Chương 2: Sao lại không khóc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ chất lỏng cay nồng theo yết hầu chảy một đường xuống dạ dày, cả ngày hôm nay không ăn cơm, một ngụm nước cúng chưa uống, dạ dày rỗng tuếch lập tức run rẩy, khó chịu đến mức nàng không ngừng giãy giụa, nhưng hắn không có ý muốn buông tha nàng, một ngụm lại một ngụm rót xuống. Không bao lâu, nàng liền bắt đầu choáng váng.

"Đừng... đừng rót..." Gặp phải nam nhân có thù tất báo như vậy, Diệp Giai Dao khóc không ra nước mắt.

Trong miệng mờ mịt mùi rượu, mê loạn nhân tâm, ánh mắt nàng mê ly e lệ, môi đỏ mềm mại ướt át, nhu nhược động lòng người lại lộ ra vài phần kiều mị, cổ họng Hạ Thuần Vu bất giác khô khốc, máu trong người tựa hồ tất cả đều hướng về một chỗ. Lúc đầu chỉ nghĩ trêu đùa nàng, trừng phạt nàng, hiện tại bản thân hắn cũng thập phần khó chịu.

Bầu rượu bị hắn ném lung tung ra ngoài, tay hắn sờ đến vạt áo nàng, hơi dùng lực một chút, nút áo tinh xảo liền bị xé rách, lộ ra chiếc cổ dài trắng nõn, xương quai xanh hãm sâu, còn có khe rãnh như ẩn như hiện... Không chỗ nào là không phải dụ hoặc trí mạng.

Khóe môi gợi lên một ý cười tà tứ, Đại đương gia mang tới một nữ nhân như vậy, cũng coi như không bạc đãi hắn.

Diệp Giai Dao nhận thức tình cảnh chính mình có vài phần thanh tỉnh, đối với việc sắp sửa phát sinh đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng chuyện tới trước mắt mới phát hiện, chuẩn bị là một chuyện, chân chính đối mặt lại là một chuyện khác. Sống đến đời thứ hai, lần đầu tiên bị người ta đối đãi như vậy, hơn nữa đối phương vẫn là một nam nhân xa lạ. Không phải không nghĩ tới muốn giãy giụa, nhưng không phải thổ phỉ đều hung hãn tàn bạo sao? Không có nhân tính, thổ phỉ đẹp trai cũng là thổ phỉ, nhỡ đâu hắn nổi điên lên, nàng mới nhặt về được một mạng cũng không chịu nổi một quyền của hắn đâu.

Thân thể nhỏ nhắn mềm mại ngây ngô căn bản không chịu nổi hắn làm càn, sườn núi nhỏ trước ngực còn đang thời kỳ phát dục, lúc này lại bị hắn nắm ở trong tay, tùu ý vuốt ve, thậm chí ngậm lấy rồi mút vào, loại cảm giác đau đớn mang theo tê dại này, giống như từng đạo điện lưu đánh vào khiến nàng gần như hỏng mất.

"Đau đau... Không cần như vậy..."

Bên dưới không nhịn được phản ứng theo bản năng, nàng kéo tóc hắn, không cho hắn tiếp tục làm càn trước ngực nàng.

Sống ở trên núi, Hạ Thuần Vu gặp qua các đại thẩm xung đột đánh nhau, chính là nắm lấy tóc mà lôi kéo, không nghĩ tới có một ngày chính mình cũng bị người kéo lấy tóc, hơn nữa đang trong lúc triền miên như thế.

"Buông tay." Hắn quát khẽ, con ngươi đen nhánh mờ mịt ẩn chứa tức giận, nữ nhân này chỉ biết khiến người khác mất hứng.

Thấy hắn phát hỏa, Diệp Giai Dao nhanh chóng buông tay, miệng kéo xuống ủy khuất nói: "Ngươi làm đau ta."

Nàng biết chính mình chạy trời không khỏi nắng, chỉ mong hắn không thô bạo như vậy, đừng có giết chết hay bạo hành nàng.

Xem bộ dáng nơm nớp lo sợ của nàng, cơn tức giận của Hạ Thuần Vu cũng nguôi ngoai đôi chút, hừ lạnh: "Yếu ớt như vậy, lát nữa làm sao chịu nổi?"

Hắn không phải người không biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ là nghĩ đến lai lịch nàng không minh bạch, nếu thật là cướp từ dưới núi về, mỹ nhân mềm mại đáng yêu này, Đại đương gia cũng không biết hưởng thụ, lại cố tình đưa cho hắn?

Ở trên núi hắn nổi danh là người lãnh khốc, ra tay quyết đoán, giết người không chớp mắt, thương hoa tiếc ngọc cùng với thân phận thổ phỉ máu lạnh tàn bạo tựa hồ không tương xứng, huống hồ bên ngoài còn có người chờ xem diễn.

Vì thế, hắn lưu loát cởi hỉ phục vướng víu trên người nàng, nhân lúc nàng vô cùng kinh hoảng không kịp phản ứng, lấy ra vật cực nóng vận sức chờ phát động.

Diệp Giai Dao nhận mệnh mà nhắm mắt lại, cắn chặt răng, trốn không được thì đành cố chịu đựng, đau dài không bằng đau ngắn, bất quá cũng chỉ là chút tra tấn vụn vặt thôi mà.

Hạ Thuần Vu thấy nàng lại lộ ra biểu tình thấy chết không sờn có chút bực mình, cùng hắn dây dưa khó khăn đến vậy sao? Phải biết rằng, có rất nhiều nữ nhân muốn bò lên giường hắn, hắn đều khinh thường không thèm đụng.

Trong lòng nàng đã chuẩn bị thật tốt, nhưng thân thể lại không tiếp nhận tốt như đã chuẩn bị, theo xâm nhập thật sâu của hắn, cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến nàng không kìm được rên một tiếng nặng nề, mắt thấm ra một ít nước mắt.

Nam nhân chết tiệt! Sớm muộn cũng có ngày nàng phế đi thứ đồ chơi dưới thân hắn! Nàng nảy sinh ý nghĩ ác độc, nguyền rủa tám trăm lần tên chết tiệt đang xằng bậy trên người nàng.

Thật sự là quá đau, nàng không kìm được liền bật khóc nức nở.

Bên trong nàng mạnh mẽ kháng cự, tựa muốn hắn đi ra ngoài, lại bởi vì không có chuẩn bị tốt, có chút khô khốc, động một chút là đau, vốn định mạnh mẽ chuyển động, kết quả lại bị kẹt ở trong đó, tiến thoái lưỡng nan. Lần đầu tiên trong đời Hạ Thuần Vu làm chuyện này lại gặp khó khăn như vậy.

Bất đắc dĩ, hắn cúi xuống thân mình, ôm chặt nàng, ôn nhu hôn môi, đem tiếng nức nở của nàng đều nuốt xuống, bàn tay nóng bỏng cực lực trấn an nàng đang bất an cùng đau đớn.

"Thả lỏng một chút, bằng không sẽ càng đau." Hắn ôn tồn nói nhỏ bên tai nàng.

"Ô ô ô..." Mèo khóc chuột giả từ bi, ăn sạch sẽ rồi lại bày đặt tốt bụng, dối trá, ghê tởm.

Tuy rằng trong lòng thống hận, nhưng thân thể lại vì kỹ xảo thành thục của hắn chơi đùa, hạ thân dần dần nảy sinh phản ứng xa lạ khiến nàng có chút khủng hoảng cùng có chút khát vọng, dưới hạ thân giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cảm giác nóng rực lan tràn khiến ý thức nàng cũng trở nên mơ hồ.

"Mở mắt ra nhìn ta..."

Tiếng nói trầm thấp mang theo mị hoặc, trái tim không khỏi run rẩy, nàng mở đôi mắt mê ly, liền bị cuốn sâu vào ánh mắt thâm trầm đen nhánh của hắn, đáy mắt như có ngọn lửa như ẩn như hiện, có chút ý vị sâu xa, đánh thẳng vào tâm trí nàng.

Hắn thật sự rất đẹp, đặc biệt đẹp, nếu không phải bọn họ đang trong tình huống này, nàng thật sự sẽ bị hắn mê hoặc, nếu, bọn họ có thể bình thường kết giao, từ từ phát triển, chẳng sợ hắn là thổ phỉ, có lẽ nàng cũng sẽ thích hắn. Nhưng là không có nếu.

Phản ứng của nàng làm hắn có chút hoang mang, nàng là ngây ngô, mẫn cảm, người non nớt chưa trải sự đời, nàng giống như thực sợ hãi, rồi lại thực trấn định, có thể thản nhiên tiếp thu hiện thực, cơ hồ cũng chưa từng giãy giụa, nếu thật là tiểu thư khuê các, bị hắn đối đãi như vậy, nhất định là náo loạn đòi sống đòi chết.

Nàng rốt cuộc có lai lịch gì? Nhưng mà bây giờ tên đã lên dây, hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, cảm giác bên trong nàng đã dần ướt át, đã quen với sự tồn tại của hắn, liền chuyển động chậm rãi.

Lúc đầu hắn còn cẩn thận đôi chút, nhưng qua vài lần liền mạnh mẽ ra vào, mỗi một chút đều thâm nhập đến tận cùng bên trong, Diệp Giai Dao có chút không chịu nổi, không phải đau đớn, là một loại cảm giác khó lòng giải thích. Cả người giống như lá rụng phiêu trong gió, lại tựa như chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng trên hồ,  lênh đênh trôi nổi, không tự chủ được.

Nàng muốn lùi bước ra sau, lại bị hắn nắm chặt eo chạy thoát không được, ngược lại càng rước thêm sự xâm lấn mãnh liệt của hắn.

Nàng cắn chặt môi, không cho tiếng rên rỉ yêu kiều xấu hổ kia bật ra, không nghĩ dưới tình huống này chính mình lại sinh ra cảm giác nói không nên lời, này quá mất mặt, giống như nàng có bao nhiêu lẳng lơ.

"Đừng chịu đựng, muốn kêu thì cứ kêu, ta muốn nghe thanh âm của ngươi..." Hắn lại đem hạ thân mạnh mẽ đánh tới, cùng nàng dán sát chặt chẽ, tinh tế hôn lên mặt nàng, ôn nhu mà mê hoặc.

Mới không cần, làm hắn cười nhạo nàng không biết liêm sỉ sao? Làm hắn cảm thấy chính mình lợi hại, hưởng thụ cảm giác thành tựu chinh phục sao? Diệp Giai Dao quay mặt qua chỗ khác né tránh nụ hôn của hắn.

Thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn quật cường, khóe miệng hắn cong lên, một tay thăm dò xuống dưới, đè lại một chỗ.

"A... Không cần..."

Diệp Giai Dao như bị điện giật, nàng cũng không biết trên người mình lại có một nhược điểm trí mạng như vậy, tức khắc hỏng mất.

Hắn ý định muốn chê cười nàng, trên tay càng thêm dùng sức.

"Xin ngươi, đừng như vậy, xin ngươi..." Nàng giống như mèo con khóc lóc, gạt tay hắn ra, nhưng vô dụng.

"Muốn nghe lời hay không?"

"Muốn muốn..."

"Có thích như vậy hay không?"

"Không, thích... Thích..."

"Lớn tiếng chút, ta không nghe thấy."

"Thích, thích a...."

Thích cái đầu ngươi ấy, đại biến thái! Diệp Giai Dao hận không thể bóp chết tên ác nhân này.

Hắn đắc ý cười, thật là nữ nhân mẫn cảm, nắm giữ nhược điểm này còn sợ nàng không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?

Bây giờ ý định muốn chết Diệp Giai Dao cũng có, mặt mũi lần này thật sự bị ném hết đi rồi.

Một đám thổ phỉ ngoài cửa nghe từng tiếng rên rỉ mềm mại truyền ra, một đám mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc.

"Này này, Tam đương gia thực là lợi hại, lại có thể thành thạo biến một thiếu nữ muốn sống muốn chết bảo vệ trinh tiết thu phục vào lòng bàn tay..." Có người nhỏ giọng cảm khái. Mọi người đồng loạt gật đầu, trong mắt đều toát ra sự khâm phục.

"Suỵt, đừng nói chuyện..." Nhị đương gia trừng mắt liếc bọn gia hỏa lắm miệng này một cái, tiếp tục chuyên tâm nghe lén.

"Ngươi đã xong chưa? Ta chịu không nổi." Diệp Giai Dao khóc thút thít cầu xin, thật sự chịu không nổi, dưới thân truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, hắn còn muốn kéo dài, như vậy vẫn chưa đủ sao?

Xong sao? Này vẫn còn sớm, nhưng nghĩ nàng dù sao cũng là lần đầu tiên, xác thực thấy nàng có chút chịu không nổi, liền động lòng thương xót, nhanh chóng rút ra, đem thứ nóng rực trắng nõn lên bụng nhỏ của nàng.

Cả người Diệp Gai Dao bủn rủn vô lực, mệt mỏi đến mí mắt cũng không mở ra được, nghe tiếng hắn xuống giường sột soạt mặc quần áo, lại lấy khăn ướt mà lau đi dấu vết hoan ái trên người nàng, nàng như người chết vẫn không nhúc nhích.

Đến khi hắn trở về nằm trên giường, cánh tay dài ôm nàng vào trong ngực, lúc này mới vô vị giãy giụa một chút.

"Xem ra ngươi vẫn còn sức lực, vừa lúc ta vẫn chưa thỏa mãn." Hắn cười nhạt, uy hiếp nói.

Diệp Giai Dao lập tức không dám động, thành thật nằm trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, nhớ lại sự việc vừa phát sinh giống như một cơn ác mộng. Xuyên qua, trọng sinh không đến một canh giờ, nàng từ thiếu nữ hoàn toàn lột xác thành một nữ nhân chân chính, hơn nữa lại là cùng một nam nhân xưa nay không quen biết, mà người nam nhân này lại là một tên thổ phỉ.

Con mẹ nó, xuyên qua cũng thật đúng lúc! Vốn dĩ hai ngày nữa là đến Tề Nam phủ, gả cho thanh mai trúc mã Ngụy Lưu Lang, nghĩ đến Ngụy Lưu Lang ôn tồn lễ độ, Diệp Giai Dao cảm thấy chính mình thật sự quá bất hạnh, quá xui xẻo, vốn dĩ xuyên đến đây có thể yên phận làm thiếu phu nhân, hiện tại trở thành vợ thổ phỉ, con mẹ nó quá bất hạnh rồi.

"Đang nghĩ gì vậy?" Bên cạnh truyền đến âm thanh khàn khàn của nam nhân sau khi được thỏa mãn. Bọn nghe lén bên ngoài chắc rốt cục cũng đi rồi.

Hắn còn tưởng nàng ngủ rồi, nhưng nàng chớp hàng mi dài, cọ vào da hắn ngưa ngứa, không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Không nghĩ cái gì, ta mệt mỏi, nằm như vậy rất mỏi cổ, ngươi có thể để ta qua kia ngủ được không?" Diệp Giai Dao sợ hãi nói, hiện tại nàng có chút sợ hắn, sợ không cẩn thận chọc giận hắn lại bị hắn lăn lộn thêm lần nữa.

Hắn rút ray ra, kê đầu, mắt sâu thẳm nhìn nàng, trong lòng tò mò, sao nàng lại không khóc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro