(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Vân Thịnh đang chuẩn bị vươn móng vuốt ra, thì bị nhấc lên khỏi mặt đất.

Bác sĩ nhìn chằm chằm cục lông nhỏ bị Tước gia gắt gao bảo hộ trong lòng bàn tay, mỗi lần hắn vươn tay là đều bị chặn lại, nhịn không được run rẩy khóe miệng: "Tước gia...."

"Cứ như vậy đi." Vuốt nhẹ sống lưng của mèo nhỏ, Lạc Hàn Diễm thu ánh mắt. Ngón cái nương theo xương sườn vuốt ve, xương cốt mềm mại, giống như chỉ thoáng dùng lực liền bóp nát.

Tứ chi phân biệt từ các khe hở ngón tay nhô ra, Mạc Vân Thịnh giãy giụa không thoát, cái đuôi lắc tới lắc lui, vỗ cánh tay của Lạc Hàn Diễm phát ra tiếng "Bang" rồi kêu "Gruu.."

"Sao nó lại kêu như vậy? Sắp chết sao?" Đầu ngón tay Lạc Hàn Diễn đè lên phần lưng cong của mèo nhỏ.

Ai muốn chết? Cậu đây là đang khó chịu đó! Mạc Vân rất muốn cắn nam nhân này mấy phát.

Bac sĩ tìm kiếm hòm thuốc: "Hẳn là đang không thoải mái. Tước gia, ngài nâng mông nó lên, ta phải đo nhiệt độ cơ thể cho nó."

Bạo cúc?! 

Mạc Vân Thịnh xù lông bật dậy, đạp kịch liệt, hung ác nhe răng, trong miệng phát ra thanh âm uy hiếp.

Con sen mau tới cứu giá!

Càng nghĩ càng hoảng sợ, Mạc Vân Thịnh vươn móng vuốt, múa may khắp nơi.

"Chuyện gì xảy ra?" Lạc Hàn Diễn không dám dùng sức, cẩn thận đè cục bông nhỏ đang nóng nảy, rũ mi che đi thần sắc khó lường.

Bác sĩ cũng bị hù nhảy dựng: "Này... Bị niết đau sai? Nếu không Tước gia ngài thả lỏng sức thử xem?"

Mạc Vân Thịnh phát hiện lực đạo giam cầm biến mất, duy trì bộ dáng hung hãn, cậu " Meo" một tiếng nhào tới cào lên khuôn mặt tuấn tú của bác sĩ. Đối phương hô đau dùng hết sức bỏ trốn, ẩn cùng công danh.

Che mặt, bác sĩ gặp tai bay vạ gió lại không thể phát hỏa, trong lòng đè nén: Vì cái gì người xui xẻo lại chính là mình. Hắn chỉ muốn kiểm tra thân nhiệt cho mèo nhỏ thôi mà, bị hủy dung thật rồi khốn kiếp! Tước gia có thể hay khồn chu cấp thuốc men cùng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho hắn.

 Lạc Hàn Diễn đáy mắt xoáy sâu khôn lường, lạnh lùng liếc quản gia cùng bác sĩ, vuốt ve bộ lông mượt mà của mèo nhỏ: "Thực hoạt bát."

Quản gia đáp ứng: "Đúng thật là hoạt bát." Tước gia năng lực mạnh, sẽ không bị cào thương, hơi dữ một chút cũng có thể chấp nhận được,

"Vậy là rất khỏe mạnh, không cần phải kiểm tra." Âm thanh từ tính của Lạc Hàn Diễn vang lên, sờ sờ mèo nhỏ đã nháy mắt thả long cơ thể trong lòng bàn tay, ý cười gần như không thể thấy chợt lóe rồi biến mất. 

"Ngoan."

Bám lên lòng bàn tay của Lạc Hàn Diễn, Mạc Vân Thịnh nghe được từ ngữ quen thuộc, theo bản năng lay động hai tai và đuôi, ngay sau đó mới phản ứng, đây không phải con sen nhà cậu. Gãi gãi đuôi, cậu rối rắm: "Hệ thống, anh ta có phải hay không muốn nuôi dưỡng tôi?"

 Hệ thống: "Có phải nuôi dưỡng cậu hay không bây giờ không phải đã rõ ràng lắm rồi sao. Bất quá, khi cậu vẫy đuôi, giá trị hòa bình của Boss tăng lên hai điểm rồi."

"Hai điểm?!" Mạc Vân Thịnh ngây ngốc.

Hệ thống trầm mặc hai giây: "Trị liệu bằng sủng vậy quả nhiên có hiệu quả."

Mạc Vân Thịnh kiêu ngạo đáp: "Điều đó chứng tỏ tôi rất được hoan nghênh. Cả baba và com sem đều thích tôi." Con sen còn đem giường nhường cho cậu nữa.

Hệ thống bị nghẹn lại: "....Được, được, được, cậu đẹp cậu có quyền."

Lạc Hàn Diễn không có ác ý cũng chưa hắc hóa. Phát hiện sinh mệnh không có gì nguy hiểm, Mạc Vân Thịnh gan liền lớn, nhịn không được lộ ra một chút kiêu căng cùng kiều khí đi tới. Bị đặt ở tủ quần áo liền không vui, ghét bỏ tránh đi chén cá nhỏ, Mạc Vân Thịnh huo0ngws về phía nam nhân: "Meo meo."

Cậu muốn nỗ lực xoát độ hảo cảm của Boss cùng với giá trị hòa bình.

"Không ngủ?" Lạc Hàn Diễn nhíu mày. Mèo nhỏ yếu ớt như vậy, không ăn cơm không ngủ thì lớn như thế nào.

Hay, nó đang sợ hãi!?

Thong thả giơ bàn tay, Lạc Hàn Diễn phát hiện lần này mèo nhỏ không né tránh, ngược lại sáp tới gần. Nheo hai mắt, anh mở lòng bàn tay chờ mong. Mèo nhỏ bám vào tay anh, sau đó mượn lực nhảy lên giường.

Chân mày nhướn lên, Lạc Hàn Diễn cảm thấy thật thú vị. Tiểu gia hỏa này công khai dẫm lên chăn anh vài cái, lắc lư trong chốc lát giống như tuần tra lãnh địa. Nhảy vào giữa khe của hai chiếc gối, toàn thân đã chui vào, không tới một giây, ở giữa khe ló ra một cái dầu lông xù.

"Meo."

Tiểu gia hỏa này quá nhỏ, thanh âm thật non nớt. Đầu tim Lạc Hàn Diễn xẹt qua một tia rung động.

Bị một sinh vật khác chạm vào giường, chẳng những không chán ghét và ghét bỏ, mà còn tràn ngập sung sướng. Ánh mắt Lạc Hàn Diễm thâm trầm, ngón tay chạm nhẹ lên trán mèo nhỏ, âm thanh ôn nhu: "Muốn ngủ ở đây liền ngủ."

Đây là lần đầu tiên một sinh vật sống xa lạ chiếm cứ phòng cùng giường ngủ của anh, Lạc Hàn Diễn muốn thử nghiệm thêm, xem còn có thể chịu đựng đến khi nào. 

Lăn lộn cả đêm, đã gần tới sáng. Ghé vào đầu giường lớn nhìn hồi lâu, Mạc Vân Thịnh ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo nhìn vào nam nhân, yên lặng nói: Tư thế ngủ của Boss không cẩu thả, giống như cố ý nằm y như thi thể.

Chung quanh hơi thở xa lạ, không có con sen trước khi ngủ xoa bụng gãi cằm, Mạc Vân Thịnh cuộn móng vuốt liếm liếm.

Nhớ mát xa của con sen.

Buổi tối không có gì để ăn, giờ rất đói bụng. Cắn cắn móng vuốt, nhớ món cá cón en làm.

Đè cái bụng, Mạc Vân Thịnh lén lút liếc nhìn nam nhân, thấy anh hô hấp vững vàng hiển nhiên ngủ đã sâu. Lúc này mới lặng lẽ đứng lên, thận cẩn thận dịch đến mép giường, nhẹ nhàng đáp đất chui xuống gầm giường. Ngẩng đầu lắng tai nghe vài giây, sau đó theo ven tường dihcj ra phía cửa.

Đẩy cửa không bị phát hiện, Mạc Vân Thịnh quay đầy nhìn lại giường, yên tâm nhảy ra khỏi phòng, bốn chân ngắn bước từng bước nhỏ về phía phòng bếp. Cậu đã có thói quen trộm ăn bữa khuya, con sen căn bản không giấu thứ gì, đều bị cậu quét sạch.

Động tác mèo nhỏ thật nhẹ, lại có đệm thịt giảm xóc, người căn bản không phát hiện ban đêm mèo ăn trộm. Lạc Hàn Diễn là đại Boss, lại có thể nghe thấy rõ ràng, chờ tiểu gia hỏa chạy xa, anh mới đột nhiên mở mắt, đáy mắt không hề có vẻ buồn ngủ, thêm ánh trăng phụ trợ, lại càng có vẻ sâu thẳm không rõ.

Hệ thống nhìn Mạc Tiểu Thịnh thoát dây cương, suy nghĩ một lát, cuối cùng trầm mặc không nói.

Boss phát hiện ra sơ hở vẫn nhịn không bắt quả tang, dường như cố ý dung túng. Cho nên, việc đã bị Boss phát hiện hệ thống mới không ói cho Mạc Tiểu Thịnh.

Có lẽ sẽ xuất hiện hiệu quả bất ngờ.

Một hơi chạy xuống phòng bếp, Mạc Vân Thịnh mắt nhìn chằm chằm tủ bảo quản đồ tươi. Uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, cách tấm kính nhìn túi đồ đựng thức ăn, đối mặt với các loại cá không biết tên, nước miếng đã ứa ra. Tuy răng nghe không biết, nhứng nhìn bộ dáng có vẻ ăn rất ngon. Đặc biệt cá mập lớn dài ba mét, giống như phá lệ ngon miệng.

Hệ thống: "Ánh mắt không tồi, đây là cá mập lửa dưới biển sâu, tinh thú cấp 5."

"Vậy tôi khoét một miếng ăn trước." Mạc Vân Thịnh liếm liếm miệng, cá sống cắt lát ăn cũng ngon.

"Thịt tinh thú chứa chất bạo, sẽ tổn thương thân thể, cần đun nóng để loại bỏ." Hệ thống phổ cập khoa học.

"Tôi không có tu luyện chân hỏa." Mạc Vân Thịnh ánh mắt sâu kín nhìn nề phía bệ bếp tiên tiến của tinh tế, lại nhìn chính mình là một con mèo nhỏ. Cuối cùng đau long đổi mười phút thời gian biến thân.

Không qua quen với hình người, Mạc Vân Thịnh lảo đảo lắc lư, khoét vụng về một khối thịt lớn nhanh chóng nướng. Thổi cho lạnh đi mới hung hăng cắn một ngụm: "Ngô!" Chất thịt tươi ngon, năng lượng dồi dào. Mùi vị nguyên thủy vị rất không tồi, không biết đầu bếp tinh tế sao lại đem nguyên liệu cao cấp tàn phá như vậy.

Mạc Vân Thịnh ngồi trên bệ bếp, nâng thịt cá ăn thỏa thích, đồng thời dựng lỗ tai chú ý xing quanh.

Chỗ cuối ngoặt của cầu thang, một bóng dáng cao ngất chợt lóe rồi biến mât.

Hệ thống nhìn rõ hết thảy, liếc Mạc Tiểu Thịnh trì độn, cảm khái không thôi.

Tự cho ăn uống no nê không ai phát hiện, Mạc Vân Thịnh vỗ vỗ bụng tròn trịa, nhảy tưng tưng hủy diệt dấu vết, lặng yên không một tiếng động sờ soạng trở về. Nhảy lên giường lớn, ôm đầu ngáp một cái, camt thấy mỹ mãn liếm móng vuốt, nhắm lại mắt mèo.

Không dưới vài phút đã ngủ say.

Đang trong giấc mộng, cảm thấy bị vuốt ve, Mạc Tiểu Thịnh thoải mái duỗi thân thể, trong miệng vô thức phát ra tiếng ngáy. Bên tai cậu xuất hiện một giọng cười khẽ khàn khàn.

Con sen, ngày mai muốn ăn cá kho!

Mơ hồ meo một tiếng, Mạc Vân Thịnh lại ngủ say như chết.

Giá trị hòa bình lại tăng lên một chút. Toàn bộ quá trình hệ thống đã nhìn thấy liếc mắt nhìn gương mặt hiền từ ôn nhu của Boss.

Hôm sau, Mạc Vân Thịnh tỉnh dậy đã ngửi thấy một cỗ hương thơm nồng đậm hấp dẫn. Cọ mở hai mắt, phóng to trước mắt chính là hương thơm của cá khô nhỏ mà cậu tâm tâm niệm niệm. So với hương thơm mạnh mẽ do đầu bếp cao cấp làm, hôm nay món cá khô nhỏ có thể nói là mỹ vị, còn có sự thơm ngọt của sữa bò! Hôm nay Mạc Vân Thịnh tán thưởng đầu bếp, cậu không nói nhiều liền nhấm nuốt, mắt mèo không nhịn được mà nheo lại. 

Quản gia vuốt cằm. Không thể tưởng tượng được bệnh sạch sẽ của Tước gia lại có thể vì tiểu gia hỏa này mà nhẫn nại vào bếp, làm người dính toàn mùi khói dầu.

 Giờ phút này, Lạc Hàn Diễn ở thư phòng nhìn không chớp mắt vào màn hình, trong màn hình tiểu gia hỏa đang ăn thực thoải mái, thậm chí ngẫu nhiên còn phát ra tiếng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc phần lưng cong, sau đó chuyển sang hình ảnh khác, trong màn hình là phòng bếp mờ tối.

Không gian yên tĩnh bỗng xuất hiện mèo nhỏ, đang thèm nhỏ dãi bám sát vào tủ bảo quản đồ tươi hồi lâu.

Lạc Hàn Diễn mặt vô biểu tình, nhưng hình như đáng suy tư. Sau đó tất cả đều tụ lại một điểm, một đạo ánh sáng hiện lên mèo nhỏ đã biến thành hình người.

Nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo vừa quen thuộc vừa xa lạ của thiếu niên, đôi mắt Lạc Hàn Diễn co lại, đáy mặt âm trầm. Ánh mắt anh thâm trầm ấn tạm dừng. Hình ảnh dừng lại lúc thiếu niên đang phồng hai má, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh, hai tay không lớn đang cầm thịt cá, nhìn linh động cực kỳ.

Ăn uống no đủ, vẻ mặt Mạc Vân Thịnh nghiêm túc, bây giờ nên gia tăng giá trị hòa bình của Boss, hay nên ra ngoài phơi nắng liếm liếm lông?

Hệ thống: "... Phó quan tới."

Mạc Vân Thinh vươn móng vuốt rục rịch, nghe tiếng nhắc nhở bỗng bật dậy, chạy hướng ra phía ngoài. Vừa vặn thấy hội báo phó quan đã tiến vào thư phòng, cậu vội vàng nhảy qua kẹt cửa chui đi vào. Lại sợ kẹp cái đuôi, Mạc Vân Thịnh dùng sức quá mạnh nhưng không thu lại được, ngã lộn nhào lăn lông lốc mấy vòng, vừa vặn ngã lên mu bàn chân của phó quan.

Lạc Hàn Diễn mặt không biểu tình, nhặt cục bông xoa ở lòng bàn tay, động tác tự nhiên và nhanh chóng: "Báo cá."

Bị Tước gia nhàn nhạt liếc qua, phó quan thản nhiên sinh ra sự sợ hãi, suýt nữa phá cửa mà chạy. Thầm nghĩ: Tước gia có thói quen ở sạch như vậy, nhưng lại bị mèo động chạm, khẳng định đã nhịn không được. Nhưng phó quan càng nhìn càng kinh hãi, chính là Tước gia xoa nắn vài cái, không ghét bỏ mà bóp nát vật nhỏ.

"Tước, Tước gia?" Phó quan trợn mắt há mồm, thói quen ở sạch đâu?

Mơ hồ phát hiện ánh mắt của Tước gia thâm trầm, u ám. Hắn vội vàng nghiêm , nói: "Tước gia, thuộc hạ đã phái mười ba tiểu đội đến rừng Lạc tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của phu nhân. Thuộc hạ suy đoán, phu nhân có khả năng đã chạy trốn, có thể hay không phát lệch truy nã?"

Nội tâm bất an! Mạc Vân Thịnh muốn dùng mặt của phó quan làm đồ cào móng.

Hết chương 4.

============

: Mình sẽ cố gắng bù mấy chương mà mấy ngày qua vì bận đã không up đúng hẹn. Mong mn thông cảm ^^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro