Chương 6: Cũng chỉ là đồ chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười xinh đẹp này, cánh tay ngọc vung lên này, một đám thổ phỉ bị giày vò nửa sống nửa chết, lập tức hồi máu sống lại, một đám không khỏi đứng thẳng sống lưng, bước chân trầm ổn, không thể nào để xấu mặt trước mặt mỹ nữ được.

Nhìn ánh mắt mọi người như sói đói nhìn thấy dê béo, hơi thở Hạ Thuần Vu lại không thuận.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa cho nhịn cơm tối bây giờ." Hạ Thuần Vu quát.

Đám người oán thầm: Tam đương gia quá hẹp hòi, nhìn một chút thì đã sao? Sờ không được, nhìn cũng không mất ít thịt nào.

Diệp Giai Dao xem như chào hỏi qua, không làm phiền bọn họ tiếp tục thao luyện, thấy ven đường cạnh đồng cỏ có bụi gai dâu, tục xưng dâu tây dại, lập tức mừng rỡ, đây chính là đồ tốt a! Nghe ba nói, trước kia thứ này khắp núi đều có, hiện tại thành thị phát triển, rất khó tìm kiếm, không nghĩ tới nơi này mọc nhiều như vậy.

Diệp Giai Dao xắn tay áo lên, vén váy bắt đầu hái.

Bọn thổ phỉ căn bản không quản được ánh mắt của mình, trong sơn trại khó khăn lắm mới có mỹ nữ, mặc dù không thể đụng vào, nhìn vài lần cũng tốt.

Mỹ nữ mỹ nữ nhìn qua đây, mỹ nữ mỹ nữ nhìn qua đây......

Bọn thổ phỉ ở trong lòng kêu gọi.

Đáng tiếc, Diệp Giai Dao cùng bọn họ không có tâm linh tương thông, tâm trí hoàn toàn để vào dâu tây dại.

Hạ Thuần Vu thấy mọi người thất thần, quay đầu nhìn lại, nha đầu kia khom người không biết đang nhặt thứ gì, mông nhỏ vểnh lên, không biết có bao nhiêu mê người.

Con mẹ nó, sao lại đáng ghét như vậy, dù sao cũng là nữ nhân của hắn, há có thể bị đám thổ phỉ ở đây chú ý. Hạ Thuần Vu không thể chuyên tâm thao luyện, gọi Bành Ngũ tới.

"Ngươi ở đây giám sát, ai dám lười biếng, gậy gộc hầu hạ."

Hạ Thuần Vu giao việc xong, bước nhanh tới chỗ Diệp Giai Dao.

Bọn thổ phỉ mừng rỡ, bọn họ chỉ sợ Tam đương gia, Bành Ngũ thì tính là gì! Tân tẩu tử quả thực chính là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nhờ có tân tẩu tử tới, Tam đương gia mới buông tha cho bọn họ.

Mọi người hoàn toàn quên mất trước đó họ còn hận nữ nhân mới tới này, đều bị nàng làm hại.

"Ngươi rốt cuộc đang làm gì?" Hạ Thuần Vu gầm nhẹ.

Diệp Giai Dao khinh thường: "Không nhìn thấy à? Ta đang hái gai dâu, quả này ăn rất ngon."

"Ta thấy ngươi đang mất mặt xấu hổ thì có." Hạ Thuần Vu kéo tay nàng liền đi trở về.

Bị hắn kéo một cái, gai dâu Diệp Giai Dao cực khổ hái đều rơi mất, không khỏi có chút tức giận, lại không dám quá đắc tội hắn, chỉ có thể ở trong lòng chửi mắng: Ngươi mới mất mặt xấu hổ ấy, hái gai dâu là chuyện mất mặt sao? Thật không biết loại người như ngươi trong đầu chứa cái gì nữa...

Trở lại trong viện, Hạ Thuần Vu mới hất tay ra, xụ mặt giáo huấn: "Về sau không có việc gì đừng có chạy lung tung, còn tiểu thư khuê các, biết hai chữ rụt rè viết như thế nào không? Ngươi cho rằng mình là gái thanh lâu bán nghệ à? Một chút cũng không trang trọng, chính ngươi mất mặt cũng thôi đi, đừng đem mặt mũi của ta mất hết, lại có lần sau, ta liền theo ý ngươi, cho ngươi đi bán nghệ."

Diệp Giai Dao nghe xong liền hiểu rõ, hóa ra hắn đang giận nàng cùng bọn thổ phỉ chào hỏi, giận nàng vượt thời đại vẫy vẫy tay.

Một bên đuổi theo hắn vào phòng, bên cạnh hừ mũi nói: "Cũng làm vợ thổ phỉ, còn bày ra cái gì dáng vẻ tiểu thư khuê các? Không cảm thấy rất kỳ quái sao? Ta đây gọi là nhập gia tùy tục, ngươi thích tiểu thư khuê các như vậy, lên núi làm thổ phỉ làm gì! Nồi nào đắp vung nấy, không thì ngươi rửa tay gác kiếm, cải tà quy chính, ta cam đoan làm một tiểu thư khuê các hiền lương thục đức, thế nào hả?"

Hạ Thuần Vu dừng chân lại, quay đầu trừng nàng, khóe miệng khẽ co giật, đây là lý lẽ tà thuyết gì thế?

"Lại nói, ngươi suốt ngày trưng ra cái mặt thối, các huynh đệ trong trại nhất định là không thích ngươi, ta hiền hòa một chút, giúp ngươi kéo chút nhân tình, ngươi không cảm kích ta thì cũng thôi đi, lại còn mắng ta." Diệp Giai Dao ủy khuất kéo miệng, thật sự là tiếc món dâu tây dại kia.

Hạ Thuần Vu cười lạnh: "Ngươi thật sự đang coi mình là áp trại phu nhân của Hắc Phong Trại à? Chúng ta hợp qua thiếp canh chưa? Hạ qua sính lễ chưa? Đã bái thiên địa hay là uống rượu giao bôi? Nhiều nhất, ngươi cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, tâm tình gia tốt thì tha cho ngươi ở tại phòng này, nếu là tâm tình gia không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đem ngươi thưởng cho người khác, cho nên, không cần cứ thế đi ra ngoài cho mất mặt như vậy, có rất nhiều lúc làm ngươi mất mặt."

Diệp Giai Dao giận quá hoá cười: "Phải không? Ta cũng không biết thổ phỉ các ngươi cưới vợ lại chú ý nhiều như vậy, giống như gia đình bình thường, nhưng ngươi? Ta không thèm quản ngươi coi ta là cái gì, dù sao huynh đệ sơn trại nhìn thấy ta đều gọi ta một tiếng tân tẩu tử, ở trong mắt mọi người ta chính là vợ của ngươi, nếu ngươi thật sự hào phóng như vậy, không sợ sừng chọc thủng trời, vậy ta cũng không còn gì để nói."

Tên xú nam nhân này lúc nào cũng uy hiếp nàng, nếu nàng không phản kháng, vĩnh viễn bị hắn nắm mũi dắt đi.

Hạ Thuần Vu híp mắt lại, khóe môi cong lên độ cong quỷ dị, chậm rãi nhích lại gần, toàn bộ thân thể Diệp Giai Dao không ngừng ngửa ra sau, hắn không uống rượu, hơi thở trên người sạch sẽ tươi mát, tựa như gió trên núi này, nhưng nàng biết bên trong gió núi là khó đoán nhất, sóng ngầm mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể đem ngươi nuốt hết.

Môi hắn cơ hồ đã đụng đến chóp mũi nàng, Diệp Giai Dao lo sợ mà nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại trước mắt, đều sắp biến thành mắt gà chọi. Con mẹ nó, nói chuyện nhất định phải tới gần như thế sao?

Hắn cười càng thêm quỷ dị, ngữ khí ôn nhu tựa như nói lời thâm tình: "Gia có thể không đem ngươi thưởng cho người khác, nhưng gia có thể bán ngươi, nghe nói bán đi quan ngoại có thể bán được giá tốt, đời này ngươi cũng đừng nghĩ trở về."

Diệp Giai Dao đứng không vững, cả người ngửa ra sau, ngay khi nàng cho rằng lại sắp ngã chổng vó, cánh tay hắn nắm vào eo nàng, kéo trở về, mũi Diệp Giai Dao đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

"Không cần có ý đồ khiêu khích, ở đây, gia định đoạt." Hạ Thuần Vu hừ lạnh.

Được thôi, coi như hắn lợi hại! Diệp Giai Dao quả quyết ngậm miệng, nữ nhân tốt không ăn thiệt thòi trước mắt.

Thấy nàng rốt cuộc cũng thành thật, không nhanh mồm dẻo miệng, đáy lòng Hạ Thuần Vu cười lạnh: Đấu với hắn, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu phân lượng.

"Về sau cũng không cần mặc bộ quần áo này, thật chướng mắt." Hạ Thuần Vu liếc hỉ phục trên người nàng, ghét bỏ nói.

Diệp Giai Dao lầm bầm nói: "Không mặc cái này thì mặc cái gì? Không thì ngươi giúp ta đi hỏi Nhị đương gia một chút, lúc hắn cướp người, tiện thể cướp luôn những vật khác hay không, quần áo của ta đều ở trong đồ cưới."

Hạ Thuần Vu suy nghĩ, nơi này hắn cũng không có quần áo cho nàng mặc, quần áo của các đại thẩm trong sơn trại cũng không thích hợp với nàng. Thế là, ngón tay chỉ vào trán của nàng, nghiêm chỉnh cảnh cáo nói: "Không được chạy ra ngoài, có nghe không?"

Diệp Giai Dao chớp chớp mắt, nhu thuận gật đầu.

Hạ Thuần Vu vừa đi, Diệp Giai Dao liền quơ lấy gối ngủ của hắn nện loạn: "Cút mẹ đi, con mẹ nó mới là đồ chơi, xú nam nhân chết tiệt, thổ phỉ xui xẻo, chờ coi, xem lão nương có chơi chết ngươi không..."

Phát tiết một trận xong, Diệp Giai Dao vô lực ngã lên giường, cảm giác con đường phía trước mênh mông, gánh nặng đường xa, nàng nhất định phải lập một cái kế hoạch. Chinh phục xú nam nhân này nàng cũng không muốn nghĩ tới nữa, lúc đầu cảm thấy dáng dấp hắn rất đẹp trai, còn hoa si một lát, hiện tại xem ra, xú nam nhân này ngoại trừ có cái túi da tốt thì không còn chỗ nào đáng khen, không tôn trọng phụ nữ, cuồng vọng tự đại, bạc tình bạc nghĩa, vô luận là cân nhắc từ phương diện nào, nàng cũng sẽ không thể thích loại người này, muốn đặt tại hiện đại, con mẹ nó sớm bị ăn tát một cái.

Có điều, vẫn phải tiếp tục diễn trò trước mặt hắn, chỉ có thể lấy được tín nhiệm của hắn, tín nhiệm của các huynh đệ trong trại, càng mới có thể có cơ hội rời đi.

Như vậy, liền bắt tay từ mỹ thực, trước nuôi dạ dày của ngươi, lại nuôi cái miệng kén ăn của ngươi, trước bồi dưỡng ra thói quen thân thể, tiến tới phát triển tâm lý ỷ lại, diễn biến hoà bình, chầm chậm mưu toan.

Ok, cứ làm như thế, Diệp Giai Dao lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, dân lấy ăn làm đầu, ăn lấy vị làm đầu, mặc kệ là người cổ đại hay người hiện đại, đối với theo đuổi mỹ thực có khát vọng cùng bức thiết giống nhau.

Chinh phục, bắt đầu từ mỹ thực.

Chỉ sau chốc lát, Hạ Thuần Vu liền trở lại, mặt âm trầm nói: "Tống Thất nói không có cướp những thứ khác, ngươi tạm chấp nhận mặc trước mấy ngày, nếu không muốn, không mặc cũng không sao."

Diệp Giai Dao: "...."

Sắc lang, cầm thú, Diệp Giai Dao chửi thầm.

"Thật là kỳ quái, các ngươi là thổ phỉ, xuống núi cướp đường, cũng không cướp thêm nhiều đồ một chút, đồ cưới của ta cũng rất phong phú đó." Diệp Giai Dao oán giận nói, lần này tiện nghi cho mẹ kế nàng nuôi muội tử.

Trong lòng vẫn còn buồn bực, này cũng quá không phù hợp với lẽ thường, nào có đạo lý cướp của không cướp lại đi cướp người, đây còn gọi là thổ phỉ sao?

Hạ Thuần Vu: "..."

Hình như là có điểm không bình thường, đồ cưới có nhiều như vậy lại không cướp, lại chỉ cướp người mang về, không phù hợp với tác phong làm việc của Nhị đương gia, Nhị đương gia xưa nay xuống núi có lần nào không phải gió mây tản cuốn, đốt rụi cướp sạch? Trừ khi căn bản đội ngũ đưa dâu không có chút đồ cưới nào.

Hạ Thuần Vu cau mày nói: "Dong dài cái gì? Rót cho ta chén trà."

Diệp Giai Dao hấp tấp đi rót cho hắn chén nước lạnh: "Không có nước nóng, cái này được không?"

Hạ Thuần Vu bất mãn trừng nàng: "Không có nước nóng, ngươi không biết đi phòng bếp lấy sao?"

Diệp Giai Dao méo miệng nói: "Không phải là ngươi không cho ta ra ngoài sao?"

Hạ Thuần Vu tức giận: "Là không cho ngươi đến những chỗ không nên đến, ngươi không biết nơi này là địa bàn của thổ phỉ sao? Ngươi không sợ bị người ta lột da, ăn sạch sẽ không chừa mảnh xương nào sao?"

Diệp Giai Dao thầm nghĩ: Đây chứng tỏ là Tam đương gia ngươi quá vô dụng, nếu không, làm gì có tiểu lâu la nào dám ngấp nghé nữ nhân của ngươi?

"Ta đi đoán chừng bọn họ cũng sẽ không cho ta lấy nước, cơm trưa hôm nay ta còn chưa được ăn đâu! Ta hỏi bọn họ có gì cho ta ăn không, bọn họ nói không có, ta nói tự mình làm, thế mà có đại thẩm đổ nước dập tắt bếp ngay trước mặt ta, sau đó, ta chôm được cây dưa chuột liền chạy đi, nếu không phải ta chạy nhanh, nói không chừng đại thẩm kia sẽ đuổi theo đoạt lại quả dưa ấy mất." Diệp Giai Dao nhỏ giọng nói.

Hạ Thuần Vu đang uống nước, nghe vậy liền phun một ngụm ra ngoài, suýt chút nữa thì bị sặc.

Hắn có chút khó tin nhìn nữ nhân này, loại chuyện giật đồ ăn này cũng làm được, nàng là đói đến phát điên rồi sao?

"Ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta nói thật mà." Diệp Giai Dao sợ hãi nói.

Hạ Thuần Vu nổi giận: "Đầu ngươi bị lừa đá sao? Ngươi không nói ngươi là nữ nhân của ta sao?"

Diệp Giai Dao vô tội nói: "Ta mặc bộ quần áo này, chỉ cần không mắc bệnh mù màu, không phải tên ngốc, hẳn là phải biết thân phận của ta chứ! Cái này còn phải nói sao? Ta cũng thấy buồn bực, thân phận này sao lại dùng không tốt chút nào vậy? Ta là người mới đến hoàn toàn không đắc tội bọn họ, Tam đương gia, không phải là ngươi ở đây không được người ta ưa thích đấy chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro