Chương 11: Mùi hương của nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thu thở dài. Tôn thượng nhà ta mới sáu tuổi, sao mà trở thành một sư phụ tốt được đây?

Nghe tiếng thở dài của Tiểu Thu, Nguyên Sơ bỗng nhiên thấy ngượng ngùng. Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên đồ đệ mình tỷ thí. Nàng lại cứ ngồi không chờ đợi như vậy, hình như cũng không đúng cho lắm...

Vì thế nàng lồm cồm bò dậy, nói với Tiểu Thu 

"Tiểu Thu à Tiểu Thu, ngươi ra sau núi xem thử Mai Linh Quả chín chưa đi. Nếu như vẫn chưa chín thì lên đỉnh Tiên Hạc trộm lấy một quả trứng rồi về đem làm bữa sáng nha."

"Tôn thượng!" 

Tiểu Thu không đồng tình liếc nàng một cái. Nhưng mà mười ngày nay, Tiểu Thu đã bị Nguyên Sơ thuần phục lúc nào không hay. Tuy không thực sự tình nguyện nhưng Tiểu Thu vẫn chịu đi.

Vậy là bên trong gian phòng chỉ còn Dạ Trầm Uyên cùng Nguyên Sơ. Nguyên Sơ chờ Tiểu Thu đi xa liền ngoắc tay với Dạ Trầm Uyên.

"Ngươi đi theo ta."

Dạ Trầm Uyên vốn đang đứng ở một bên giường, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Vừa nghe nàng nói vậy liền giữ nàng lại theo bản năng.

"Sư phụ, người muốn đi đâu?"

"Tất nhiên là đến một nơi rất tuyệt nha!"

Dạ Trầm Uyên trong lòng thầm than, hai mắt hơi ngập ngừng dừng lại trên người nàng, nói khẽ, "Trước tiên để đệ tử thay y phục cho sư phụ có được không?"

Nguyên Sơ đau đầu. Nàng rõ ràng đã mặc trung y rồi còn gì, hơn nữa một đứa bé sáu tuổi như nàng thì sợ bị người ta ngó dòm chắc? Người nàng trước sau như một, có gì đáng xem đâu? Cơ mà ngẫm lại, mình đang là sư phụ người ta, cũng nên tỏ vẻ để làm gương mới được. Vì vậy nàng miễn cưỡng đồng ý, nhấc cánh tay nhỏ nhắn, đứng trên giường chờ Dạ Trầm Uyên khoác áo cho nàng.

Mặc dù hơn nàng 4 tuổi nhưng Dạ Trầm Uyên cao gầy, đã ra dáng một tiểu thiếu niên. Nhưng Nguyên Sơ còn chưa lớn thêm chút nào, cả người lùn một mẩu lại toàn là thịt, nhìn chẳng khác gì cục bột nhỏ, hai mắt lay chuyển một chút là thấy linh động dễ thương vô cùng!

Bây giờ nàng đứng trên giường còn Dạ Trầm Uyên ở dưới đất, thế mà vẫn cao hơn nàng nửa cái đầu. Lúc mặc áo cho Nguyên Sơ, hai tay hắn vòng nửa vòng ra sau, dáng vẻ như muốn ôm lấy nàng vậy.

Dạ Trầm Uyên thấy thoang thoảng hương sữa rất thơm từ trên người Nguyên Sơ, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn. Đối với cuộc tỷ thí hôm nay, hắn không chút lo lắng, nhưng chỉ cần tới gần nàng là thấy căng thẳng.

"Xong rồi."

Tiếng cậu thiếu niên vừa cất lên Nguyên Sơ đã mặc xong đồ, nàng không thèm buộc tóc, cứ thế nhảy xuống giường kéo Dạ Trầm Uyên đi, thời gian eo hẹp gấp gấp, nàng phải tốc chiến tốc thắng mới được.

Rất nhanh hai người đã đến nơi linh khí dày đặc nhất Hàn Kiếm Phong —— Như Dạ Linh Đàm.

Nguyên Sơ nhắm mắt lại niệm khẩu quyết. Trong nháy mắt, kết giới linh đàm bị phá vỡ, bên trong có một vật theo dòng nước bay ra.

Cầm trên tay vật kia, Nguyên Sơ đau lòng chớp mắt một cái. Nhưng ngẫm lại, đầu tư vào nam chính có gì không đáng? Ngay cả Thần Khí nam chính cũng đồng ý cho nàng, bây giờ chịu khó đầu tư cũng chỉ vì hy vọng sau này nhận được báo đáp càng nhiều! Vậy nên nàng quyết tâm đưa hộp ngọc cho hắn.

"Cầm đi, trận chiến này nhất định phải nằm trong số mười người đứng đầu!"

Dạ Trầm Uyên khó hiểu nhìn chiếc hộp, chỉ qua bề ngoài sẽ không nhìn ra được gì, thế mà vừa hé ra một khe hở, linh khí trong chiếc hộp đột nhiên thoát ra. Dạ Trầm Uyên vội đóng hộp lại, nhưng dù vậy linh khí trong không gian giờ đây vẫn dày đặc gấp mười lần so với lúc trước! May mà Nguyên Sơ đã dự đoán từ đầu nên trước đó đã dùng kết giới phong tỏa khu vực này mới không làm kinh động tới người khác.

Dạ Trầm Uyên khiếp sợ, mặc dù chỉ là thoáng nhìn cũng khiến hắn kinh hãi, hắn biết, không kể đến viên Thiên Châu thì vật này trân quý hơn bất kỳ thứ gì!

"Sư phụ, đệ tử không thể nhận!"

Nguyên Sơ buồn bực nhìn hắn, tên gia hỏa này về sau làm mấy việc giết người đoạt bảo cũng không ít, sao bây giờ cứ tỏ vẻ khác người để làm gì chứ?

"Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi!" Nguyên Sơ nghiêm trang nói, "Trong thân thể ngươi còn có một linh hồn tồn tại đúng không? Có điều ta cảm giác lão dường như đã ngủ say. Linh tủy vạn năm này có thể tẩm bổ thần hồn rất tốt. Ở đây có mười giọt, ngươi dùng một giọt, thần thức lập tức có thể tăng lên rất lớn, linh hồn kia cũng có thể tỉnh lại, thời điểm thi đấu đã có hắn giúp ngươi, ta sẽ không phải bận tâm nữa."

Dạ Trầm Uyên khiếp sợ nhìn nàng, hắn không nghĩ đến ngay cả bí mật lớn nhất của hắn nàng cũng biết!

"Sư phụ, làm sao mà người biết vị kia..."

Dạ Trầm Uyên chưa nói câu tiếp theo đã bị Nguyên Sơ lấy ngón tay chặn miệng. Nàng lại gần, ghé vào lỗ tai hắn đắc ý nói: "Ta từng đọc qua thư tịch về Thiên Châu, biết bên trong có một không gian lớn, hơn nữa còn có linh hồn đại năng được phong ấn trong đó. Nhưng mà ngươi yên tâm, trước khi ngươi trở nên cường đại, lão già kia sẽ không thể làm gì ngươi. Bí mật này, ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết."

Dạ Trầm Uyên vốn dĩ đang cẩn thận lắng nghe, nhưng trên tiểu nữ hài người có một mùi hương thoang thoảng bay tới, hơi thở êm ái phả vào tai hắn. Mặt hắn chẳng hiểu tại sao lại đỏ ửng hết lên, cả người cũng căng thẳng.

"Nhớ kỹ chưa?"

Nàng đột nhiên rời đi làm cho Dạ Trầm Uyên giật mình bừng tỉnh, hắn vốn còn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Nguyên Sơ, lời cự tuyệt kia lại nói không ra, chỉ thấy lòng ngập tràn cảm động.

Linh tủy vạn năm này không thể nào là sư phụ có được, chỉ có thể là vị mẫu thân kia cho nàng. Hơn nữa độ trân quý của thứ này có thể so với tiên khí! Có rất nhiều người điên cuồng vì nó, nhưng nàng cứ thế cho hắn cũng vì hắn đang cần sao?

Phần ân tình này hắn nhất định sẽ nhớ kỹ!

Dạ Trầm Uyên dùng sức siết chiếc hộp trong tay, trịnh trọng nói: "Sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ đứng đầu!"

Nguyên Sơ gật đầu. Lúc này, Thiên Loa Cổ(1) vang lên, tiên âm rải rác từ chân trời truyền đến, Khai Sơn Đại Điển rốt cuộc cũng bắt đầu!

(1) Loa Cổ: chiêng trống

Nguyên Sơ vội vàng xuất một viên linh tủy từ trong chiếc hộp ngọc, dứt khoát nhét vào miệng Dạ Trầm Uyên. Tiếp theo lấy ngón tay chỉ điểm tại mi tâm hắn, linh khí bàng bạc cứ thế rót vào trong, giúp hắn khai thông linh tủy, mang theo hiệu lực vô cùng to lớn của linh dược.

Dạ Trầm Uyên thét lớn một tiếng, nhắm mắt lại, dưới sự xâm nhập mạnh mẽ của dược lực, hắn cảm giác thân thể mình như bị xẻ nửa! Một bên là thần thức, một bên là thể xác, cảm giác này so ngày quá trình chữa trị đan điền hôm qua còn thống khổ gấp vạn lần.

Dạ Trầm Uyên cắn răng, không nói tiếng nào, cố gắng đưa toàn bộ linh lực của chính mình theo linh khí Nguyên Sơ du ngoạn khắp cơ thể, từng bước từng bước thanh lọc kinh mạch và thần thức.

Trong quá trình này, hắn đột nhiên phát hiện ra sư phụ cũng không giống những người đó nói, căn cơ không ổn. Ngược lại, mặc dù hắn không cùng Nguyên Anh khác giao thủ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế vững như núi cao kia của sư phụ. Đây không là phải năng lực mà một người bị cưỡng chế thúc thành Nguyên Anh nên có.

"Tập trung toàn lực chú ý."

Giọng nữ hài tử vốn trong trẻo lúc này đặc biệt nghiêm túc, lại không rõ ràng, phảng phất như đến từ chân trời.

"Dược lực của Vạn năm linh tủy là phi thường, hiện tại ta giúp ngươi hấp thụ một nửa, chờ thần hồn kia trong cơ thể ngươi tỉnh lại, tự nhiên hắn sẽ chỉ dẫn ngươi hấp thụ nửa kia. Bây giờ, để cho thần thức ngươi chảy theo linh lực của ta, trong lòng niệm Thanh Tâm quyết, vong trần quy nhất(2)!"

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt!

(2) vong trần quy nhất: quên trần về một. Ý nói quên đi hết bụi trần thế gian, quay về ban đầu, trở lại điểm xuất phát.

---------------------

#Khả: Về rồi, đừng đánh ta nha =((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro