Chương 16: Lưỡng bại câu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 16: Lưỡng bại câu thương 

Dạ Trầm Uyên đưa tay lau vết máu trên khóe miệng. Trong thức hải nói với Lệ Lão

"Ngươi vừa mới nói, nếu thần thức ta thăng lên Trúc Cơ hậu kỳ là có thể đánh bại hắn đúng không?"

Lệ Lão dừng một chút, mới nói

"Đúng, bởi vì nhờ huyết mạch, thực lực của hắn ít nhất đã tới trung kỳ."

Dạ Trầm Uyên hít sâu một hơi

"Như vậy, xin Lệ Lão giúp ta hấp thụ nốt nửa giọt Linh Tủy Vạn Năm còn sót lại trong cơ thể ta!"

Lời của hắn khiến Lệ Lão kinh hãi

"Hôm qua Ngươi mới chuyển hóa nửa giọt, thức hải đã đến cực hạn. Hôm nay lại hấp thụ nửa giọt, ngươi không sợ không chịu nổi dược lực, dẫn đến mất kiếm soát thức hải ư?"

Không chờ lão nói xong, Dạ Trầm Uyên lại cùng Khương Việt đối chiến. Hắn liều mạng như vậy, không chịu buông tay. Mà ánh mắt Khương Việt cũng càng toát lên vẻ tàn nhẫn, toàn lực ứng phó.

Lúc đối chiến, Dạ Trầm Uyên nói to với Lệ lão trong thức hải.

"Ta có thể chịu được! Giúp ta luyện hóa ngay bây giờ đi!"

Lệ Lão vẫn còn do dự, nhưng lão thấy Dạ Trầm Uyên ra chiêu không màng sống chết, vết thương trên người càng ngày càng nhiều. Lòng lão gấp gáp đành liều một phen.

Trên đài cao, Nguyên Sơ đứng bật dậy. Vì sao Dạ Trầm Uyên còn chưa nhận thua?

Tu vi đối phương cao hơn hắn, đan dược mạnh hơn hắn, căn cơ cũng vững hơn so với hắn. Chỉ có duy nhất thần thức là Dạ Trầm Uyên cao hơn Khương Việt một chút, nhưng Khương Việt có huyết mạch Thượng Cổ, có thể chống lại thần thức.  Nếu chỉ hơn được một chút thì không thể nào tạo thương tổn cho Khương Việt. Trong tình cảnh này, vì sao hắn vẫn không nhận thua?

Khương Việt cũng cảm thấy thật kỳ quái, Phiến Tử của hắn vung lên, lại một lần nữa dốc toàn lực đánh Dạ Trầm Uyên ngã trên mặt đất, đồng thời thở dốc, dứt khoát nuốt một viên đan dược.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng hắn mạnh hơn đối phương, đối phương cũng thương tích đầy mình không khác nào nỏ mạnh hết đà. nhưng chính hắn lại thấy mình càng đánh càng mất sức. Mà cảm giác sự nguy hiểm của đối phương đang gia tăng, điều này sao có thể?

"Ngươi đừng lì lợm nữa! Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu lại tiếp tục ngoan cố chống trả ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!"

Khương Việt nén cơn đau trong đầu, tức giận nói.

Dạ Trầm Uyên lại một lần nữa bò dậy. Lúc này trên người hắn khắp nơi đều là vết thương hở, nhưng tay vẫn nắm thật chặt chủy thủ, một chút cũng không buông lỏng.

"Ta sẽ không từ bỏ... Ta sẽ đánh bại ngươi!"

Lời của hắn khiến đồng tử Khương Việt co rụt lại, lập tức hừ lạnh một tiếng

"Một khi đã vậy, ngươi đi chết đi!"

Hắn nói xong, hung hăng cắn răng lấy ra một viên Ngũ phẩm đan dược, Bạo Linh Đan! Đan dược này sau khi uống vào có thể bổ sung cho hắn lượng linh lực cực lớn, giúp tạm thời vượt qua cảnh giới hiện tại. Vốn dĩ hắn định để trận quyết chiến cuối cùng mới dùng, nhưng bây giờ không thể nói trước được gì.

Đan dược vừa vào thể liền hóa thành một dòng chảy linh lực bàng bạc chảy khắp cơ thể. Những dòng linh lực này cuối cùng đều tụ lại đầu ngón tay hắn, hắn muốn cho Dạ Trầm Uyên một chưởng cuối cùng, khiến Dạ Trầm Uyên không bò dậy nổi.

Mà lúc này, Dạ Trầm Uyên chậm rãi đứng lên. Trong nháy mắt, hắn dường như cũng khác trước, từ trên người hắn nhẹ nhàng xuất hiện từng cơn sóng linh lực, hơn nữa cỗ linh lực đó ngày càng nhiều.

"Đây là..."

Chưởng môn cảm giác được khí tức quen thuộc, mi tâm lập tức nhíu chặt, hắn nhìn về phía Nguyên Sơ, ánh mắt có chút khó tin.

Khương Việt cũng nhạy cảm nhận ra biến hóa của Dạ Trầm Uyên, trong lòng hắn có chút bối rối. Tay cũng khai triển chiêu thức nhanh hơn. Mà Khương Việt sau khi nhận ra sóng linh lực không bình thường trên người Dạ Trầm Uyên thì cảnh giới cũng đã tăng lên.

Vầng sáng màu vàng nhạt từ trong tay Khương Việt hiện ra, vầng sáng kia càng ngày càng mạnh, chói mắt như cực quang, mà chấn động quen thuộc truyền đến... Thế mà lại là sát chiêu thiên giai công pháp mạnh nhất của Khương thị, Đãng Cực Bát Phương?

Chỉ là vì trình độ Khương Việt chưa đủ, cho dù có Bạo Linh Đan tăng cường, hắn cũng chỉ có thể phóng ra một phần trăm sức mạnh của chiêu này. Chẳng qua đối phó với Dạ Trầm Uyên ngay cả đứng thôi cũng không vững, thế này là đủ rồi!

Nguyên Sơ không nhịn được tiến về trước vài bước. Dạ Trầm Uyên đang làm cái gì vậy? Một chiêu này của Đối phương gần như Trúc Cơ hậu kỳ cũng không chắc có thể chống cự, sao hắn vẫn chưa đầu hàng?

Đây chính là quy tắc, nếu chưa có phe nào đầu hàng, người ngoài không thể dừng trận đấu.

Nhưng bởi vì tính chất của trận đấu này, rất ít người sẽ ở trong đại điển liều mạng như vậy, dù sao về sau vẫn còn có cơ hội. Cho nên lôi đài của Dạ Trầm Uyên càng lúc càng thu hút sự chú ý của mọi người...

Linh quang kia càng ngày càng rực rỡ, thập phần chói mắt. Mà trên người Dạ Trầm Uyên đang cúi đầu trầm mặc, tốc độ dao động của sóng linh lực cũng càng lúc càng nhanh. Loại uy áp cùng khí thế như này thật sự chỉ là tỷ thí giữa hai người bậc Luyện Khí sao?

Không ít ánh mắt đều chú ý về đây. Mà trong ánh sáng rực rỡ của linh quang, Khương Việt nhìn Dạ Trầm Uyên, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng đắc ý cười.

"Giờ thì ta thắng chắc!"

"Đãng Cực Bát Phương!"

Hắn gầm lên một tiếng, đầu ngón tay đã tụ đầy lực trong nháy mắt phóng ra chiêu thức, quang mang càn quét tám phương ở Già Thiên Ích, đến chỗ nào, đất đá lập tức bị bay lên thành tầng, thanh thế thật lớn phóng tới muốn giết Dạ Trầm Uyên.

Có thể thấy công kích kia sắp rơi vào người Dạ Trầm Uyên, hơn nữa cũng chẳng còn chỗ trốn, không thể kháng cự. Hắn lại không đầu hàng, chờ đợi hắn cũng chỉ có con đường chết!

Một khắc kia, tim Nguyên Sơ như nhảy vọt lên cổ họng!

Mà Dạ Trầm Uyên vẫn đang chống cự rốt cuộc cũng có động tĩnh, hắn gào to một tiếng, từ trên người hắn đột nhiên sóng linh lực tuôn ra ào ạt. Từng tầng sóng linh lực đồng nhất lao vào công kích của đối phương tạo ra rung chấn xuyên thấu tầng phòng hộ, ảnh hưởng đến toàn bộ lôi đài khác đang tại thi đấu.

Tất cả những người đang trong tỷ thí đều buộc phải dừng lại đòn tấn công, ôm đầu kêu đau không ngớt. Đồng thời, linh lực của Đãng Cực Bát Phương cũng đụng phải tầng phòng hộ, nháy mắt, toàn bộ tầng phòng hộ rung lên mạnh mẽ. Lôi đài của Dạ Trầm Uyên bị cát bụi đất đá bay tán loạn che phủ, không ai thấy được tình hình bên trong...

Không phải... chết hết đó chứ?

Đợi linh lực tản đi, đất đá rơi xuống, lôi đài nứt thành hai nửa. Phía bên Khương Việt như vừa bị san phẳng, nhưng cả người hắn ngã vào lòng một bạch y lão đầu, sống chết thế nào chưa rõ.

Phía Dạ Trầm Uyên từng tấc đất vỡ vụn, cả người hắn cũng giống như kéo từ trong vũng máu ra, quỳ rạp trên mặt đất.

Thắng bại trận này quyết định như nào? Hòa ư? Hay cả hai đều bị loại?

Thời điểm đó, lão đầu đang ôm Khương Việt tức giận nói

"Đáng chết, tiểu tử này dám trọng thương thần thức của Thiếu chủ chúng ta? Đi chết đi!"

Hắn nói xong, tay áo vung lên, một đạo linh lực hung hăng hướng Dạ Trầm Uyên đánh tới, nếu trúng chưởng này, Dạ Trầm Uyên đang bị trọng thương nhất định phải chết!

Nhưng đạo công kích kia mới được nửa đường liền bị hóa giải, từ phía trên cao một nữ hài tử như thần tiên chậm rãi bay xuống, vẻ mặt nàng tràn đầy tàn nhẫn, nhìn lão đầu với ánh mắt thập phần hung ác!

"Tỷ thí trên lôi đài, tất yêu có sự việc ngoài ý muốn. Ngươi làm trưởng bối mà tùy tiện nhúng tay vào là có ý gì?"

Nguyên Sơ một bước cũng không nhường

"Bọn họ tỷ thí công bằng. Đã lên lôi đài thì phải sẵn sàng lãnh lấy hậu quả. Nếu sợ chết như thế vì sao còn nhập môn tu luyện? Trốn trong nhà mình tu luyện không phải tốt hơn sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro