Chương 8: Chúng ta bắt tay giảng hòa đi(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giây tiếp theo, lăng không bảo kiếm đột nhiên bị rút ra sau bay vài chục mét, cuối cùng hung hăng cắm vào tường vây phía sau! Chỉ nghe ầm vang một tiếng tất cả tường vây đều sập thật giống như có người phát tiết!

Dạ Trầm Uyên che cổ mình lại miễn cưỡng đứng thẳng, máu đang chảy trên cổ là minh chứng cho tất cả những việc xảy ra không phải là ảo giác, hắn thiếu chút nữa thì bị chết trong tay của một Nguyên Anh chưa một lần gặp mặt!

Nguyên Sơ nói với chính mình tuyệt đây  đối không phải là nàng mềm lòng! Rốt cuộc thì điều khiến nàng tự hào nhất đó chính là ý chí của mình.

Nàng chỉ là tưởng, chỉ là nhớ tới...tuy rằng nàng biết nơi Dạ Trầm Uyên có được kỳ ngộ, nhưng phải có hắn mới có thể mở ra.

Tưởng tượng sau khi nàng giết hắn rất nhiều kỳ ngộ tốt sẽ bị nàng bỏ lỡ liền đau lòng khó nhịn!

Hơn nữa nàng giết Dạ Trầm Uyên lại có một Lý Trầm Uyên, Trương Trầm Uyên đến đoạt với nàng thì làm sao bây giờ? Một khi đã như vậy sao nàng không thay đổi ý nghĩ ngay từ đầu...

Tỷ như, cùng nam chủ hợp tác? Giao hảo?

Sau một lúc ổn định lại tâm tình vừa khẩn trương lại phức tạp, cuối cùng nàng dùng ngữ khí vô lực nói.

"...Uy.....Nếu không, chúng ta bắt tay giảng hòa đi!"

Dạ Trầm Uyên nhíu mày, không rõ rốt cuộc vị tôn giả này muốn làm gì, nàng không tính toán giết hắn đoạt bảo?

Nguyên Sơ thấy hắn không nói lời nào, cố lấy gương mặt không tình nguyện nói.

"...Những chuyện xảy ra phía trước, chúng ta đều có chút bốc đồng! Hừ! Ta đại nhân đại lượng, quyết định buông tha ngươi! Ta liền hỏi ngươi, ngươi...có muốn là đồ đệ ta hay không?"

Nhận đồ đệ?!

Dạ Trầm Uyên không nghĩ tới, thế nhưng có tôn giả Nguyên Anh nguyện ý thu nhận hắn làm đồ đệ?"

Chính là vì cái gì, người này lúc trước không phải muốn giết hắn để đoạt lấy Thiên Châu sao? Mang tâm t đề phòng, hắn che lại phần cổ bị thương khó khăn hỏi,"Vì cái gì?"

Nguyên Sơ thu hồi kiếm của mình, căm giận nói.

"Bị chí khí Bá Vương của ngươi thuyết phục không được sao?! Mau nói ngươi có nguyện ý hay không, nếu nguyện ý liền quỳ xuống bái sư! Ngươi bị ức hiếp ta che chở ngươi, ta thất thế ngươi che chở ta, nếu phát hiện bảo vật thì ngươi phải chia ta bảy ngươi ba... Nếu ngươi không đáp ứng...Ta liền giết ngươi! Ta hiện tại đang rất nghiêm túc!"

Cả người Dạ Trầm Uyên đột nhiên thả lỏng xuống hơn nữa đột nhiên muốn cười to, hiện tại đan điền của hắn bị hủy, tiền đồ tu luyện của hắn coi như không có hi vọng gì mà đối phương đã là Nguyên Anh, sao có thể có ngày hắn sẽ che chở nàng cho dù có chỉ sợ nàng cũng không cần hắn.

Cho nên...Hắn đây là gặp phải một lão ngoan đồng? Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng đối phương muốn giết hắn trước còn biết bí mật của hắn, nhưng hắn lại một chút cũng không sợ nàng ngược lại...Có cảm giác thân cận quỷ dị.

Nhưng hắn cự tuyệt.

"....Nhận được sự coi trọng của tôn giả..." Hắn che lại yết hầu gian nan nói,"Nhưng ta đã là phế nhân, sợ...không thể trở thành đồ đệ của người."

Lúc này Nguyên Sơ mới nhớ tới tu vi của nam chủ hoàn toàn biến mất, như vậy hắn đến cửa Linh sơn còn không vào được chứ đừng nói trở thành đồ đệ.

Nguyên Sơ nhăn mày chớp mắt một cái, lại thực mau buông ra!

Sợ cái gì? Dạ Trầm Uyên chính là nam chủ đó! Đan điền của hắn có hủy đi một trăm lần đi chăng nữa cũng sẽ có biện pháp hồi phục.

Cho nên nàng không sợ chút nào, trực tiếp hỏi.

"Còn không phải chỉ là một cái đan điền nhỏ thôi sao? Ngươi cần cái gì thì nói cho ta ,mặc kệ là cái gì, ta đều có thể tìm tới cho ngươi!"

Phải biết rằng nam chủ học thức uyên bác ra sao, hỏi hắn chuẩn không sai!"

Dạ Trầm Uyên lắc đầu cười khổ," Chữa trị đan điền cần phải điều chế đan dược...những nguyên liệu luyện đan đều là thiên tài địa bảo..."

"Là thiên tài địa bảo, vậy đơn giản!"Nguyên Sơ ngắt lời hắn, vỗ ngực bảo đảm,"Ta biết một nơi có rất nhiều thiên tài địa bảo! Vậy bây giờ ngươi rốt cuộc muốn làm đồ đệ của ta hay không?"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy, trong lòng thập phần khiếp sợ! Hắn không giống tiểu hài đồng khác, từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở, trải qua thế sự, hắn biết những đồ vật có thể xưng là thiên tài địa bảo có bao nhiêu quý hiếm, mặc dù đối phương có là Nguyên Anh đại sư, cũng không có khả năng có rất nhiều nhưng nàng lại nói một cách nghiêm túc như vậy, hay là có âm mưu?(Linh: đoán đúng rồi đấy :3)

Trong nháy mắt, Dạ Trầm Uyên suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng lại cười khổ một tiếng.

Là hắn nghĩ nhiều rồi, hiện giờ hắn là một phế nhân, đối phương lại biết rõ Thần Khí Thiên Châu ở trên người hắn, vậy mà không giết hắn để đoạt Thần Khí, hắn còn có thể mong gì hơn nữa đây?

 













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#suphu