Chương 4: Được đà lấn tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Hạ Thuần Vu sắp mất hết kiên nhẫn, Diệp Giai Dao khập khiễng bưng mâm trở lại.

"Sao đi lâu như vậy?" Sắc mặt Hạ Thuần Vu không dễ nhìn.

Diệp Giai Dao nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, đại gia ngươi muốn nhanh, cầm hai quả dưa chuột cho ngươi gặm gặm sao?

"Phòng bếp không còn đồ ăn, ta vừa mới làm." Diệp Giai Dao xới cơm, múc canh bày đũa.

Một cỗ mùi thơm mê người tràn ngập bay ra, Hạ Thuần Vu đi qua xem xét, là một bát cơm trứng chiên, bề ngoài trông cực kỳ không tệ, hạt gạo màu da cam bóng loáng, lại không phải loại dầu mỡ khiến người ta phát ngán, cơm bên trong trộn lẫn với thịt viên cùng khối nhỏ đều đều cà rốt, dưa leo, còn có trứng hoa nhỏ vụn cùng nấm hương, nhan sắc phối hợp có thể hấp dẫn người muốn ăn. Hạ Thuần Vu đành phải nuốt nước bọt, ngoài miệng lại là khinh thường nói: "Thứ gì lộn xộn vậy, có thể ăn sao?"

Diệp Giai Dao trong lòng chửi thầm: Đại gia ngươi, làm cho ngươi ăn còn ngại ba ngại bốn, có giỏi thì đừng ăn!

Trên mặt ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trong bếp không có nguyên lệu nấu ăn khác, Tam đương gia ăn tạm cái này đi, dù sao cũng tốt hơn là bị đói."

Bên này chưa nói xong, bên kia đã ăn rồi.

Ừm, mùi vị không tệ, thịt bò đinh hương non mềm, cà rốt cùng dưa leo đinh thanh thúy ngon miệng, hương vị mặn nhạt thích hợp, mỡ mà không béo, đúng là so với ngự trù làm ngon hơn. Ừm, có thể là do hắn đói bụng, cho nên cảm thấy ăn ngon, sao có thể thật sự cùng ngự trù so sánh đây?

Nhưng cũng không tồi, có lẽ đây là món ăn tinh xảo nhất sau khi hắn lên núi, nửa năm qua ủy khuất nhất chính là bụng của hắn.

Diệp Giai Dao vừa ăn vừa lén nhìn sắc mặt của hắn, mẹ nó, có khó ăn lắm sao? Còn cau mày.

"Như thế nào? Ngon chứ?" Diệp Giai Dao nhỏ giọng hỏi.

"Tạm được." Hạ Thuần Vu hờ hững đánh giá.

Diệp Giai Dao trong lòng hừ lạnh, miệng đúng là kén ăn.

"Ngươi tên là gì?" Hạ Thuần Vu nhấp một hớp canh, thanh thanh đạm đạm, chua chua ngọt ngọt, phối với cơm trứng chiên vừa vặn.

Diệp Giai Dao đầu đầy hắc tuyến, chuyện gì làm cũng đã làm rồi, hiện tại mới nhớ đến vấn đề tên gọi, còn có chuyện gì hoang đường hơn không?

"Diệp... Cẩn Huyên, nhũ danh là Dao Dao." Diệp Giai Dao suýt chút nữa nói sai tên.

Hạ Thuần Vu liếc mắt nhìn nàng: "Hỉ phục này rất tinh xảo, bọn họ thật đúng là chuẩn bị chu đáo."

Có ý gì? Diệp Giai Dao nuốt một miếng cơm: "Ta tự mình thêu, cũng tàm tạm."

"Ngươi tự thêu?" Hạ Thuần Vu hơi kinh ngạc: "Nghe nói ngươi được Nhị đương gia tìm thấy, ngươi nguyên là người ở nơi nào?"

"Tìm thấy? Ta là bị bắt cóc lên núi có được hay không? Ta muốn đi Tế Nam phủ thành thân, cũng không biết tình cảnh trong nhà là như thế nào, tân nương tử bị bắt cóc, có lẽ đang loạn thành một đoàn rồi." Diệp Giai Dao hậm hực.

Hạ Thuần Vu sững sờ, thật sự là bắt tới? Không phải Đại đương gia cố ý an bài?

Diệp Giai Dao nhìn dáng vẻ của hắn giống như thật sự giật mình, chẳng lẽ hắn không biết rõ? Tâm tư vừa chuyển, lắp bắp nói: "Tam đương gia, xin ngài thương xót, thả ta đi! Ta không phải nữ nhân bình thường, cha ta là tri phủ Dương Châu Diệp Bỉnh Vinh, ta vốn phải gả cho Ngụy gia Đại công tử của Tế Nam Phủ, nếu bọn họ biết ta bị bắt cóc, thật sự sẽ tìm tới cửa, rất bất lợi cho sơn trại của các ngươi, ngài thả ta, ta biết ơn cả đời, lập trường sinh bài vị cho ngài."

Trường sinh bài vị cái rắm, hắn còn chưa chết, Hạ Thuần Vu cười lạnh: "Thế nào? Còn muốn gả cho Ngụy đại công tử?"

Không nghĩ tới lai lịch của nàng không nhỏ, nữ nhi của tri phủ Dương Châu, nàng dâu Tế Nam Tri phủ, Đại đương gia ra tay cũng thật lợi hại, bất quá, so với Hắc Phong Trại tội ác chồng chất, cướp một cô con dâu Tri phủ cũng không có gì ghê gớm.

Nếu như nàng nói là sự thật, vậy hắn nghĩ xong việc phủi mông rời đi là không thể, nếu như nàng ngoan ngoãn, sau này rời đi có thể cân nhắc nạp nàng làm thiếp, bây giờ làm phu nhân của hắn, thân phận như vậy còn chưa đủ.

Bất quá đây là lời nói từ một phía, chân tướng như thế nào còn chờ kiểm chứng.

"Không không, ta hiện tại đã tàn hoa bại liễu, đâu còn có thể tái giá cho Ngụy công tử, ta chỉ muốn đi về Dương Châu, cả đời này không lấy chồng." Diệp Giai Dao vẻ tội nghiệp nhìn hắn.

Người cổ đại coi trọng nhất là danh tiết, nữ tử đã mất trinh ai còn muốn? Điểm này nàng biết rất rõ.

Hạ Thuần Vu mỉa mai nói: "Ngươi cho rằng ngươi về Dương Châu, Diệp gia còn có thể chấp nhận được ngươi? Nói không chừng cha ngươi vì bảo toàn thanh danh Diệp gia, sẽ đem ngươi bóp chết."

Da đầu Diệp Giai Dao tê dại, không thể nào? Tuy rằng mẹ ruột nàng chết sớm, mẹ kế không ưa nàng, nhưng nàng vẫn là nữ nhi ruột của lão cha, hổ dữ không ăn thịt con đâu!

"Đừng bày ra vẻ mặt như bị sét đánh như vậy, ta không phải nói chuyện kinh dị." Hạ Thuần Vu nhướng mày, ăn sạch miếng cơm cuối cùng trong bát.

"Vậy... vậy ta sẽ không về nhà nữa, không có Diệp gia ta cũng có thể nuôi sống chính mình." Đáy lòng Diệp Giai Dao phát lạnh, tin lời hắn nói.

Lời này nói ra lại bị hắn cười nhạo: "Ngươi tự nuôi sống chính mình, nuôi thế nào? Bán nghệ hay là bán mình? Ngươi nghĩ bán mình ngay ở chỗ này, khách hàng tốt giống như ta lại không dễ tìm đâu."

Diệp Giai Dao xanh mặt, thật muốn đem canh cà chua trứng tưới lên đầu của hắn, phun cơm vào mặt hắn, tại sao lại có người ác liệt như vậy, hắn coi nàng là cái gì? Quả thực chính là thổ phỉ sống, ặc... Hắn vốn dĩ là thổ phỉ, hơn nữa lại là thủ lĩnh thổ phỉ, cùng thổ phỉ giảng đạo lí có gì hay?

"Chưa no, ngươi không ăn à?" Hạ Thuần Vu nói xong liền cầm lấy bát cơm của nàng.

Diệp Giai Dao: "......"

"Ai nói ta không ăn? Không phải ngươi nói ăn không ngon à? Ăn nhiều như vậy làm gì, coi chừng vỡ bụng đấy." Diệp Giai Dao nhanh chóng nhào tới, hung ác đoạt bát cơm về.

Hạ Thuần Vu không nghĩ nàng sẽ đoạt lại, hơn nữa lại là tư thế sói đói vồ mồi, bát cơm vừa cầm trên tay lại bị cướp trở về.

Nữ nhi của tri phủ Dương Châu, tiểu thư khuê các, thế mà lại thô lỗ như vậy? Hạ Thuần Vu không thể tưởng tượng nổi, hành động này triệt để lật đổ nhận thức của hắn đối với từ tiểu thư khuê các.

Hạ Thuần Vu cau mày trừng nàng, ánh mắt không cần nói có bao nhiêu hung ác, hắn ít khi nói cười, thời điểm mặt không chút biểu tình, đều có khí thế không giận mà uy, đây là khí chất bẩm sinh đã có.

Diệp Giai Dao nghĩ đến mình còn đang ở trong hang sói, tính mạng đều nằm trong tay hắn, khí thế vừa trỗi dậy lập tức bị tiêu diệt, yếu ớt thỏa hiệp: "Phía trên ta đã ăn qua, nếu không phía dưới ta với ngươi chia mỗi người một nửa nhé?"

Vừa rồi chỉ lo nói chuyện, cũng chưa ăn được mấy miếng, trước nay nàng ăn cơm đều là nhai kĩ nuốt chậm, mỹ thực là cần tinh tế phẩm vị, cho dù là cơm trắng, chậm rãi cũng có thể nhai ra vị ngọt. Vô luận thế nào cũng phải chừa cho mình chút đồ ăn!

Hạ Thuần Vu hừ hừ nói: "Không cần, lại đi múc thêm cho ta một bát."

Diệp Giai Dao: "......"

Lí nhí nói: "Số cơm còn lại chỉ sợ đã nằm trong bụng Tống Thất..."

Hạ Thuần Vu đen mặt, vì sao không đem toàn bộ tới đây? Hắn là nam nhân, nàng cho rằng là hắn giống mèo con sao? Một chén nhỏ liền đuổi rồi?

Diệp Giai Dao nhìn sắc mặt khó coi của hắn, yên lặng đẩy bát cơm qua.

Hạ Thuần Vu cũng không khách khí, bưng lên liền ăn hết một nửa trong bát, dư lại một nửa còn cho nàng.

Diệp Giai Dao âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn hắn không có đuổi tận giết tuyệt, còn chừa cho nàng một ít.

Lúc này Diệp Giai Dao không dám nhai kĩ nuốt chậm, nhỡ đâu hắn ăn xong lại tới đoạt của nàng, cũng từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

Chỉ chốc lát sau, bát hai người đều thấy đáy, Hạ Thuần Vu vẫn chưa thỏa mãn, Diệp Giai Dao thì ăn lửng dạ.

Cởi quần áo lên giường trước, Hạ Thuần Vu nói: "Ngươi nên an phận mà ở lại trên núi, đừng có những suy nghĩ không thiết thực, chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Diệp Giai Dao dở khóc dở cười, cái gì gọi là sẽ không bạc đãi, hôm nay kém chút là bị ngươi chơi chết? Hóa ra đây chính là ưu đãi?

Hạ Thuần Vu khẽ dựa người vào giường, nâng một chân lên, hướng nàng ngoắc ngoắc, một bộ thần sắc đương nhiên nhìn nàng.

Đây ý là muốn nàng giúp hắn cởi giày? Diệp Giai Dao oán niệm một trăm lần lại một trăm lần, mặc dù kiếp trước không sinh gia ở nhà giàu có, nhưng cũng được bàn tay cha mẹ nâng niu nuôi lớn, mà bản tôn mặc dù thời gian trôi qua không như ý, nhưng tóm lại là thiên kim đại tiểu thư, lớn lên được người hầu hạ, chuyện hầu hạ người khác như thế này, sống hai đời vẫn là làm lần đầu tiên.

Bỏ đi, thân hãm ổ sói, ăn nhờ ở đậu, lúc nào nên cúi đầu liền cúi đầu, nữ tử hán cũng co được dãn được.

Diệp Giai Dao không cam tâm tình nguyện đi tới giúp hắn cởi giày.

Đờ mờ, cái giày này sao mà khó cởi thế không biết? Diệp Giai Dao cởi hai lần vẫn không được.

Lúc này mới phát hiện nam nhân chết tiệt kia đang ôm lấy mu bàn chân, rõ ràng là cố ý làm khó nàng.

Hai tay Hạ Thuần Vu gối ra sau đầu, nhàn nhã nhìn nàng dúng sức cởi a dùng sức cởi.

Nếu hiện tại trong tay nàng có thanh đao nhất định sẽ chặt cái chân thúi của hắn xuống, Diệp Giai Dao tức giận nghĩ.

Cắn răng nghiến lợi dùng hết sức bình sinh, kéo một cái thật mạnh.

Đúng lúc này, Hạ Thuần Vu thuận chân đá một cái, Diệp Giai Dao ôm giày đặt mông ngồi xổm trên mặt đất, ngã chổng vó.

Hạ Thuần Vu cười to, đột nhiên cảm thấy có người để trêu đùa thật sự là một chuyện rất thú vị.

Diệp Giai Dao nổi giận, trong đầu theo phản xạ có điều kiện muốn thực hiện việc mình muốn làm nhất, liền cầm giày lên hướng trên mặt hắn đập tới.

Hạ Thuần Vu căn bản không nghĩ nàng sẽ nện hắn, đang cười vui vẻ, không có để ý, giày bay thẳng vào mặt, nện đúng vào cái miệng đang mở ra.

Nháy mắt, trong phòng an tĩnh dị thường, phảng phất không khí đều ngừng lại, Diệp Giai Dao tức giận trừng mắt hắn, mà Hạ Thuần Vu tựa hồ bị nện cho ngu người, mấy giây qua đi, vẻ tức giận từ đáy mắt tràn ra, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.

Nhìn nhau vài giây, Diệp Giai Dao lập tức sợ hãi, thành thành thật thật bò dậy, tới đem giày tháo xuống.

Hạ Thuần Vu không nhúc nhích, mặc nàng cởi giày, chờ giày được cởi xong, hắn ngồi dậy đem cánh tay dài chụp tới, túm nàng lại quăng ngã lên giường, xoay người đem nàng khóa dưới thân, hung tợn nói: "Từ trước tới nay chưa từng có người dám cầm giày ném gia."

Nhìn hắn một bộ muốn ăn thịt người, ngay cả ý nghĩ muốn chết Diệp Giai Dao cũng có, vẻ mặt đưa đám nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi được chưa? Ta ở nhà còn chưa làm qua loại chuyện này, đều là được người khác hầu hạ, nhất thời thân phận bị chuyển đổi quá bất ngờ, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta một lần đi."

"Tha cho ngươi? Ngươi dám ném giày lên mặt gia nên chấp nhận bị trừng phạt, ngươi từng tưởng gia khách khí với ngươi, ngươi liền được đà lấn tới? Làm sai chuyện, không cho ngươi chút giáo huấn ngươi sẽ không nhớ kĩ." Hạ Thuần Vu không mảy may dao động, thật sự tức điên, việc này mà truyền ra, Thế tử Tĩnh An Hầu bị một nữ nhân cầm giày nện vào mặt, hắn làm sao còn lăn lộn được nữa?

"Ta nhớ kĩ rồi, tuyệt đối tuyệt đối không dám phạm thêm lần nữa, a a a....... Tha mạng a ......."

"Cầu xin tha thứ cũng vô dụng."

Ngoài phòng, Tống Thất ăn uống no đủ tựa trên lan can vỗ bụng nghe thấy tiếng tẩu tử kêu thảm, đồng tình nghĩ: Thì ra Tam đương gia cũng chỉ là cầm thú....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro