Chương 7: Gọi ta là Dao Dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy sắc mặt hắn lại không tốt, Diệp Giai Dao vội vàng sửa miệng: "Ý ta là, Tam đương gia ngươi có dáng dấp đẹp trai như vậy, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, danh xưng đệ nhất mỹ nam của Hắc Phong Trại, nữ nhân gặp ngươi đều phải mặc cảm, võ công lại cao cường như vậy, còn những đại thẩm kia, mặc dù lớn tuổi một chút, dáng dấp cũng khó nhìn, nhưng không ngăn được bọn họ thầm thích ngươi, cho nên, ta liền trở thành đối tượng cho bọn họ ghen ghét rồi! Bọn họ không thích ta là điều bình thường."

Cái gì mà đệ nhất mỹ nam của Hắc Phong Trại chứ? Hắn có cái danh hiệu này từ khi nào vậy?  Có điều đây cũng là sự thật, sắc mặt Hạ Thuần Vu hơi chuyển biến tốt đẹp.

Diệp Giai Dao lại chân chó tới bóp vai cho hắn, bên cạnh hỏi: "Đại đương gia cùng Nhị đương gia có người hầu hạ bên cạnh không?"

Hạ Thuần Vu thản nhiên nói: "Làm sao, ngươi muốn đi hầu hạ bọn họ?"

"Không phải ! Ta thấy nơi này không có người hầu nào, nói thế nào ngươi cũng là Tam đương gia trong trại, bên người sao có thể có ít người hầu như vậy?" Diệp Giai Dao nói.

"Hiện tại không phải là có ngươi hầu hạ rồi sao?" Hạ Thuần Vu nhắm mắt lại, nàng xoa bóp lực đạo nắm chắc vừa vặn, không nặng không nhẹ, rất dễ chịu, đã lâu rồi hắn không được hưởng thụ đãi ngộ này.

Diệp Giai Dao im lặng, có điều, nàng không có ý định kháng nghị, dù sao kháng nghị cũng vô ích, vẫn là làm theo kế hoạch lúc trước, chầm chậm mưu toan.

"Ừm, về sau sinh hoạt hàng ngày ta sẽ chiếu cố ngươi, nhưng ngươi biết đó, loại chuyện hầu hạ người khác thế này, ta không quá lành nghề, nếu như làm không tốt, ngươi không nên tức giận, để ta từ từ học." Diệp Giai Dao rất không thích cái từ hầu hạ này, cảm giác mình bị kém một bậc. Trước tiên nàng phải cảnh cáo trước, để hắn đừng yêu cầu nàng quá cao.

Hạ Thuần Vu nói: "Ngươi là một tiểu thư khuê các, bị bắt cóc tới chỗ này, không gả được cho lang quân như ý, không làm được đại thiếu phu nhân, chẳng lẽ trong lòng ngươ không khổ sở? Không hận ta sao?"

Diệp Giai Dao im lặng hừ mũi một cái trên đỉnh đầu hắn, ủy khuất nói: "Đương nhiên là khổ sở rồi, nhưng khổ sở thì có ích gì? Ta còn tìm đến cái chết, các ngươi cũng không chịu thả ta đi, chẳng lẽ ta còn phải ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, động một chút lại cắt cổ thắt cổ sao? Cảm giác chết cũng không dễ chịu, đầu của ta hiện tại vẫn còn đau đấy! Lại nói, người bắt cóc ta cũng không phải ngươi, mà là Nhị đương gia, ta hận ngươi làm gì? Muốn oán cũng chỉ có thể oán số mệnh mình không tốt, kỳ thật, số mệnh ta thật sự không tốt lắm, khi mẹ ta sinh ta ra liền chết, rất nhanh cha ta lại có vợ kế, sau đó lại có đệ đệ muội muội, nếu không phải nhà ngoại ta có chút thế lực, ta khẳng định so với heo với chó ta cũng không bằng, đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm áng mây bay, đời người kiểu gì cũng gặp được chuyện không như ý, hận ai cũng không thể giải quyết được vấn đề, không bằng nghĩ thoáng đi một chút."

Hạ Thuần Vu ngạc nhiên: "Không ngờ ngươi còn thức thời, có thể nghĩ thoáng được thì tốt, nếu ngươi an phận, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, nếu ngươi dám can đảm cùng ta dùng thủ đoạn bằng mặt không bằng lòng, hậu quả... Ngươi tự hiểu."

"Ngươi cũng đừng uy hiếp ta, ta là một nữ tử yếu ớt, có thể dùng thủ đoạn gì?" Diệp Giai Dao lắp bắp nói.

Hạ Thuần Vu hừ lạnh: "Tạm thời ngươi sẽ không dùng thủ đoạn thôi."

Mặc kệ nàng có lai lịch thế nào, nói thật hay giả, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của hắn, không phá hư kế hoạch của hắn, đương nhiên hắn sẽ không bạc đãi nàng.

"Sau này lúc ta không có ở đây, có chuyện gì ngươi có thể tìm Tống Thất hoặc Bành Ngũ, hai người họ là thân tín của ta." Hạ Thuần Vu nói, Bành Ngũ là do Đại đương gia an bài tới, Tống Thất thì chân chính là người của hắn, lên núi trước hắn sớm hơn hai tháng.

"Ồ, biết rồi." Diệp Giai Dao vô thức đáp lời, trong lòng suy nghĩ, hắn không cho nàng ra ngoài, rất nhiều chuyện nàng đều không làm được, làm thế nào mới có thể để hắn nhả ra, có thể tự do hành động đây?

"Tam đương gia..." Tống Thất ở ngoài cửa gọi.

Hạ Thuần Vu hỏi: "Chuyện gì?"

"Đại đương gia mời ngài qua nghị sự."

"Đã biết."

Hạ Thuần Vu đứng dậy, lại cảnh cáo Diệp Giai Dao một lần nữa: "Ngoan ngoãn ở yên trong phòng cho ta."

Ở trong phòng ở trong phòng, ngươi coi ta là tiểu miêu tiểu cẩu ngươi nuôi nhốt sao? Cho dù là tiểu miêu tiểu cẩu thì cũng muốn ra ngoài tản bộ chứ? Huống chi nàng còn là người sống sờ sờ. Diệp Giai Dao hướng bóng lưng hắn làm mặt quỷ chửi thầm đủ loại.

Không được ra ngoài, Diệp Giai Dao buồn bực đành phải tiếp tục ngủ, nhưng mà đã ngủ đủ rồi, căn bản ngủ không được, liền đứng lên đi dạo trong viện hít thở không khí.

Tống Thất ngồi trong sân gọt gậy gỗ, Diệp Giai Dao đi qua: "Gọt cái này để làm gì?"

Tống Thất muốn nhường chỗ cho tẩu tử ngồi, Diệp Giai Dao khoát tay: "Ngươi cứ ngồi đi, ta đứng đây được rồi."

Trước kia trong viện không có ai trông coi, lúc này phỏng chừng xú nam nhân kia để Tống Thất ở lại canh chừng nàng.

"Chuẩn bị lên núi đào bẫy bắt lợn rừng." Tống Thất nói.

"Trên núi này còn có lợn rừng?" Lớn lên từ thành thị, Diệp Giai Dao đối với mấy động vật hoang dã này cảm thấy rất mới mẻ, đương nhiên, nàng nghĩ đến đầu tiên chính là lợn rừng bụng, đây chính là thứ tốt, ở hiện đại, một con lợn rừng bụng rất đắt tiền, có tiền còn chưa chắc đã làm cho.

"Không chỉ có lợn rừng, còn có thỏ rừng, hươu sao, rắn gì đó, có rất nhiều."

"Có rắn?" Diệp Giai Dao tái mặt, nàng sợ nhất chính là loài bò sát, đặc biệt là cái loại rắn màu sắc sặc sỡ bò bò trườn trườn, lại thấy đằng sau viện này chính là núi, lo lắng nói: "Rắn có thể bò đến đây không?"

Tống Thất cắm đầu gọt gậy gỗ, nói: "Đôi khi sẽ có, mấy ngày trước ta còn bắt được một con rắn hổ mang, mang đến phòng bếp hầm canh ăn, hương vị phải gọi là ngon tuyệt vời."

Cả người Diệp Giai Dao đều không ổn, rắn còn bò vào được, vạn nhất ban đêm đang ngủ rắn bò vào giường thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến liền không rét mà run!

Tống Thất gọt gậy gỗ xong giương mắt nhìn, thấy mặt tẩu tử đều tái xanh, liền tỉnh ngộ, có thể lời mình vừa nói dọa tẩu tử sợ, nữ nhân đều nhát gan. Liền cười nói: "Nếu tẩu tử sợ rắn, ta quay lại làm chút bột hùng hoàng vẩy vào trong viện, rắn sẽ không tới."

Diệp Giai Dao nghi ngờ: "Cái này hữu dụng chứ?"

"Đương nhiên là hữu dụng rồi, rắn sợ nhất là mùi hùng hoàng." Tống Thất cam đoan.

Lúc này Diệp Giai Dao mới thở phào nhẹ nhõm, ngược lại đánh giá tiểu viện này, Tống Thất chủ động giới thiệu: "Phía đông là phòng của ta và Bành Ngũ, phía tây trước kia là phòng bếp nhỏ, bây giờ biến thành nhà kho."

Nghe đến phòng bếp nhỏ, đôi mắt Diệp Giai Dao đều sáng lên: "Ta có thể đi xem một chút không?"

Tống Thất nói: "Bên trong có chút bẩn, còn rất bừa bộn."

"Không vấn đề không vấn đề." Diệp Giai Dao hí ha hí hửng đẩy cửa đi vào, bụi rào rạt rơi xuống, Diệp Giai Dao bị sặc vào mũi, bên trong chất một đống đồ lộn xộn, chỗ đặt chân cũng không có, thật con mẹ nó đủ bừa bộn.

"Những vật này có dùng nữa không?"

Tống Thất nói:"Chắc là không dùng nữa đâu."

"Vậy được rồi, chúng ta đều đem đống đồ này dọn ra, bổ ra làm củi, có phòng bếp nhỏ, sau này chúng ta có thể tự tổ chức bữa ăn tập thể, Tam đương gia muốn ăn cái gì, chúng ta có thể tự mình làm, không cần nhìn sắc mặt của người khác." Diệp Giai Dao cực kỳ vui mừng. Về sau nơi này chính là trận địa của nàng, coi đây là cứ điểm, bắt lấy xú nam nhân.

Tống Thất lại do dự, huynh đệ toàn sơn trại đều ăn cơm cùng một chỗ, mình thiên vị được sao?

Diệp Giai Dao thấy Tống Thất không hăng hái lắm, liền dùng mỹ thực đến dụ hoặc: "Sau này ngày nào ta cũng làm món ngon cho các ngươi ăn."

Ánh mắt Tống Thất sáng lên, cơm trứng chiên tối qua ăn thực sự quá ngon, dư vị vô tận a! Lập tức xắn tay áo: "Nào, ta mau dọp dẹp đi."

Hạ Thuần Vu cùng Bành Ngũ từ chỗ Đại đương gia trở về, vào đến sân còn tưởng đi nhầm nơi, trong viện chất một đống rách nát.

"Tống Thất, Tống Thất." Hạ Thuần Vu quát.

Tống Thất mặt đầy bụi đất từ trong nhà kho chạy ra: "Tam đương gia, ngài về rồi!"

"Ngươi đang làm gì?" Hạ Thuần Vu không sợ đơn sơ, chỉ sợ bẩn với bừa bộn, tâm tình lập tức trở nên bực bội.

Tống Thất cười ha hả nói: "Tẩu tử muốn đem phòng bếp nhỏ sửa sang lại."

"Nàng đâu?" Vừa nghe nói sửa sang lại phòng bếp, Hạ Thuần Vu hết giận hơn phân nửa, nha đầu kia nấu cơm không tệ, cũng không biết còn có thể làm những món khác hay không.

"Ở trong đó cọ nồi, mấy nồi sắt đó đều rỉ sét." Tống Thất nói.

Bành Ngũ xắn tay áo nói: "Ta đến giúp một tay."

Tống Thất nói: "Ngươi hỗ trợ đem đống đồ này bỏ đi, tẩu tử nói dùng để làm củi."

Hạ Thuần Vu hướng phòng bếp nhìn một cái, nói: "Dọn dẹp nhanh đi, bừa bộn lung tung trông giống cái gì."

Dứt lời liền trở về phòng, mặc bọn họ làm việc.

Diệp Giai Dao ở trong phòng bếp đang khí thế ngất trời, có thêm một người giúp đỡ, rất nhanh đã dọn dẹp xong.

Nhìn phòng bếp nhỏ rực rỡ hẳn lên, tâm tình Diệp Giai Dao thoải mái hẳn.

"Tống Thất, ngươi đến phòng bếp mang chút nguyên liệu nấu ăn tới đây, đêm nay chúng ta tổ chức tiệc." Diệp Giai Dao ở trong phòng bếp hô.

"Được...." Tống Thất vui tươi hớn hở chạy ra ngoài.

"Này này, Tống Thất, đừng quên lấy rượu muối tương giấm, gia vị gì cũng đều lấy một chút." Diệp Giai Dao vừa mới nhớ tới,  vội chạy ra, nhưng Tống Thất đã đi xa rồi.

"Tẩu tử, để ta đi lấy cho." Bành Ngũ đang chẻ củi xung phong nhận việc.

"Được, vất vả cho ngươi rồi, đêm nay tẩu tử sẽ khao các ngươi thật tốt." Diệp Giai Dao hào phóng nói.

Trong phòng, Hạ Thuần Vu đang đọc sách nghe thấy liền nhíu mày, lời này sao nghe cứ khó chịu?

Tư tưởng người nào đó rất không thuần khiết.

Diệp Giai Dao thừa dịp liền chạy nhanh về phòng uống nước, thật lâu không có lao động với cường độ cao như thế, hơn nữa tối qua bị giày vò đến đau cả eo, lúc này lưng còn chưa đứng thẳng lên được.

Diệp Giai Dao nhào đến bên cạnh bàn, cầm ấm trà lên rót chén nước, uống ừng ực như trâu, rót liên tiếp ba chén, sau đó liền dựa vào đó không muốn động. Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt khác thường của người nào đó.

Hạ Thuần Vu nhìn Diệp Giai Dao như đang nhìn quái vật, nữ nhân này là từ lỗ chó nài chui ra đây? Tóc tai rối bù, phía trên còn mắc tơ nhện, trên mặt đầy bụi bẩn, bộ quần áo đỏ lại vô cùng bẩn, giống như chó chết gục ở chỗ này, không có một chút hình tượng nào để nói.

"Này, nhanh đi dọn dẹp đi, nhìn bộ dáng của ngươi là hết muốn ăn." Hạ Thuần Vu ghét bỏ nói.

Diệp Giai Dao gỡ xuống lọn tóc che ở trước mặt, quay mặt đi trợn trắng mắt, chửi thầm: Không thấy lão nương đang mệt sắp chết sao? Cũng không biết đến giúp một tay, còn dám ghét bỏ lão nương, ngại khó coi thì đừng nhìn nữa....

"Này, có nghe thấy không?" Hạ Thuần Vu kêu lên.

Diệp Giai Dao lười biếng nói: "Không còn sức lực."

"Còn nữa, ta không gọi là này, ta có tên, gọi là Diệp Cẩn Huyên, ngươi cũng có thể gọi ta là Dao Dao."

Hạ Thuần Vu đen mặt, Dao Dao, hắn mới không muốn gọi thân mật như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro