Chương 14: Thuần Vu lừa ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tam đương gia, nhiệm vụ thao luyện buổi sáng đã hoàn thành, muốn thêm một chút hay không ạ?" Bành Ngũ phụ trách thao luyện thấy Tam đương gia tới, tiến lên xin chỉ thị.

Hạ Thuần Vu không quan tâm nói: "Thôi, hôm nay kết thúc sớm một chút."

Cả buổi sáng hắn đều ở chỗ Đại đương gia bàn bạc việc tấn công Tân Nghĩa trấn, Nhị đương gia đề nghị là cường công, phái ra hai ngàn người, tận diệt Tân Nghĩa.

Kế sách như thế là có lợi với hắn, phái ra hai ngàn binh mã, trong sơn trại những chỉ thừa hơn ngàn người, binh lực không đủ, hơn nữa có Tống Thất làm nội ứng, phá hỏng đoạn cơ quan trên núi, Hách Liên Huyên liền có thể mang binh đánh lên núi, mà phái ra hai ngàn binh mã đã mất đi đại bản doanh, có Tân Nghĩa cùng Hách Liên Huyên tiền hậu giáp kích, tất phá là điều không thể nghi ngờ. Nhưng tâm tư Đại đương gia lại cực kỳ kín đáo, hắn phản đối kế hoạch này, cường công gần như dốc toàn bộ lực lượng, tổn thất quá lớn, Đại đương gia có ý muốn suy nghĩ lại. Nhưng không hiểu sao, Đại đương gia không có suy nghĩ, lại bảo hắn(HTV) đưa ra chủ ý, hắn ra vẻ trầm tư, sau đó đưa ra mấy phương án có trăm ngàn chỗ hở. Đại đương gia thất vọng khoát tay: "Bỏ đi, ta biết đệ vẫn đang lo cho đệ muội bệnh, vẫn là để hôm nào bàn lại."

Hắn nhất định phải kéo dài thời gian, để Hách Liên Huyên chuẩn bị thật chu toàn.

Bành Ngũ giải tán hết các huynh đệ nửa chết nửa sống, trở về nói: "Tam đương gia, vậy cơm trưa..."

Hạ Thuần Vu cau mày trầm ngâm nói: "Ngươi đến phòng bếp làm chút gì ăn đi."

"Tam đương gia, Tam đương gia...." Tống Thất từ xa chạy tới, gọi to.

Mí mắt Hạ Thuần Vu giật giật, sẽ không phải là nữ nhân kia xảy ra chuyện gì chứ?

Tống Thất chạy tới gần, thở hổn hển nói: "Tam đương gia, tẩu tử bảo ta tới gọi ngài về ăn cơm, tẩu tử làm rất nhiều đồ ăn ngon đấy."

Hạ Thuần Vu ngạc nhiên nói: "Nàng khỏi bệnh rồi?"

Tống Thất cười nói: "Khỏe thì có khỏe lại chút ít, có điều vẫn chưa khỏi hẳn, nấu cơm xong liền trở về phòng nằm rồi."

Hạ Thuần Vu trầm mặt trách cứ: "Ngươi đần à? Lại còn để nàng nấu cơm cái gì?"

Tống Thất vô tội nói: "Là tẩu tử tự muốn làm đấy chứ."

"Nàng muốn làm, ngươi không biết khuyên can chút nào sao? Không phải đã để Khương thẩm qua giúp đỡ sao? Khương thẩm đâu?" Hạ Thuần Vu quát.

Tống Thất nhìn thấy chân Tam đương gia hơi nhúc nhích, tựa hồ lại có dấu hiệu muốn đạp người, vội vàng lui về sau ba bước, yếu ớt nói: "Khương thẩm có giúp một tay."

Hắn không dám nói Khương thẩm chỉ giúp thử đồ ăn, nếu không Tam đương gia sẽ càng đạp đau hơn.

"Lăn." Hạ Thuần Vu bảo người ta lăn, mình lại bước nhanh rời đi.

Bành Ngũ tiến lên, đồng tình vỗ vỗ bả vai Tống Thất: "Chúng ta cũng đi thôi! Về ăn cơm."

Tống Thất liếc mắt, nhỏ giọng làu bàu: "Y như cái thùng thuốc nổ, đụng có tí liền phát hỏa."

Bành Ngũ cười ha ha: "Đừng để bụng, Tam đương gia đang sốt ruột thôi."

"Sốt ruột sao không mắng ngươi mà cứ mắng ta thế." Tống Thất không phục.

Bành Ngũ bất đắc dĩ nói: "Không phải hôm qua ta cũng bị mắng đấy sao?"

Hạ Thuần Vu trở lại tiểu viện, Khương thẩm mỉm cười nói: "Tam đương gia, cơm được dọn lên cả rồi."

Hạ Thuần Vu mặt không cảm xúc đi thẳng vào trong.

Diệp Giai Dao thật sự có chút mệt mỏi, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy thanh âm của Khương thẩm bên ngoài, chợt có người đẩy cửa tiến vào liền mở mắt ra: "Phỉ phỉ, chàng trở về rồi."

Hạ Thuần Vu bị cái xưng hô này làm cho buồn nôn, mấy lời nói nghĩ kĩ trên đường định trở về nói với nàng đều quên sạch, khóe mắt run rẩy, biểu tình trên mặt hết sức đặc sắc.

"Ta cảnh cáo ngươi, không được phép gọi như vậy." Hạ Thuần Vu dưới cơn giận dữ chợt nghĩ đến bên ngoài có người, đè lại thanh âm rống giận, đúng là không dễ.

Diệp Giai Dao cười tủm tỉm: "Không thích à, vậy thì đổi đi, ông xã? Tướng công? Phu quân, hay là quân quân?"

Hạ Thuần Vu nổi hết cả da gà, tức giận nói: "Thuần Vu."

"Cái gì? Lừa ngốc(*)? Sao chàng lại mắng người như thế? Ta chỉ là cảm thấy gọi bằng nickname có thể thân mật hơn một chút mà thôi, tuy rằng chàng không coi ta là thê tử của chàng, nhưng ta đã coi chàng là tướng công ta rồi, người ta nói gả chồng theo chồng gả chó theo chó, ta là người có tiết tháo, đời này chỉ nhận định chàng thôi..." Diệp Giai Dao ủy khuất nói, còn che mặt ra vẻ rơi lệ.

(*) Thuần Vu với lừa ngốc phát âm na ná nhau.

Hạ Thuần Vu hoàn toàn cạn lời, cái tên này đã theo hắn suốt 21 năm, chưa từng nghĩ tới tên của hắn còn có thể cùng với lừa ngốc liên hệ cùng một chỗ. Hạ lừa ngốc, con lừa ngốc nghếch...

Hạ Thuần Vu bực mình quát: "Đó là tên của ta, Hạ Thuần Vu."

Hạ Thuần Vu đọc rõ ràng ra mấy chữ.

Diệp Giai Dao giật mình, chợt cười nghiêng ngả, đấm gối đầu. Ha ha, quá hài hước, tên hắn vậy mà gọi là Hạ Thuần Vu, con lừa ngốc.... Ha ha, mắc cười chết mất.

"Cười cái gì? Không cho cười." Hạ Thuần Vu buồn bực xấu hổ, nhào tới che miệng nàng.

Diệp Giai Dao cười đến không thở nổi, liên tục xin tha: "Không.... Không cười."

Hạ Thuần Vu lúc này mới buông nàng ra, hung hăng trừng nàng.

"Tam đương gia, ăn cơm thôi." Khương thẩm ở bên ngoài gọi.

Diệp Giai Dao liều mạng nhịn cười: "Ngươi đi ăn cơm nhanh đi."

Hạ Thuần Vu buồn bực quay người rời đi, chân vừa mới bước qua cửa, sau lưng đã nghe thấy một trận cười to.

"Tam đương gia, nhanh một chút, để nguội ăn sẽ không ngon nữa đâu." Khương thẩm hớn hở nói.

Hạ Thuần Vu đành phải đè xuống suy nghĩ trở về trừng trị nàng, đi ăn cơm trước.

Cơm trưa rất phong phú, thịt viên kho tàu, thịt dê xào tỏi, bánh hành thái ngó sen, măng mùa xuân nấu dầu... Các loại mùi thơm hỗn hợp lại với nhau xông vào mũi, khiến người thèm ăn.

Hạ Thuần Vu nói: "Tống Thất, lấy Hoa Điêu của ta đem ra đây, để Khương thúc nếm thử."

Tống Thất sững người.

"Ngươi điếc rồi à? Còn không mau đi?" Hạ Thuần Vu trừng mắt nói.

Tống Thất vẻ mặt đau khổ, yếu ớt nói: "Tam đương gia, không có Hoa Điêu..."

"Không phải hôm qua vẫn còn một vò sao? Ngươi uống vụng rồi đúng không?" Hạ Thuần Vu nói.

"Sáng nay tẩu tử bảo ta chế rượu hùng hoàng, đều đổ đi hết rồi." Tống Thất thầm nghĩ: Này nếu mắng ta là không có thiên lý nha.

Hạ Thuần Vu: "...."

"Coi như không đổ đi, mỗi ngày tẩu tử làm nhiều món ngon như vậy, rượu cũng không đủ đâu." Tống Thất lầm bầm nói.

Hạ Thuần Vu: "...."

Có vẻ như là, vừa nhìn thấy đồ ăn nàng làm liền có xúc động muốn uống rượu, từ sau khi lên núi hắn hiếm khi uống rượu, năm vò Hoa Điêu, Đại đương gia và Nhị đương gia mỗi người lấy đi một vò, sau đó hắn uống một vò trong ba tháng, nhưng tối hôm qua lại xử lí hết một vò, hôm nay lại muốn uống tiếp, đều là tại mỹ thực gây ra.

"Tam đương gia, ta vẫn còn một vò Trúc Diệp Thanh, hay để ta đi lấy." Khương thúc nói.

"Thôi, không uống nữa, buổi chiều còn có việc, miễn cho uống nhiều quá lại hỏng việc mất." Hạ Thuần Vu khoát tay, cầm đũa trước chọc vào một viên thịt kho tàu: "Mọi người ăn đi."

Thịt viên rất ngon miệng, có mùi thơm ngát của cỏ sen, không quá mềm cũng không quá khô, ngon vừa vặn, a? Còn có mùi thơm hành tỏi, nhưng ăn không thấy tỏi, hẳn là dùng nước hành tỏi pha ra.

Bánh ngó sen chiên ngoài giòn trong mềm, thơm ngon mềm dẻo, măng mùa xuân nấu dầu màu sắc đỏ sáng, tươi mới ngon miệng, còn có thịt dê xào tỏi, ăn không ra vị thịt dê tanh nồng....

Đồ ăn thường ngày lại có thể làm ra như ở đại tửu lâu, nàng rất am hiểu bảo trì bản chất hương vị nguyên liệu nấu ăn, thông qua nguyên liệu lại phối hợp điều chế ra hương vị càng ngon hơn nữa, mà lửa cũng khống chế được tới mức tiêu chuẩn, đây không chỉ nhờ vào thiên phú bẩm sinh cùng chuyên tâm mà có thể đạt được, cần phải rèn luyện nhiều lần, ở nhà nàng thường xuyên nấu ăn? Một thiên kim đại tiểu thư thường xuyên xuống bếp? Hạ Thuần Vu tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

"Ngon quá! Tay nghề tẩu tử ta đúng là không phải để trưng cho đẹp, so với đầu bếp tiên lâu của Tế Nam thành còn làm ngon hơn a!" Tống Thất ăn rất là vui vẻ.

Hạ Thuần Vu gõ đầu hắn một cái: "Ngươi vào tiên lâu lúc nào? Gia còn chưa đi qua đây!"

Tống Thất bị đau sờ sờ đầu, làu bàu nói: "Ta nghe người ta nói đấy chứ, đời này của ta, vào tiên lâu xin làm người giữ cửa nhà họ cũng không cần đâu a!"

Hạ Thuần Vu trừng mắt hắn một cái, hừ mũi nói: "May là ngươi còn hiểu đấy."

Bành Ngũ cùng Khương thúc cười ha ha.

Ăn được một nửa, Hạ Thuần Vu mới nhớ tới: "Tẩu tử ngươi ăn chưa?"

Khương thẩm chen vào nói: "Tam phu nhân vẫn chưa ăn đâu, khẩu vị nàng không tốt lắm, nói là tối nay mới nấu cháo gà ăn."

Hạ Thuần Vu nghĩ nghĩ: "Vậy để lại cho nàng chút đồ ăn."

Mấy người này đều tham ăn, một lát là muốn quét sạch hết.

Tống Thất nghe vậy, vội thu lại cái đũa đang vươn ra định gắp.

Khương thẩm nói: "Tam phu nhân nói không cần để lại đồ ăn cho nàng, nàng tự nấu cháo ăn."

Thế là, mọi người cùng nhau động đũa, đem cả bàn thức ăn đều quét sạch sẽ, canh cũng không thừa giọt nào.

Ăn trưa xong, Khương thẩm thu dọn bát đũa, Hạ Thuần Vu đi dạo một vòng qua sân, thấy rũ bồn thảo đều trồng hết, lúc này mới yên tâm trở về phòng.

Trong phòng, Diệp Giai Dao đã ngủ, Hạ Thuần Vu rón rén đi mở cửa sổ ra, đứng trước giường quan sát nàng một hồi lâu, đưa ray sờ sờ trán nàng, đã không còn nóng, liền đi vào thứ gian tây thư phòng, lấy ra một bức bản đồ để nghiên cứu.

Tân Nghĩa cách Hắc Phong Trại khoảng tám mươi dặm, là địa bàn của Phùng Triêu Lâm, chưa nói tới Phùng Triêu Lâm là tên bậy bạ, mà là một đại tộc Tân Nghĩa, bởi vì người nghĩa khí, trọng nghĩa khinh tài, đông đảo lục phương hào kiệt đến tìm nơi nương tựa, trở thành một thế lực lớn bá chủ một phương, Tân Nghĩa bốn phương thông suốt, thương mậu phồn xương, là Sơn Động địa giới màu mỡ hiếm có, Hắc Phong Trại vẫn muốn chiếm đoạt Tân Nghĩa, nhưng đánh nhiều lần đều không được, gần đây Hách Liên Huyên ở chỗ Phùng Triêu Lâm nói chuyện hợp tác, tin tức để lộ, Đại đương gia khá bất an, nếu Phùng Triêu Lâm quy phục triều đình, chính là uy hiếp lớn đối với Hắc Phong Trại, cho nên, phải mau chóng đánh hạ Tân Nghĩa.

Phải áp dụng kế hoạch như thế nào mới có thể vừa làm Đại đương gia hài lòng, vừa phối hợp được với Hách Liên Huyên? Vấn đề này khá là khó giải quyết.

Hạ Thuần Vu vẽ đi vẽ lại trên bản đồ, đau khổ suy nghĩ.

Diệp Giai Dao tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lười biếng duỗi eo, chuẩn bị rời giường đi ăn chút gì đó. Đến gian giữa, dư quang nhìn qua thứ gian hướng tây, thấy hắn đang ngồi trước thư án, một tay chống cằm, lông mày nhíu chặt, một tay khoa đi khoa lại, vốn định đi qua chào hỏi, nghĩ lại vẫn là không tới quấy rầy hắn.

Tự làm cho mình một bát cháo rau xanh thịt nạc, ăn xong trở về phòng, vẫn thấy hắn giữ nguyên tư thế suy nghĩ kia, liền quay lại phòng bếp, pha cho hắn ấm trà.

Trà Long Tĩnh thượng hạng, nghe nói cũng là cướp của thương đội phía nam về, dùng nước nóng pha, lá trà xanh nhạt từ từ giãn ra, như mầm non đang nở rộ, mùi thơm ngát thấm người.

Diệp Giai Dao nhẹ nhàng đi vào, đặt chén trà đặt ở bên tay phải của hắn, ôn nhu nói: "Uống chén trà cho tỉnh táo này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro