Chương 1: Động phòng hoa chúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nến đỏ lượn lờ, hương thơm lượn lờ, loáng thoáng còn nghe tiếng kèn trống hỉ nhạc truyền đến...

Diệp Giai Dao cố sức mở to mắt, nhìn chằm chằm hỉ trướng đỏ thẫm hồi lâu, đột nhiên bật người ngồi dậy, giống như đang gặp ác mộng đột nhiên bừng tỉnh, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh mình, chần chờ một chút, nàng liền hung hăng cắn mạnh một cái xuống cánh tay trắng nõn.

Ôi mẹ ơi, đau quá đi mất! Đau sắp chảy cả nước mắt ra rồi.

Hóa ra đây không phải đang mơ, mà nàng thật sự...xuyên qua!

Nguyên chủ vốn là phải gả cho Đại công tử của Tế Nam tri phủ Ngụy Lưu Lang, ai ngờ nửa đường bị bắt cóc lên Hắc Phong Trại, vào hang ổ của bọn thổ phỉ, làm áp trại phu nhân cho Tam đương gia.

Nàng đã gặp qua Đại đương gia với Nhị đương gia rồi. Cái tên Đại đương gia ấy chính là đại bạch kiểm, vừa nhìn là biết hắn là một tên gian trá, ánh mắt giả tạo, nụ cười giả tạo. Nhị đương gia dáng dấp cao lớn thô kệch, quả thực chính là Lý Quỳ tái sinh, Trương Phi tái thế, còn Tam đương gia kia chắc cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Mẹ nó chứ, vừa xuyên tới đây liền gặp gỡ loại chuyện này, đây là muốn nàng chết một lần lại chết thêm lần nữa sao?

Không được, nàng phải nghĩ cách trốn khỏi đây. Hai chân vừa mới chạm đất, liền nghe thấy bên ngoài có người cười to: "Tam đệ, Nhị ca nói phải kiếm một nàng dâu xinh đẹp cho ngươi, nói được là làm được, cô bé bên trong tuyệt đối xinh đẹp, nghe nói là một tiểu thư khuê các, đảm bảo khiến ngươi vừa lòng."

"Đa tạ ý tốt của Nhị ca." Thanh âm ôn thận mang theo chút hơi say, vang lên giữa những giọng nói thô bỉ hào phóng xung quanh, có chút không hợp nhau.

"Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, Tam đương gia cần phải hưởng thụ thật tốt đó nha..." Ngữ khí vang lên thập phần đáng khinh.

"Tam đương gia, cho tân tẩu tử ba ngày ba đêm không xuống giường được..." Có người cao giọng thì thầm.

Mọi người ồn ào cười to.

Diệp Giai Dao nghe được xanh cả mặt. Một lũ đàn ông đê tiện! Ông trời sao không để sét đánh chết bọn chúng, nàng vất vả lắm mới sống lại được một lần, vậy mà lại bắt nàng vào trong hang sói, đúng là đồ ông trời mù mắt!

Nghe thấy tiếng mở khóa, Diệp Giai Dao vội vàng nhảy lên giường nằm giả chết, vừa nằm xuống liền cảm thấy mình ngu cực kỳ. Đáng lẽ ra phải trốn dưới gầm giường mới đúng, không chừng bọn họ cho rằng tân nương tử bỏ chạy, cho người đi tìm khắp nơi, nhân lúc đó nàng có thể chuồn êm rồi. Nhưng hối hận cũng đã muộn, cửa bị mở ra, chợt đóng lại.

Cơ hội thường chỉ trong nháy mắt, không nắm được liền trốn.

Tiếng bước chân rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn đang đến gần, vì nàng ngửi được một cổ mùi rượu truyền đến, trong ngực giống như có con thỏ nhỏ bất an chạy qua, nàng khẩn trương túm chặt tà váy đỏ thẫm dưới thân.

Hạ Thuần Vu đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống đánh giá tân nương tử của hắn. Đôi mắt đen nhánh tựa như đầm nước sâu không thấy đáy, không nhìn ra một chút cảm xúc, nhưng trong lòng hắn cũng không bình tĩnh.

Hắn vừa mới từ chân núi trở về đã bị các huynh đệ trong trại kéo đi thay hỉ phục, kéo đến Tụ Nghĩa Đường uống rượu mừng, nói là cướp được cho hắn một tân nương tử.

Nữ nhân này có thể là do Đại đương gia xếp vào bên người hắn để dò xét hắn hay không? Nếu không, vì sao Đại đương gia, Nhị đương gia còn chưa thành thân, vậy mà lại đơn độc cho hắn cái áp trại phu nhân này.

Hắc Phong Trại này tụ tập hơn ba ngàn giặc cỏ, dựa vào thế núi hiểm trở, một người giữ ải vạn người khó vào, bọn chúng cướp đường, quấy nhiễu dân cư, không chuyện ác nào không làm, trở thành khối u ác tính trên Tề Lỗ đại địa. Triều đình nhiều lần phái binh bao vây diệt trừ đều không công mà trở lại, làm thiệt hại rất nhiều binh mã. Hắn nhận được mật lệnh lên núi vì giặc, tìm cách phá giải, tuy rằng được nhận vào, lại được giữ chức vụ to lớn, nhưng Đại đương gia trời sinh tính đa nghi, luôn mang lòng đề phòng đối với hắn, thay đổi biện pháp để thăm dò hắn.

Nheo mắt đánh giá tân nương tử này, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mày liễu mi cong, mũi ngọc thanh tú, môi anh đào, thật là xinh đẹp.

Ngoài cửa có động tĩnh rất nhỏ, khóe miệng Hạ Thuần Vu gợi lên một tia cười lạnh, nếu bọn họ muốn xem diễn, vậy hắn liền phối hợp diễn kịch, cũng may nữ nhân này còn tính được vào mắt.

Trong lòng Diệp Giai Dao rối rắm vô cùng, bây giờ tiếp tục giả chết hay vùng dậy mạnh mẽ chống cự? Có khi lại đánh không lại người ta, bị bắt lại rồi đánh cho tơi bời, kết quả đều giống nhau.

Chỉ nghe được một trận động tĩnh, chăn bị người xốc lên, sau đó một khối thân thể tràn ngập hơi thở nam tính nhích lại gần.

Diệp Giai Dao rốt cuộc không giả chết nổi nữa, vội vàng bò ra, thuận tay rút cây trâm trên đầu xuống nhắm ngay vào động mạch cổ, thà chết chứ không chịu khuất phục nói: "Đừng tới đây, bằng không ta chết cho ngươi xem."

Nhưng mà, khi nàng thấy rõ ràng nam nhân trước mắt, "ong" một tiếng, đầu óc liền choáng váng.

Lại có thổ phỉ đẹp trai như vậy?

Nam nhân nằm nghiêng, một tay kê đầu, mặt mang ý cười, đều có một phong thái lười biếng ưu ngã nói không nên lời, mắt phượng hẹp dài híp lại bởi vì dính một chút hơi say, tròng mắt đen nhánh như tinh quang rạng rỡ, khiến người lóa mắt, môi khép lại thành đường cong rõ ràng, khóe môi hơi giơ lên cười như không cười, quả thực chính là một cảnh mỹ nam nằm ngủ.

Diệp Giai Dao rất không xấu hổ nuốt một ngụm nước miếng, đời trước nàng chính là một hội viên trung thực của hiệp hội mê trai, bạn trai phải thật đẹp trai, xem phim cũng phải có trai đẹp mới xem, một lòng nghĩ, ông xã tương lai nhất định phải tìm trai đẹp, kết quả nguyện vọng này còn chưa hoàn thành nàng liền hương tiêu ngọc vẫn, xuyên qua đến đây, ông trời liền đưa cho nàng một tên thổ phỉ đẹp trai.

Khí thế thấy chết không sờn lúc đầu của Diệp Giai Dao bất giác giảm đi ba phần, nếu lần này thật sự trốn không được, nhất định phải ủy thân cho vị soái ca này, nếu không thì thật sự khó có thể chấp nhận.

Phi phi phi, Diệp Giai Dao, ngươi là óc heo sao? Người ta có đẹp trai nhưng vẫn là thổ phỉ a! Diệp Giai Dao hung hăng khinh bỉ chính mình, bắt giác lại nắm chặt cây trâm trong tay, một bộ khí thế nghiêm nghị thấy chết không sờn.

Cảm xúc biến hóa rất nhỏ trong mắt nàng không tránh được đôi mắt của Hạ Thuần Vu, từ quyết tuyệt đến do dự lại đến quyết tuyệt, Hạ Thuần Vu nghĩ nàng không khỏi có phần diễn kịch, nếu thật là nữ tử đứng đắn, coi trong sạch danh tiết như mạng, sao ý niệm ban đầu có thể dao động, hay là gái thanh lâu nhà ai bỏ trốn đi!

Nam nhân nhướng mày, cười vài phần tà khí: "Tính tình rất mạnh mẽ, ta thích."

"Ai cần ngươi thích, mau thả ta đi, bằng không cha ta báo quan, bắt hết tất cả các ngươi!" Diệp Giai Dao hư trương thanh thế(*) nói, cây trâm dịch lại gần cổ vài phần, đã chạm đến da thịt.

(*)hư trương thanh thế: phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà không có gì đáng kể.

Nam nhân cười nhạt: "Báo quan? Ngươi cho rằng Hắc Phong Trại này là nơi nào? Chưa nói đến quan phủ, cho dù có là một đại quân kéo tới, chỉ cần thả xuống một tảng đá, thiên quân vạn mã cũng đỡ không được, ta khuyên ngươi vẫn nên là quản bớt việc đi, hiện tại ta còn có chút hứng thú với ngươi thì ngoan ngoãn hầu hạ, nếu chọc giận ta, đem ngươi đưa cho các huynh đệ trong trại, bọn họ nhất định cầu còn không được."

Hờ hững uy hiếp, lại là uy lực mười phần, Diệp Giai Dao nghe xong thật sự sợ hãi. Không trốn được hang sói lại muốn đem nàng vào hang hổ, chỉ sợ đến xương cốt cũng không thừa một mảnh nào.

Nàng cũng không phải loại người cương liệt như nguyên chủ, đâm tường thắt cổ cắt cổ, có chết cũng phải bảo toàn danh tiết, là người hiện đại, bảo toàn mạng sống mới là mấu chốt, nàng phải suy xét kĩ lưỡng để đem nguy hại xuống mức thấp nhất.

Vì thế, nàng buông cây trâm, lắp bắp nói: "Không phải là ta không thức thời, dù sao ta cũng nữ nhi nhà gia giáo, ngươi muốn ta tùy tiện hầu hạ ngươi như vậy, ta cũng có chút ngại ngùng, huống hồ ngày hôm nay ta cũng bị kinh hãi, còn đụng phải cây cột, hiện tại đầu vẫn còn đau, chỉ sợ không thể hầu hạ ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho ta chứ?" Mặc kệ như thế nào, thoát được đêm nay trước rồi nói, khẳng định cha sẽ nghĩ cách cứu nàng.

Hạ Thuần Vu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời như vậy, kế hoãn binh vẫn là lạt mềm buộc chặt?

"Còn đụng phải cây cột? Bị thương chỗ nào rồi? Ta nhìn xem."

Diệp Giai Dao chần chờ một lát, thấy hắn không vui nhướng mày, liền dịch người lại, chỉ vào bên trái đầu: "Ầy, chỗ này, sưng thành một cục rồi."

Theo động tác cúi đầu của nàng, sợi tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống, mang theo hương thơm nhàn nhạt, như có như không đảo qua mu bàn tay hắn, như là một cọng lông vũ xẹt qua tim, như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, có gợn sóng nhỏ dạng ra, Hạ Thuần Vu nhếch môi tự giễu, bao lâu rồi hắn không gần nữ nhân? Tới Hắc Phong Trại cũng qua nửa năm rồi.

Duỗi tay sờ một cái, quả nhiên có một khối sưng lên, không phải nói dối.

"Đau..." Diệp Giai Dao khoa trương hít vào một hơi, biểu hiện nàng bị thương rất nghiêm trọng.

Tay hắn thuận thế ôm lấy bả vai nàng, nhẹ nhàng vung tay, đầu Diệp Giai Dao được hắn ôm trong ngực, cùng lúc đó, cây trâm trong tay bị đoạt đi, chỉ nghe một tiếng "đinh" giòn tan, không biết bị ném tới góc nào, vỡ nát. Ngay sau đó thân thể hắn phủ lên trên, chống một tay xuống bên tai nàng, đem nàng giam cầm dưới thân, một tay vuốt ve da thịt non mềm trên má nàng, ánh mắt chăm chú mà thâm tình, như là nhìn bảo vật mà mình vô cùng trân ái, âm thanh trầm thấp khàn khàn cực kì dụ hoặc: "Không cần ngươi hầu hạ gia, đêm nay, gia hầu hạ ngươi."

Diệp Giai Dao thoáng cái rùng mình, da đầu tê dại, kĩ thuật diễn xuất của người anh em này đúng là xuất sắc, ánh mắt kia thật thâm tình như nước đấy nha. Con mẹ nó, nếu thằng nhãi này sinh ở hiện đại, tuyệt đối là một mỹ nam nổi tiếng quét ngang Trung Nhật Hàn, cái gì oppa chân dài đều xếp sang bên cạnh, đáng tiếc sinh không đúng thời đại, chỉ có thể vào rừng làm cướp.

"Này... sao lại không biết xấu hổ như thế, ngươi chính là Tam đương gia nha..." Diệp Giai Dao vòng vo nói, cười so với khóc còn khó coi hơn. Ngươi hầu hạ ta, ta hầu hạ ngươi, có khác nhau sao?

"Gia vui." Hắn sáp mặt lại gần, đầu thấp xuống.

Diệp Giai Dao nhìn khuôn mặt anh tuấn không ngừng phóng đại trước mắt, hơi thở xung quanh tràn ngập mùi rượu tinh khiết cùng hương thơm hoa dâm bụt trên áo, hỗn hợp với nhau tạo ra một loại hơi thở đặc biệt, kích thích mỗi dây thần kinh trên người nàng đều căng thẳng, căng như dây đàn.

Nháy mắt hai làn môi sắp chạm nhau, chợt có một cảm giác bàn tay chắn ở giữa.

"Từ từ, ngươi... có thể đi súc miệng trước được không? Ta... ta không ngửi được mùi rượu, sẽ phun." Cái khó ló cái khôn, Diệp Giai Dao sợ hãi nói. Không ai hy vọng đang trong lúc thân mật thì đối phương nôn mửa đâu!

Ánh mắt Hạ Thuần Vu trở nên thâm trầm, một tia tức giận cùng xấu hổ nổi lên, vậy mà nàng ghét bỏ hắn có mùi rượu, chưa từng nữ nhân nào dám ghét bỏ hắn!

Hắn thật sự buông nàng ra, xuống giường, đến cạnh bàn tròn, nhấc ấm trà lên.

Diệp Giai Dao có chút không thể tin được, hắn chịu nghe lời?

Ngay sau đó, nàng lại không nghĩ như vậy.

Hạ Thuần Vu nhấc ấm trà lên rồi lại đặt xuống, ngược lại mang đến một bầu rượu, ngay trước mặt Diệp Giai Dao uống một ngụm. Diệp Giai Dao trợn trắng mắt, trong lòng không ngừng gào thét, đúng là thứ nam nhân lòng dạ hẹp hòi, mắt mù mới thấy hắn khí chất anh tuấn tiêu sái hào hoa phong nhã...

Ngay sau đó, nàng biết chính mình lại sai rồi.

Nam nhân đột nhiên hôn tới, bá đạo cạy hàm răng nàng ra, đem tất cả rượu mạnh đều rót vào trong miệng nàng...

"Ưm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro