần lại đâm sâu thêm chút nữa, hắn sẽ chết!

Tim đập nhanh hơn, cái chết cận kề đang hành hạ tinh thần hắn, làm cho hắn không khỏi thở gấp, động cũng không dám động.

Hắn có thể cảm giác được kẻ cầm kiếm đang do dự. Người đó đang do dự điều gì? Hắn là kẻ đã không còn năng lực phản kháng, trên người lại mang bảo vật, vì lý gì mà phải do dự chứ?

Bầu không gian vì sát khí mà trở nên căng thẳng. Thật lâu sau, cũng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, Nguyên Sơ kiểm soát được thanh bảo kiếm, mấy lần nhấc lên nhưng đều không thể đâm xuống. Dường như có cái gì đó đang ngăn cản nàng, khiến nàng không cách nào hạ thủ.

Một giây kế tiếp, thanh bảo kiếm đột nhiên bị rút ra đằng sau, bay đi mấy chục thước(1), cuối cùng mạnh mẽ cắm vào tường rào. Chỉ nghe "Ầm!" một tiếng, tường rào toàn bộ đều sụp đổ, giống như người nào đó đang buồn bực phát tiết vậy.

(1)1 thước = 1/3 mét

Dạ Trầm Uyên che cổ của mình, gắng gượng đứng thẳng lên, trên cổ máu vẫn chảy, chứng tỏ những gì vừa mới trải qua đều không phải ảo giác. Hắn suýt chút nữa đã chết ở nơi này, trong tay một Nguyên Anh ngay cả mặt mũi đều chưa nhìn thấy qua.

Nguyên Sơ tự nói với mình: Nàng tuyệt - đối - không mềm lòng! Dù sao quan trọng nhất với nàng là niềm kiêu ngạo, ý chí của mình mạnh là đủ rồi.

Nàng chẳng qua chỉ là, chỉ là muốn... Tuy rằng nàng biết kỳ ngộ của Dạ Trầm Uyên ở đâu, nhưng không phải cứ có kỳ ngộ là được. Chỉ có hắn mới có thể mở chúng ra.

Vừa nghĩ đến sau khi giết hắn, nàng sẽ bỏ lỡ rất nhiều kỳ ngộ, nàng lại đau lòng không chịu được.

Hơn nữa, ngộ nhỡ nàng giết Dạ Trầm Uyên rồi, sau đó lại xuất hiện một tên Lý Trầm Uyên, Trương Trầm Uyên khác, đến cùng làm sao nàng đoạt được? Một khi đã như vậy, không bằng ngay từ đầu nàng đổi ý khác...

Ví dụ như, cùng nam chính hợp tác? Cộng hưởng?

Ép xuống tâm tình phức tạp, nàng dùng loại giọng điệu rất vô lực, rất thất bại nói.

"Ê này... Không bằng, chúng ta bắt tay giảng hòa đi!"

Dạ Trầm Uyên nhíu mày, không rõ vị tôn giả này đến tột cùng muốn làm gì, không tính giết hắn đoạt bảo sao?

Nguyên Sơ thấy hắn không nói lời nào, phồng mang trợn má, không cam tâm nói.

"... Những việc kia, chúng ta đều bỏ qua đi! Hừ! Ta đại nhân đại lượng, quyết định bỏ qua cho ngươi! Ta hỏi ngươi, ngươi... muốn làm đồ đệ của ta hay không?"

Làm đồ đệ?

Dạ Trầm Uyên không ngờ lại có tôn giả Nguyên Anh nguyện ý thu hắn làm đồ đệ!

Nhưng là vì sao? Người này trước đó không phải còn muốn giết hắn đoạt bảo sao? Hắn trong lòng phòng bị, ôm cổ nghẹn họng hỏi.

"Vì sao?"

Nguyên Sơ thu kiếm của mình lại, giận dữ nói.

"Bị khí phách của ngươi thuyết phục đấy, được chưa? Nói mau ngươi có nguyện ý hay không, nguyện ý thì ngay lập tức quỳ xuống bái sư! Trước khi ngươi trở nên lợi hại ta bảo vệ ngươi, ngươi lợi hại rồi sẽ bảo vệ ta, phát hiện bảo vật phải chia phần 3 : 7... Nếu ngươi không đáp ứng... Ta liền giết ngươi! Ta nghiêm túc đấy!"

Dạ Trầm Uyên bỗng buông lỏng cả người, hơn nữa không hiểu sao còn muốn cười. Hiện tại đan điền của hắn đã vỡ, tiền đồ vạn phần gian nan, mà đối phương đã là tôn giả Nguyên Anh, làm sao có khả năng có một ngày hắn bảo vệ được đây. Cho dù có, khi đó chỉ sợ người đó cũng đã không cần đến hắn .

Cho nên...hắn đang gặp một lão ngoan đồng*? Cũng không biết vì lí do gì, rõ ràng trước đó đối phương muốn giết hắn, còn biết bí mật lớn nhất của hắn, nhưng hắn lại không sợ nàng chút nào, ngược lại... có cảm giác thân thiết kì lạ.

** Lão ngoan đồng: là biệt hiệu của Chu Bá Thông trong "Anh hùng xạ điêu" nha các nàng. Chả hiểu sao lọt vào đây nữa =))

Nhưng hắn cự tuyệt.

"Được tôn giả coi trọng thật tốt." 

Hắn che yết hầu gian nan nói.

"Nhưng ta đã là phế nhân, sợ là...không thể trở thành đồ đệ của ngươi."

Nguyên Sơ lúc này mới nhớ tới việc nam chính hoàn toàn mất hết tu vi. Như vậy ngay cả cửa Linh Sơn hắn còn không thể nào vào được, chứ nói gì là làm đồ đệ của nàng.

Nguyên Sơ nhăn mày lại, chớp mắt, lại rất nhanh thả lỏng.

Sợ cái gì? Dạ Trầm Uyên là nam chính nha! Đan điền của hắn dù có bị hủy một trăm lần cũng không lo không có biện pháp cứu chữa.

Cho nên nàng không sợ chút nào, hỏi thẳng.

"Không phải là một cái đan điền nho nhỏ sao? Ngươi nói cho ta biết ngươi cần gì, bất kể là cái gì, ta đều có thể tìm cho ngươi"

Phải biết nam chính học thức uyên bác tới mức nào, hỏi hắn chắc chắn không sai!

Dạ Trầm Uyên lắc đầu cười khổ.

"Chữa trị đan điền cần loại dược... đều là thiên tài địa bảo hiếm thấy."

"Là thiên tài địa bảo? Vậy thì đơn giản!" Nguyên Sơ chặn lời hắn, vỗ ngực cam đoan

"Ta biết rất nhiều nơi chứa đầy thiên tài địa bảo! Ngươi nói đi, muốn bái sư hay không?"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy, trong lòng thập phần khiếp sợ. Hắn không phải trẻ con, từ nhỏ đọc nhiều sách vở, trải qua thế sự, hắn biết những thứ kia có thể được gọi là thiên tài địa bảo gì đó đều là thứ quý hiếm biết bao. Dù cho đối phương là tôn giả Nguyên Anh, cũng không thể có rất nhiều, nhưng nàng thề son sắt như thế chẳng lẽ có âm mưu?

Trong nháy mắt, Dạ Trầm Uyên suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng lại cười khổ một tiếng.

Nghiệp chướng! Nay hắn đã là một tên phế nhân, đối phương biết rõ Thần Khí Thiên Châu ở trên người hắn, nhưng không giết hắn đoạt bảo, hắn còn có thể nghĩ gì?

"Đồ đệ, bái kiến sư phụ!"

-------------------------------

** Khả: Chị ác quá =)) Giết con trai nhà người ta mà không một đao luôn cho rồi. Lại cứ cầm kiếm đục đục ngoáy ngoáy cổ người ta. Nam chính chắc cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro