Chương 3: Ục ục...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Giai Dao không phải không muốn khóc, mà nàng không dám khóc cũng không có sức để khóc, cả ngày không ăn cơm, vừa rồi lại trải qua một hồi vận động kịch liệt, đói đến mức bụng cũng dán vào lưng, ruột đều thắt lại.

Nghĩ đến ăn, cái bụng rất phối hợp "ọt ọt" kêu lên.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có nến đỏ đang cháy thỉnh thoảng vang lên vài tiếng lách tách, cho nên âm thanh kia vang lên đặc biệt rõ ràng.

Diệp Giai Dao phản xạ có điều kiện che bụng lại, xấu hổ đỏ mặt. Nhưng sau đó lại nghĩ, sự việc xấu hổ hơn đều trải qua rồi, còn sợ gì bụng kêu, nếu không phải bị hắn lăn lộn đến bây giờ, bụng nàng còn có thể kêu to như vậy sao? Ghét bỏ đi ghét bỏ đi, tốt nhất là mau đuổi nàng đi đi. Diệp Giai Dao ôm hy vọng xa vời, liền thản nhiên nói: "Ta đói bụng."

Hạ Thuần Vu im lặng nhìn nàng vài giây, ánh mắt quét một lượt trên bàn, nói: "Lúc này không có gì ăn, để mai đi."

Diệp Giai Dao chán nản xoa xoa bụng: "Nó cứ kêu như vậy, liệu có ảnh hưởng ngươi ngủ không?"

Hạ Thuần Vu nhíu mày: "Ngươi muốn nói gì?"

Diệp Giai Dao chỉ chỉ giường La Hán ở đối diện, nếu nàng nhớ không lầm, thứ đồ vật vừa giống giường lại giống sofa kia gọi là giường La Hán: "Nếu không, ta ngủ kia."

Hắn đắp chăn, xoay người sang chỗ khác, không kiên nhẫn nói: "Ngủ."

Ặc, đây là đồng ý hay không đồng ý thế? Diệp Giai Dao hướng về phía hắn nhe răng nhếch miệng, âm thầm mắng. Mắng xong, cơm cũng chưa được ăn, lại phải ngủ chung giường với hắn, Diệp Giai Dao cảm thấy tình cảnh của chính chình so với phim cẩu huyết càng cẩu huyết hơn, so với nữ chủ xui xẻo càng xui xẻo hơn.

Gia đình nàng bắt đầu có truyền thống làm đầu bếp từ đời của ông nội, tổ tôn ba đời, không tính nàng, mỗi người đều là một đầu bếp nổi tiếng trong giới, cho nên ở nhà nàng, không thiếu nhất chính là ăn, nàng từ nhỏ đến lớn còn chưa nếm qua tư vị bị đói, hóa ra đói bụng lại khó chịu như vậy, đêm dài đằng đẵng, làm sao nàng sống nổi qua đêm nay?

Ọt ọt, ọt ọt....

Lúc đầu Diệp Giai Dao còn lấy chăn che kín một chút, có thể che bớt cái âm thanh xấu hổ này, sau đó phát hiện là phí công vô ích, nàng liền mặc kệ, trợn trắng mắt giống như con cá chết nằm trên giường.

Ục ục.....

Rốt cục cũng đổi tiết tấu, Diệp Giai Dao buồn bực nghĩ.

Ọt ọt....

Hai thanh âm này hết đợt này đến đợt khác, giống như phối hợp ăn ý cùng hợp xướng.

Ể? Không đúng, thanh âm này mới là kêu từ bụng nàng, Diệp Giai Dao dựng lỗ tai lên nghe một lát, suýt chút nữa không nhịn được cười mà phun ra tiếng, bụng soái ca kia vậy mà cũng kêu.

Nháy mắt tâm lý được thăng bằng. Có đói cùng chịu, công bằng, công bằng thật.

Hạ Thuần Vu phần phật xốc chăn ngồi dậy, tức giận trừng mắt Diệp Giai Dao, phát hiện nàng thực sự đang cười trộm, khuôn mặt lập tức âm trầm đến mức sắp nhỏ ra mực.

Nàng cư nhiên dám chê cười hắn, nếu không phải nàng cứ "ọt ọt" bên cạnh, bụng hắn có thể kêu sao? Đêm nay chỉ uống rượu, cơm cũng chưa được ăn, hắn cũng đói bụng.

Diệp Giai Dao không nghĩ hắn sẽ đột nhiên quay lại, khuôn mặt đang tươi cười nhất thời cứng lại, khóe miệng nàng kéo xuống, lúng túng nói: "Hay là, ta đi tìm thứ gì ăn đi."

Hạ Thuần Vu hừ lạnh một tiếng, xuống giường mặc quần áo, Diệp Giai Dao cũng vội lấy quần áo mặc vào: "Ngươi nói cho ta biết nhà bếp ở đâu, ta liền đi tìm, vạn nhất phòng bếp không có đồ ăn, ta có thể nấu."

Hắn quay đầu nhướng mày nhìn nàng, không phải nói là tiểu thư khuê các sao? Còn biết nấu ăn?

Diệp Giai Dao vẻ mặt thành khẩn, lấy lòng nói: "Loại việc nhỏ này giao cho ta là được rồi, tam đương gia, ngài chịu khó đợi một lát nhé!"

Hạ Thuần Vu trầm mặc suy nghĩ, không phải nàng đang tìm cơ hội chạy trốn, nếu nàng thực sự bị cướp lên núi. Nhưng nàng không chỉ không khóc không nháo, còn chủ động làm đồ ăn cho hắn, ân cần như vậy, không phải là đang lấy lòng hắn sao?

Diệp Giai Dao thấy hắn không phản đối coi như hắn ngầm đồng ý, mặc xong quần áo liền chạy như bay ra ngoài, sợ hắn lật lọng nói cái gì nhịn thêm chút nữa, hắn có thể nhịn, nhưng nàng thật sự nhịn không nổi nữa rồi.

Hạ Thuần Vu còn chưa nghĩ ra tột cùng là như thế nào, người đã chạy đi rồi. Không phải không biết phòng bếp ở đâu sao? Hắn do dự một lúc, sau đó trở về nằm lên giường, dù sao nàng cũng chạy không thoát, xem nàng có thể làm ra được món gì ngon.

Có hai tên thổ phỉ đang canh cửa, thấy Diệp Giai Dao ra ngoài, hai người họ có chút nghĩ không ra, đây vẫn là muốn chạy trốn sao? Vừa rồi bên trong chiến đấu kịch liệt như vậy, tẩu tử thế mà vẫn còn sức lực xuống giường?

"Hai vị đại ca, phòng bếp ở đâu vậy?" Diệp Giai Dao sợ hãi hỏi.

Thấy hai người im lặng nhìn, Diệp Giai Dao chỉ vào trong phòng, nhỏ giọng nói: "Tam đương gia đói bụng, muốn ta làm đồ ăn."

Hai người lập tức hiểu ra, trong mắt có vài phần đồng tình, tân tẩu tử thật sự không dễ dàng, cho ăn no phía dưới rồi còn phải cho ăn no phía trên. Một tên thổ phỉ gọi là Tống Thất nói: "Tân tẩu tử cứ về nghỉ ngơi đi, ta mang ít giò tới cho Tam đương gia là được rồi."

Một tiếng "tân tẩu tử" này khiến Diệp Giai Dao rùng cả mình, tân tẩu tử cái quái gì, nàng mới không thừa nhận chính mình gả cho thổ phỉ.

Diệp Giai Dao nghĩ, khả năng tên này không yên tâm để nàng ra ngoài, liền nói: "Ăn thức ăn có dầu mỡ vào ban đêm sẽ khó tiêu, hay là vị đại ca này đi theo giúp ta đi."

Tống Thất và Bành Ngũ nhìn nhau, đồ ăn của Tam đương gia, để cho tân tẩu tử làm thật sự không yên tâm, Tống Thất liền nói: "Ta giúp tân tẩu tử đi."

Diệp Giai Dao cười cảm kích, ngượng ngùng nói: "Vậy làm phiền đại ca rồi."

Tống Thất vội nói: "Tân tẩu tử gọi ta là Tống Thất là được rồi, gọi đại ca ta không dám nhận."

Nếu hắn dám nhận, bị Tam đương gia biết, không lột da hắn mới là lạ.

Bởi vì dạ dày không thoải mái, Diệp Giai Dao đi đường không khỏi có chút còng xuống, bước chân không ổn ðịnh, Bành Ngũ thấy vậy, vừa rồi cùng nhau chiến đấu một trận không khỏi kinh thiên động địa, thầm nghĩ, Tam đương gia cũng quá không thương hoa tiếc ngọc, mỹ nhân mảnh mai yếu đuối như vậy, làm sao có thể chịu được. Bất quá Tam đương gia cũng khó hầu hạ, bởi vì huynh đệ trong trại sợ Đại đương gia, càng sợ Tam đương gia, bởi vì Tam đương gia tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn.

Phòng bếp cũng không xa, ra viện tử, cũng cách chừng 50m.

Tống Thất đi vào, lớn tiếng nói: "Khương thẩm, còn gì ăn không?"

Gọi Khương thẩm chính là bác gái khoảng bốn mươi tuổi, eo thô bụng tròn, cực kì phù hợp với hình tượng nữ đầu bếp, lúc này trong tay đang cầm một cái chân giò mà gặm, miệng bóng nhẫy, thấy người đến là Tống Thất, cũng không che lấp, không khách khí nói: "Đến giờ này còn có thể có cái gì ăn?"

"Ta thấy đều là bị bà ăn vụng hết." Tống Thất oán giận nói.

"Hừ! Các ngươi thịt cá cơm nước no nê, lão nương ta đói đến bây giờ mới ăn cơm đây này." Khương thẩm hung hăng quăng một cái nhìn khinh bỉ.

"Tam đương gia còn đang đói, mau xem xem còn có gì ăn không?" Tống Thất mở nồi ra, trong nồi chỉ còn nước ấm.

Vừa nghe nói là Tam đương gia muốn ăn, thái độ Khương thẩm lập tức hòa thuận: "Đồ ăn thừa không có, nhưng trong tủ quầy vẫn còn chút cơm thừa."

Diệp Giai Dao nhìn xung quanh, phát hiện trên cây cột treo một miếng thịt bò, rổ trên đất còn đựng mấy trái cà chua, dưa chuột cùng cà rốt, liền nói: "Có trứng gà không?"

Khương thẩm thấy trên người Diệp Giai Dao vẫn còn mặc hỉ phục của tân nương tử, liền biết nàng chính là tân nương tử mà hôm nay Nhị đương gia mang từ dưới chân núi về, cười nói: "Có có, chạng vạng mới lấy từ ổ gà ra."

"Bếp tắt rồi sao?"

"Không có, vẫn còn đang đun nước!"

Diệp Giai Dao nói: "Vậy phiền Khương thẩm giúp ta đun lửa, còn có, lấy mấy quả trứng gà lại đây."

Diệp Giai Dao nói xong liền vén tay áo, chuẩn bị làm việc.

Tống Thất nói: "Tân tẩu tử, để Khương thẩm làm một lát là xong."

"Không sao, ta tự làm được." Diệp Giai Dao nhặt từ rổ hai trái cà chua, một quả dưa chuột cùng một củ cà rốt, múc nước rửa sạch.

Sở thích lớn nhất của nàng chính là nấu cơm, trừ cái này ra, nàng cũng không còn sở trường nào khác.

Tống Thất cùng Khương thẩm trợn mắt há mồm nhìn nàng thành thạo quơ dao phay, đem thịt bò cắt thành từng khối vuông nho nhỏ, cơ hồ mỗi một khối thịt đều có kích thước giống nhau, thập phần đều đều. Đao công này thật lợi hại a! Hai người trong lòng cảm thán.

Diệp Giai Dao cũng không hỏi Khương thẩm loại nào là rượu gia vị, loại nào là nước tương, loại nào là dấm, mở bình ra khẽ ngửi, liền bắt đầu cho gia vị, đổ vào thịt bò đã được cắt gọn một ít nước tương, rượu gia vị, thêm một nắm muối cùng đường, hai mảnh gừng, rồi khuấy đều.

Ướp thịt bò xong, Diệp Giai Dao bắt đầu cắt dưa chuột cùng cà rốt, lại cắt thành khối vuông nhỏ giống nhau.

Khương thẩm không biết chỗ nào lấy ra mấy cái nấm hương: "Cô nương, muốn nấm hương không?"

Diệp Giai Dao vui mừng: "Muốn muốn, có cái này càng tốt." Nấm hương có thể thêm vị, giống như bột ngọt, nhưng ăn bột ngọt trên thị trýờng không yên tâm, nhà các nàng đều dùng gà tinh tự chế, đoán chừng cái niên đại này cũng không có bột ngọt, hôm nào nàng phải tự làm gà tinh mới được.

Công tác chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Giai Dao cho vào nồi một muỗng dầu, chờ dầu sôi, thả thịt bò đã ướp vào trong khẽ đảo, nhanh chóng lật xào hai lần liền cho ra đĩa, thịt bò vốn tươi ngon non mềm, nếu quá mức liền già không thể ăn, dùng dầu nóng xào lăn mấy lần, lập tức vớt ra mới có thể bảo trì chất thịt tươi ngon.

Trứng gà đánh xong, xào thành vỡ nát cho ra đĩa, lại lấy nấm hương xào tiếp, chờ nấm hương tỏa mùi thơm, lại cho cà rốt vào, cuối cùng mới là dưa chuột, xào chín đến năm phần liền cho ra đĩa. Diệp Giai Dao đem hai bát cơm thừa đổ vào, chờ cơm đều vỏ mỡ, vị cũng ngấm đều, cuối cùng mới đem hỗn hợp nguyên liệu vừa xào xong cho vào nồi đảo.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp hương khí bốn phía, Tống Thất nhìn cơm chiên trứng màu sắc hấp dẫn, ngửi mùi thơm mê người, kìm lòng không được nuốt một ngụm nước miếng, thoạt nhìn ăn rất ngon.

Diệp Giai Dao nhìn món ăn được làm xong, chính mình cũng rất vui vẻ, đây chính là món cơm chiên trứng nàng thích ăn nhất, nếm qua món cơm chiên trứng của nàng liền nhớ mãi không quên mùi vị của nó, Tam đương gia đáng giận kia xem như là có lộc ăn.

Làm cơm xong, Diệp Giai Dao bắt đầu nấu canh cà chua trứng, kỳ thật đồ ăn bình thường nhất lại là tốn công nhất, cà chua muốn nấu ra nước, nhưng lại không thể quá chín, nát trông không dễ nhìn, không ra nước lại không có hương vị.

"Cô nương, trù nghệ của cô so với lão Vu đầu còn giỏi hơn nhiều." Khương thẩm tán dương, lão Vu đầu chính là đầu bếp chính ở đây, bà cùng mấy người nữa phụ trợ việc bếp núc, lão Vu đầu thích nhất là hầm loạn, thượng vàng hạ cám ném vào bên trong, không khác gì làm cho heo ăn, còn không làm tốt như nàng đâu! Hôm nào để lão Vu đầu xem tay nghề này của người ta, xem ông ta không lấy cái nắp nồi đem chính mình buồn chết.

Diệp Giai Dao khiêm tốn cười cười: "Chưa nói tới trù nghệ, ta chỉ làm theo sở thích mà thôi."

Đối với nàng mà nói, nấu ăn không phải công việc, chỉ là yêu thích, bởi vì bản thân nàng chính là một miệng tham ăn, một nhà bọn họ tất cả đều là đồ tham ăn, cho nên đối với mỹ thực yêu cầu tương đối cao.

Hai bát lớn đựng đầy cơm trứng chiên, cộng thêm một bát canh cà chua trứng, trong nồi còn dư một chút, thấy Tống Thất cứ nhìn chằm chằm vào trong nồi, Diệp Giai Dao cười nói: "Tống Thất, ngươi cũng đói bụng đúng không, nếu không chê, ngươi ăn đi."

Tống Thất cười ha hả xoa xoa tay: "Vậy thì tốt quá, vốn dĩ không đói bụng, vừa nhìn tân tẩu tử nấu ngon như vậy liền đói bụng."

Khương thẩm cười gượng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Thất đem cơm chiên trứng còn lại trong nồi múc vào trong bát, nuốt nước miếng đánh "ực" một cái, hận không thể lấy giò mình vừa gặm được một nửa đổi lấy cơm trứng chiên, nhưng là không có mặt mũi nào mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro