(12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Vân Thịnh cuộn tròn thành quả cầu lông, móng vuốt nhỏ để lên mũi, chỉ để lộ ra con ngươi màu hổ phách bình tĩnh nhìn Lạc Hàn Diễn.

Hiện tại cậu đang rất bi thương đến độ ngược dòng sông, im lặng tự an ủi 10 năng lượng tệ đã mất của mình.

Lạc Hàn Diễn ép sự kinh ngạc xuống, hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"

Mạc Vân Thịnh u oán: "Meo!"

Tước gia đang mờ mịt không rõ nguyên nhân nhưng vẫn cảm nhận nhóc con này đang thầm oán hận.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Là vì biến thân trước mặt người khác nên tổn thương lòng tự trọng sao?

Thật ra, khi Lạc Hàn Diễn chân chính đối mặt với sự thật còn không dám tin. Nhưng sau hai giây mù mịt y lại sảng khoái chấp nhận sự thật này.

Một hình ảnh hiện lên trong đầu Tước gia, khắc sâu vào tâm trí, khiến ánh mắt y trở nên phức tạp. Hiểu rõ về tình huống và việc nhìn rõ tận mắt là hai việc hoàn toàn khác nhau, chính vì vậy việc này đã tác động mạnh mẽ lên thị giác của y. Luồng ánh sáng trắng quỷ dị kia mang theo ma lực, biến thiếu niên tinh xảo trở thành một con mèo đáng yêu.

Truyền thuyết từ xưa nói không rõ ràng về việc này. Giờ bắt gặp tận mắt, khiến Lạc Hàn Diễn để trong lòng không nói ra.

Chính mắt y chính kiến một kỳ tích. Cơ mà, "Kỳ tích" này đang không vui, mắt mèo chớp chớp, "Meo" với Boss vài tiếng, rồi lại nằm xuống giường ăn vạ.

"Là bởi vì chuyện biến thân sao?" Nghe không hiểu ngôn ngữ của loài mèo nên Lạc Hàn Diễn tự suy đoán.

Vừa rồi vừa xảy ra một chuyện kinh tâm động phách*, trừ lần đó ra, y không thể nghĩ tới một lý do nào khác.

(*Kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía)

Mạc Tiểu Thịnh cụp lỗ tai xuống, không có khí lực, kêu lên: "Meo."

Lạc Hàn Diễn như đang suy nghĩ điều gì, đầu ngón tay vuốt ve sống lưng của mèo nhỏ, dọc độ cung nhỏ mà sờ xuống.

Sau một lúc, y nói: "Lần sau nếu biến thân kêu ba tiếng, tôi sẽ nhắm mắt lại được không."

Nghe được câu này cái đuôi của Mạc Tiểu Thịnh lắc qua lắc lại, tai dựng thẳng lên.

Đáy mắt của Lạc Hàn Diễn xẹt qua ánh sáng, cúi đầu hôn trán mèo nhỏ: "Hoặc là, tôi sẽ xoay người sang chỗ khác nhé?"

Sau khi nhóc con biến thân, đồ mặc trên người chính là đồng phục bệnh nhân lúc trước, mặc vào thời điểm mất tích lúc trước, y không biết quần áo khi biến trở lại thành mèo thì quần áo chạy đi đâu, nhưng mà chi tiết này lại càng làm cho Lạc Hàn Diễn kiên định quyết tâm hơn.

Chòm râu Mạc Vân Thịnh run rẩy, liếm móng tay: "Meo."

"Giờ đi ngủ trước, giờ ngọ* sẽ có cá kho." Đáy mắt Lạc Hàn Diễn nổi lên gợn sóng, khóe miệng cong lên, cười như có như không.

(*Giờ ngọ: tầm từ 11h-13h)

"Meo meo meo!" Đôi tai vểnh lên, đôi mắt đen lúng liếng của Mạc Vân Thịnh trợn tròn. Cảm giác dưới cằm được vuốt ve, mèo ta thoải mái híp mắt liếm một ngụm lên vật đang xoa mình, gai ngược trên đầu lưỡi hồng hào quét qua đầu ngón tay, cổ họng mèo con phát tiếng "Grừ grừ" cực nhỏ.

Mạc Vân Thịnh được sờ soạng một phen, cậu ngửa đầu ngửi đầu ngón tay đã dính hơi thở của bản thân, làm cậu hơi không tự nhiên, sau đó quẳng cái tự nhiên ra một bên, vui vẻ liếm láp cọ rửa "đồng bọn tốt" này. Làm một con mèo, hành động liếm lông được coi là bản năng, Mạc Tiểu Thịnh híp mắt, đôi mắt hoàn toàn nhắm lại, chỉ dùng đầu lưỡ tận tâm tận lực liếm.

Mặt mèo con hơi giương lên bình thản cùng thoải mái, coi việc liếm ngón tay là việc hạnh phúc nhất trên đời.

Lạc Hàn Diễn thấy vừa ấm nóng vừa ngứa, cảm giác thoải mái chui cả vào trong cơ thể, như có lông chim gãi nhẹ vào tim y vậy. Dựa đầu vào giường, một tay ôm mèo nhỏ, một tay thì bị liếm láp, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, làm cho khung cảnh thật yên bình cảm giác thật thư giãn thoải mái.

Đối với loài mèo mà nói, giấc ngủ là điều không thể thiếu. Mạc Vân Thịnh hết liếm rồi lại liếm, mũi nhỏ hồng hồng ngửi được toàn hơi thở an toàn trên đầu ngón tay, cằm dần dần không cử động nữa, hiển nhiên là buồn ngủ đến mơ màng.

Lạc Hàn Diễn bất ngờ, buồn cười đến nheo cả mắt.

Con ngươi nhiễm một chút nhu tình, y không dám nhúc nhích, sợ quấy nhiễu con mèo nhỏ này, sợ phá mất một phần bình yên.

Mèo con trong lúc ngủ say không biết mơ thấy thứ gì, ranh năng nhỏ cứ nghiến cắn, trở mình rồi dụi dụi lên tay y, sau đó vang lên tiếng ngáy "khò khè" nho nhỏ.

"Ục ục ục" âm thanh rất có tiết tấu, Lạc Hàn Diễn chăm chú nhìn Mạc Tiểu Thịnh.

Một giấc ngủ thoái mái, Mạc Vân Thịnh bị một mùi hương thơm làm cho tỉnh, lỗ tai không nhịn được mà run lên, con ngươi ngập hơi nước. Sau đó ở trước mặt Lạc Hàn Diễn cùng quản gia ngáp một cái, lưng nhỏ cong cong đầu duỗi về phía trước, lộ ra nướu màu hồng nhạt cùng hàm răng.

"Tỉnh ngủ chưa?"

Trên miệng cảm nhận thấy ấm áp, Mạc Vân Thịnh hoàn toàn tỉnh táo, suýt nữa thì xù lông. Thấy sắp bị hôn lần nữa, cậu theo bản năng quay đầu sang chỗ khác, hai móng vuốt nhỏ để trên đôi môi mỏng của người đàn ông dùng sức đẩy. Đệm thịt dán lên cánh môi, giống như cố ý đưa đến. Lạc Hàn Diễn không cho rằng đây là ngỗ nghịch, không hôn được ria mép có chút đáng tiếc, nhưng không sao hôn đệm thịt này cũng được rồi. Trước khi mèo nhỏ xù lông lên, dời tầm mắt sang phía khác: "Cơm trưa đã làm xong rồi. Đều là những món em thích."

Thịt cá nhỏ!

Mạc Vân Thịnh nhảy lên trên giường, đôi dựng lên thật cao ngẩng đầu: "Meo?"

Buông cánh tay đã tê rần xuống mặt Lạc Hàn Diễn vẫn không đổi sắc.

Mạc Vân Thịnh: "Đây là giấc ngủ mà tôi cảm thấy thoải mái nhất từ khi đến thế giới này."

Trong lúc ngủ mơ, cậu vẫn cảm thấy một luồng hơi thở ấm áp quen thuốc quẩn quanh, Mạc Vân Thịnh thả lỏng tinh thần ngủ say, xảm giác như đã trở về nhà, ghé vào mặt của nhân viên dọn phân.

Hệ thống: "Cậu có một giấc ngủ chất lượng thật không tồi, Boss đã để cho cậu dựa vào lòng bàn tay ít nhiều cũng hai tiếng đồng hồ."

Mạc Vân Thịnh hoang mang nghiên đầu: "Cho tôi dựa?"

Hệ thống: "Không sai. Sợ đánh thức cậu nên Boss không nhúc nhích để cậu ngủ."

Thấy Mạc Vân Thịnh ngây người, hệ thống bổ sung thêm: "Số liệu cho thấy, cánh tay Boss đang không khỏe."

Mạc Vân Thịnh ngẩn ngơ kêu "Meo meo". Tuy anh ta là Ma Vương diệt thế, nhưng cậu thấy rất cảm động.

Lạc Hàn Diễn khó hiểu: "Muốn đi toilet hửm?"

"Hay là biến thân?"

Mèo nhỏ bỗng nhiên trở nên sợ hãi rất là kỳ quái, Lạc Hàn Diễn nhất thời không thể hiểu được mèo nhỏ định biểu đạt cái gì.

Mạc Vân Thịnh nhảy xoạch mặt cái lên ngực của Lạc Hàng Diễn, cậu giơ móng vuốt đẩy người đàn ông xuống không cho đứng yên. May mắn là Boss rất phối hợp chủ động nằm yên, nên Mạc Vân Thịnh tiết kiệm không ít sức lực.

Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lạc Hàn Diễn, hai chân nhỏ phía trước nhấc lên đạp đạp cánh tay y.

Lạc Hàn Diễn kinh ngạc.

"Meo!" Mạc Vân Thịnh chợt nhân ra cánh tay dưới chân rất có khí lực, cơ bắp cuồn cuộn.

Hình như, hai chân trước không đủ dùng. Cân nhắc một lúc, Mạc Vân Thịnh công khai dùng hết bốn chân nhảy lên cánh tay y, dẫm qua dẫm lại, dẫm tới dẫm lui.

Cậu chưa bao giờ giúp lão cha mát xa như vậy đâu, Boss có phải rất thoải mái không?

Nỗ lực dùng bốn chân dẫm lên cánh tay, Mạc Vân Thịnh: "Hệ thống, triệu chứng của Boss đã đỡ chưa?"

Hệ thống: "Cơ bản là vô dụng." Nhưng mà.....

Hệ thống: "Giá trị hòa bình +3."

Một giây trước còn đang uể oải, giây sau liền choáng váng. Lỗ tai Mạc Vân Thịnh run run, cao hứng nhìn Lạc Hàn Diễn.

Cậu nhất định phải dẫm cho tốt, Boss sẽ cho cậu nhiều điểm giá trị hòa bình hơn!!!

Chưa nói đến tâm tình vui sướng của Mạc Vân Thịnh, Lạc Hàn Diễn cũng rất sung sướng. Mèo con đang giúp y cảm thấy thư thái dễ chịu, trái tim như trực tiêp được nước ấm bao quanh.

Điều này khiến cho y không biết phải phản ứng như nào cho phải.

Nâng mèo nhỏ lên, ngũ quan Lạc Hàn Diễn nhu hòa: "Anh rất vui."

Hệ thống: "Giá trị hòa bình +2."

Hệ thống: "Giá trị hòa bình +2."

Cái đuôi của Mạc Vân Thịnh dựng thẳng lên lắc qua lắc lại: "Meo meo meo meo!"

Cậu cũng rất vui vẻ, Boss cứ tiếp tục, đừng có ngừng!

Tuy rằng lúc trước mất đi 10 điểm Năng lượng tệ, nhưng giá trị hòa bình của Boss đã phủi sạch buồn bực trng lòng Mạc Vân Thịnh.

Dưới ánh mắt kỳ lạ của quản gia, một người một mèo cuối cùng cũng kết thúc, còn chưa đã thèm Lạc Hàn Diễn nhận lấy khay từ quản gia, trực tiếp đặt trên giường.

"Ăn đi."

Ngửi được mỹ vị, Mạc Vân Thịnh hưng phấn kêu meo meo.

Quản gia ánh lên ý cười thật sâu rồi rời đi, âm thầm tấm tắc bảo kỳ lạ. Rốt cuộc Tước gia nhà ông cuối cùng cũng tự mình phá bỏ quy tắc, chấp nhận cho một con mèo ăn trên giường. Lúc trước, con mèo vừa đến Tước phủ, Tước gia đã xanh mặt đem toàn bộ quần áo trong tủ ném đi. Hiện giờ nếu mà phát sinh lại loại sự tình này một lần nữa, nói không chừng Tước gia mặt không đổi sắc đặt một mâm cá xốp giòn chi nhóc con và dỗ nhóc con ăn no mới thôi.

Một người một mèo ấm áp ăn cơm xong, Lạc Hàn Diễn bị Hoàng đế truyền tin thúc giục, không thể không rời đi.

"Meo!" Ngẩng đầu nhìn Tước gia mặc một thân quân trang, lần đầu tiên Mạc Vân Thịnh có cảm giác – anh ta cực kỳ anh tuấn.

Phó quan bị biến thành pháo hôi, vị hôn thê không phản bội. Tước gia sẽ không giống như quỹ đạo lịch sử đã diễn ra tâm như tro tàn.

Sự tình vẫn theo phương hướng tốt mà phát triển, Mạc Vân Thịnh ngồi xổm ở cửa, cảm thấy ngoài việc chờ Boss trở về để dỗ cậu vui vẻ, không bằng cậu cũng đi theo không chừng sẽ có tác dụng khác.

Hệ thống: "Cậu có thể giúp Boss giải tỏa áp lực."

Mạc Vân Thịnh ưỡn ngực lên, việc này là nghề của cậu rồi, chỉ là dỗ đồng bọn vui thôi mà, nhân viên dọn phân mỗi khi nhìn thấy cậu đều rất vui vẻ.

Hệ thống: "Là loại thư giãn của người trưởng thành kìa, đàn ông như Boss cần phải dùng cái kia....."

Mạc Vân Thịnh: "..... Được rồi, cậu có thể nghỉ ngơi." Tui không nghe thấy cái gì hết á.

Mạc Vân Thịnh tự cho là phải giữ cửa chờ nam nhân về, không nghĩ rằng Lạc Hàn Diễn lại ôm mình vào ngực, mang theo vào cung gặp hoàng đế.

Hoàng đế trung niên vừa nhìn thấy cậu liền cười nhạo: "Đây là con của cháu sao?"

Lạc Hàn Diễn nhẹ nhàng vuốt ve mèo, ánh mặt tự nhiên, một lúc sau thì y mới đáp lại.

Mạc Vân Thịnh: "...."

Vui đùa nửa ngày, hoàng đến khen hai câu: "Làm rất tốt. Để xem ra lần này Liên bang có thể làm nên sóng gió gì."

Lạc Hàn Diễn: "Bọn họ không có cơ hội làm điều gì đâu."

Hoàng đế vỗ tay cười to, biểu tình vui mừng: "Ai, cháu ưu tú như vậy, người làm cậu đây rất tự hào. Mất một phó quan không cần quá khổ sở, thiên nhai nơi nào mà không có phương thảo*, cần người mới thì hãy nói cho ta biết."

(*)Thiên nhai nơi nào mà không có phương thảo (天涯何處無芳草 – Thiên nhai hà xử vô phương thảo): (Chân trời góc bể) Thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non. Ở đây ý nói thiên hạ nơi nào cũng có người tài giỏi.

Lạc Hàn Diễn trầm mặc.

Hoàng đế xua tay: "Được rồi, biết cháu có tính toán riêng. Sự việc của phó quan cháu tự quyết định, lần này chắc chắn phải tìn hiểu đến tận gốc rễ. Những chuyện khác ta sẽ không hỏi, ta muốn biết chuyện hôn nhân đại sự của cháu một chút. Mẹ cháu vẫn mong cháu có thể có được một gia đình bình thường, làm một người cậu, ta cũng hi vọng khi mình còn sống nhìn thấy cháu hạnh phúc."

"Ta biết bản thân không hỏi ý kiến cháu mà đã quyết định hôn ước, là do ta chưa suy nghĩ kỹ càng, nhưng ta chỉ muốn cháu suy nghĩ thông suốt. Sống ở trên đời, không thể tự mình cô đơn trải qua một đời. Đế quốc có rất nhiều người đáng yêu, nếu như coi trọng ai thì phải nói cho ta biết, cậu đây sẽ làm chủ cho cháu."

Hoàng đế cho rằng lần này vẫn là tự mình nói với mình mà tận tình khuyên bảo, nhưng Lạc Hàn Diễn lại đáp lại.

Lần đầu được đáp lại, hoàng đế cảm động rưng rưng nước mắt, nhưng câu nói tiếp theo của cháu trai ngoại dâng lên sóng to gió lớn làm hoàng đế nghẹn họng nhìn trân trối.

Lạc Hàn Diễn: "Cháu muốn em ấy."

Mạc Vân Thịnh bị Boss nâng lên.

Như sét đánh giữa trời quang.

Hoàng đến: "......."

Mạc Vân Thịnh: "......"

Lạc Hàn Diễn hôn trán mèo nhỏ, thể hiện rõ sự ôn nhu độc nhất.

Biểu tình của hoàng đế trở nên vặn vẹo: "Hàn Diễn, cháu chắc chắn?"

Lạc Hàn Diễn chăm chú nhìn con ngươi màu hổ phách, ánh mắt trở nên thâm trầm: "Chính là em ấy. Cuộc đời sau này cũng không hối hận."

Hoàng đế hoàn toàn rối rắm. Khẩu vị của cháu trai nhà mình hình như không được bình thường. Không thông suốt thì thôi, một khi đã thông suốt thì như núi nở đá mòn.

Sinh cảm tình đối với một con mèo.....

Bị ánh mắt của Boss nhìn chằm chằm, toàn thân Mạc Vân Thịnh cứng đờ.

"Hệ thống, tôi cảm thấy ánh mắt của Boss có lửa điện, có cảm giác rất nguy hiểm."

------------------------------------------

Hết chương 12.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro