Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q1- C13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Trở lại phòng tân thủ

Đoán chừng là bởi vì sợ thương tổn đến Vĩnh thúc, cho nên Ngô Bạch lúc chạy tới không kỹ năng, thế nhưng vẻ mặt lại đầy giận dữ cùng sát khí, đều có thể dọa sợ tiểu cô nương bình thường.

Dung Tụ cho hắn một biểu tình tự tiếu phi tiếu, sau đó đem thi thể Vĩnh thúc giơ cao lên một chút.

Quả nhiên, hắn càng thêm đè nén tức giận.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Ngô Bạch phẫn nộ đến mức gần như gầm lên nói.

"Ta chỉ muốn đi vào mà thôi." Dung Tụ biểu thị tiếc nuối.

"Vậy ngươi vì sao phải giết Vĩnh thúc?" Ngô Bạch sau khi báo thù không có kết quả, rốt cục nhớ tới cùng Dung Tụ giảng đạo lý.

"Trước lúc ngươi lao tới đánh ta, thế nào lại không nhớ phải hỏi những lời này?" Dung Tụ nói giọng rất nhẹ, mang theo nghi hoặc như có như không.

Dung Tụ rõ ràng là biết câu trả lời.

Ở dưới tình huống như vậy, có mấy ai có thể tỉnh táo lại.

"Ngươi —— "

Ngô Bạch cơ hồ là đem những lời này rống ra ngoài, Dung Tụ còn rất bình tĩnh tự nhiên, thậm chí chém một nhát dao xuống phía dưới, đem cánh tay thi thể bị vặn vẹo không còn hình dáng chém rời.

"Tặng cho ngươi." Dung Tụ giọng của bình thản nói.

Kế tiếp, cánh tay kia liền bay đến trong tay Ngô Bạch.

"Đồ điên —— giết người như ngóe ——" Ngô Bạch liên tiếp mắng thô tục, Dung Tụ vẫn không có thay đổi một tia biểu tình.

"Đã đến đẳng cấp này, vì sao lại phải chạy đến tân thủ phòng chứ?" Dung Tụ nói. "Là vì giúp bọn hắn, hay còn để kiếm đồ vật?"

Lúc này, tóc của nàng đã được vuốt gọn gàng hơn rất nhiều, hợp với khuôn mặt vốn xinh đẹp, như vậy ở trong đại mạc, có vẻ đẹp không gì sánh nổi.

Thế nhưng người duy nhất ở trước mặt Dung Tụ, lại là hận không thể đem nàng uống máu ăn thịt, thế nào còn có thể tâm tư thưởng thức mặt của nàng đây?

"Ta..."

Ngô Bạch đúng là vẫn còn bị nghẹn ở cổ, nói không ra lời.

Ngô Bạch nhìn thấy Dung Tụ hướng về phía cánh tay kia của Vĩnh thúc khoa tay múa chân, không biết làm gì, cũng không kịp đứng lên, lần thứ hai vọt tới, hướng phía Dung Tụ cách vài thước đánh qua, Dung Tụ đứng dậy, đem cả cỗ thi thể đều ném qua. Ngô Bạch vội vã tiếp được thi thể.

Kế tiếp, Ngô Bạch cảm thụ được một đôi tay mảnh khảnh vịn tại hông của hắn, sau đó đem hắn xoay về một phía.

Hắn nghe được Dung Tụ lẩm bẩm: "Góc độ này mới đúng."

Ngô Bạch ôm thi thể, không có biện pháp phản ứng, Dung Tụ liền đá mạnh vào khuỷu chân của hắn, khiến hắn đứng không vững.

Dung Tụ thấy Ngô Bạch lung lay sắp đổ, liền đẩy Vĩnh thúc một chút, kéo Ngô Bạch thoáng cái ngã xuống.

Dung Tụ lúc nãy đã ném ba lô trắng ra ngoài, cho nên trong túi đồ còn có một chỗ trống.

Ngô Bạch đang lúc mơ mơ màng màng nghe được Dung Tụ thấp giọng nói: "Thu hồi."

Một giây kế tiếp, hắn cảm thụ được một dòng chất lỏng nóng hổi từ đỉnh đầu hắn tràn ra, sau đó, hắn liền vĩnh viễn mất đi ý thức.

Dung Tụ dùng sợi dây đem dây sạc kéo về, sau đó dùng ba lô thu hồi sợi dây, dây sạc tự nhiên cũng bị túm trở về ba lô.

Sau đó, liền bới cát ra, lộ ra một con dao cắm ẩn dưới đó.

Vừa rồi Dung Tụ thay đổi vị trí của Ngô Bạch, chính là vì muốn hắn ngã xuống thanh đoản đao, có thể vừa vặn đâm thủng sau ót của hắn, khiến hắn thuận lợi quy thiên.

[Ding, chúc mừng người chơi đánh chết người chơi cấp 4, thu được kinh nghiệm 700 điểm, cự ly thăng cấp còn kém 1000 kinh nghiệm, mong người chơi tiếp tục cố gắng! ]

[Ding, chúc mừng người chơi đánh chết người chơi cấp 4, thu được vật phẩm 'tử uyên ngọc bội'. ]

Tên gọi: Tử uyên ngọc bội

Loại: Vật phẩm trang sức

Hiệu quả: Tốc độ +10; đặc thù kỹ năng 'Uyên phi mười dặm '

Đẳng cấp: 3 cấp

Ghi chú: Hầu giai nhân, giai nhân bất quy. Uyên ương kết ước định luân hồi. Tử vũ sí, sí nan phi. Duy độc thập lý, dữ nhĩ hậu lai sinh.

Dung Tụ đối với trang bị rơi xuống cũng không có quá nhiều kỳ quái, một bên nhìn một chút kỹ năng này, một bên hướng phía bên trong gian phòng đi tới. Thuận lợi đem dây điện trong túi đồ lấy ra, đem ba lô trắng bỏ vào.

Kỹ năng tên gọi: Uyên phi mười dặm

Kỹ năng đẳng cấp: 3

Cần ma lực giá trị: 15 điểm

Hiệu quả: Pháp chức giả có thể dùng, triệu hồi ra ảo ảnh uyên ương kéo theo đặc thù khí tràng công kích địch nhân

Ghi chú: Thuộc loại công kích phụ trợ, có khói tím gây mê.

Dung Tụ tiến nhập bên trong gian phòng, người ở bên trong chính là những người nàng thấy lúc trước.

Những người đó thấy Dung Tụ, phỏng chừng phản ứng đầu tiên chính là —— nàng đổi ý, nàng muốn tới giết mình.

Sự thực chứng minh, bọn họ thật đúng là nghĩ như vậy.

Bởi vì có một nam tử cứ như vậy rống chạy ra ngoài.

Dung Tụ cũng không muốn biết nguyên nhân khiến thần kinh bọn họ yếu ớt như vậy, phỏng chừng cùng hai người vừa bị giết bên ngoài kia có liên quan.

"Các ngươi tốt nhất không nên phát ra nhiều thanh âm ồn ào khiến cho ta không vui..." Dung Tụ cúi đầu thở dài một hơi.

Nàng mệt chết đi.

Dung Tụ vốn có bổ sung năng lượng nhưng cũng không đủ, lại còn chiến đấu lâu như vậy. Lúc này nàng có chút sức cùng lực kiệt.

Nhắm mắt lại, Dung Tụ cảm thấy mình hẳn là không có cảm giác đói bụng.

Vậy, nghỉ ngơi thật tốt một hồi đi.

Bên tai là tiếng động bị đề nén, có vải vóc ma sát và có tiếng người đi lại. Người trong căn phòng này đối với vị khách không mời mà đến này có sự bài xích rõ ràng có thể thấy được. Tất cả mọi người chen đến gian phòng phía bên phải, chỉ có Dung Tụ một người dựa lưng vào gian phòng bên trái.

Không có di thế mà độc lập vẻ, đã có di thế mà độc lập bi thương và cô độc.

Nhưng vô luận bao nhiêu lần, Dung Tụ đều sẽ chọn đi con đường của mình, mà không phải ép cấp bậc của mình thấp xuống để dung nhập thế giới này.

Loại sự tình này, nàng trước đây đã làm.

Thế nhưng trước khi hệ thống xuất hiện, nàng lại đang ở một nơi bị lãng quên. Đủ để nói rõ, nàng không chấp nhận thế giới này, thế giới này đồng dạng cũng không tiếp nhận nàng.

Cảm giác ý thức mơ hồ rất nhiều, chung quanh thanh âm rõ ràng còn có thể nghe được, Dung Tụ cảm giác mình đại khái ngủ thiếp đi, sẽ mặc kệ những tiếng động ồn ào bên cạnh.

Nàng mệt chết đi.

Dung Tụ hình như thấy, quá khứ rất xa, có một nữ hài bảy tuổi tóc đen mắt đen, toàn thân khí chất sắc bén. Trong tay là một thanh đao thấm đẫm chất lỏng màu đỏ tươi. Máu theo vết đao, nhuộm đến đầu ngón tay trắng nõn tinh tế của nàng, tụ vào một chỗ, sau đó chậm rãi nhỏ xuống.

Trong nháy mắt, phảng phất toàn bộ thế giới, đều chỉ còn lại âm thanh nước nhỏ giọt.

Giống như là, thế giới này chỉ còn lại một người cuối cùng, một người cuối cùng và giọt máu cuối cùng.

Vạn vật vắng vẻ.

Dung Tụ cảm giác mình hẳn là không nghỉ ngơi lâu lắm, nhưng nàng ép buộc chính mình mở mắt, sau đó theo phản xạ giơ tay đỡ trước mặt.

Tranh.

Âm thanh kim loại rơi xuống đất, nghe như giai điệu của đàn tranh.

Nhưng không ai có tư tình thưởng thức.

Dung Tụ nghĩ sẽ có người thiếu kiên nhẫn đánh lén nàng, nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy. Những người này đều là sau khi giết mười tang thi thì mới đăng nhập, cũng không phải là hạng người mềm yếu. Nếu trước đó không cùng Ngô Bạch tranh đấu, Dung Tụ phỏng chừng còn có năng lực ngăn chặn nhóm người này.

Hiện tại, chỉ có thể dựa vào sự chấn nhiếp của nàng với bọn họ.

Dung Tụ thấy người trước mặt trở tay một cái muốn đem tay của nàng cắt xuống, không hề nhúc nhích. Ngược lại thì chân đá về phía tay của người kia khiến con dao rơi xuống đất.

Người kia phát hiện mình không cách nào cắt được tay nàng, liền muốn tìm lại dao rơi trên đất. Phát hiện Dung Tụ đá đến, vội vàng tránh ra đằng sau. Dung Tụ nghiêng thân thể về phía trước, lúc người kia công kích tay nàng, cũng khiến tay của mình bày trước mặt Dung Tụ. Dung Tụ níu lại tay nàng, đẩy về phía sau. Người kia lảo đảo một cái, Dung Tụ đã nhân cơ hội đem dao nhỏ nhặt lên.

Tuy rằng một tràng chiến đầu vừa rồi nhìn như chiếm thượng phong, trên thực tế Dung Tụ bây giờ sức chiến đấu cũng không có so với người này mạnh hơn bao nhiêu.

Bởi vì Dung Tụ thể lực tiêu hao thật sự là quá mức nghiêm trọng. Hơn nữa vừa rồi không có kịp thời bổ sung, hiện tại tầm nhìn của Dung Tụ có chút thu hẹp, lực đạo trên tay cũng có chút yếu.

Dung Tụ nghĩ lần này khẳng định không có đơn giản như vậy.

Quả nhiên, Dung Tụ cảm thấy phía sau có một lực đẩy mạnh, người kia ở trước mặt mình cúi đầu cười nhẹ một chút, hướng phía tay Dung Tụ đánh tới, muốn lấy lại con dao.

Dung Tụ trở tay, đem mũi đao hướng về phía bản thân mình. Người kia lúc đang lao đến cướp cũng bởi vậy sửng sốt. Dung Tụ thuận thế nghiêng người, đem dao đâm vào sau lưng người kia.

Lúc Dung Tụ cùng người kia tranh đấu, những người mới khác cũng không muốn tỏ ra yếu kém, đều đứng dậy dự định cùng nhau công kích Dung Tụ.

Vốn có thể lực ngang nhau, nếu như tăng thêm những người này, Dung Tụ nhất định rơi xuống hạ phong.

Dao trong tay Dung Tụ thành công đâm tới sau lưng người kia, đoán chừng là người bị đâm so với Dung Tụ thấp hơn một ít, cho nên cũng không có đâm vào ngực, mà là vai.

Trước mặt Dung Tụ là một nam tử, phía sau có một nữ tử. Chung quanh là một đám người chơi mới.

"Đánh lâu như vậy, còn không biết tính danh các ngươi." Dung Tụ nói, tiếng của nàng có chút khàn khàn.

"Ta là Liên Châu." Nam tử trước mặt nói.

Nữ nhân bị Dung Tụ đâm bị thương kia, Dung Tụ thật ra có nhận thức. Ban đầu lúc nàng đến nơi này, nàng ta đã giải thích hiện trạng của người trong phòng cho nàng.

Liên Châu thấy nàng bị thương, cũng không để ý trên tay Dung Tụ có vũ khí, trực tiếp vọt tới. Dung Tụ dùng dao theo bả vai của cô gái kia cắt thẳng xuống phía dưới, đến vị trí ngực .

Một vết máu thật sâu, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.

Dung Tụ cảm giác được chân của mình bị ai đó ôm lấy, sau đó tay cũng bị người níu lại.

Dung Tụ dùng sức đánh cùi chỏ, con dao kia dễ dàng đâm thẳng vào tim cô gái. Mà Dung Tụ, cũng bị bốn năm người chế trụ, nam tử trước mặt cũng vừa vặn xông tới, hướng về phía bụng Dung Tụ đánh một quyền.

Cảm thụ được bụng một trận đau nhức mãnh liệt, Dung Tụ cảm giác mình thanh tỉnh không ít.

Liên Châu công kích xong liền ngồi xổm xuống kiểm tra hiện trạng của cô gái kia.

[Ding, chúc mừng người chơi đánh chết người chơi cấp 0, thu được kinh nghiệm 100 điểm, cự ly thăng cấp còn kém 900 kinh nghiệm, mời người chơi tiếp tục cố gắng! ]

Thu được tin tức từ hệ thống Dung Tụ thấp giọng bật cười.

Sau đó nàng chợt giãy mạnh, hai bên trái phải mấy người đang chế trụ nàng đều bị chấn động lui vài bước, tuy rằng vẫn còn đang kéo Dung Tụ, thế nhưng đối với nàng đã hoàn toàn đã không có tác dụng khống chế.

Dung Tụ đá một cái về phía sau, cánh tay thuận theo buông lỏng. Mà người đang sống chết ôm lấy bắp chân Dung Tụ không buông, thậm chí còn muốn cắn nàng.

Dung Tụ đưa bàn tay nhẹ nhàng khoát lên trên đỉnh đầu của người đó, ngón tay đặt trên trán của nàng.

"A —— "

Một tiếng khóc tê tâm liệt phế khóc vang lên.

Lực đạo trên tay Dung Tụ chỉ tăng mà không giảm. Người kia rốt cục chịu đựng không nổi thả lỏng tay đang ôm chân Dung Tụ.

Máu theo khuôn mặt người kia chảy xuống, Dung Tụ thu tay về, lúc này năm đầu ngón tay đều dính một lớp chất lỏng đỏ sậm.

Liên Châu thừa dịp lúc Dung Tụ bị khống chế, cũng đã hướng phía mặt Dung Tụ tấn công. Mà Dung Tụ, lúc này hoàn toàn không có thời gian phản ứng.

Một chiêu này, tránh cũng không thể tránh.

Dung Tụ tâm niệm vừa động, trong tay xuất hiện một cái ba lô trắng.

Nàng từ trong túi đeo lưng lấy ra một vật.

Hiện tại sức chiến đấu của loài người còn chưa có nghịch thiên, vật này dùng vẫn tốt.

Quả đấm của Liên Châu cách mặt của Dung Tụ chừng 3 cm, Dung Tụ đem ba lô lật một mặt, đối diện quả đấm của hắn.

Ba lô bị đánh bay về phía sau, thứ đố bén nhọn bên trong cách một lớp vải ba lô quẹt qua làm má trái của nàng bị thương.

Thế nhưng Liên Châu, sẽ không được tốt như vậy.

Được bỏ vào bên trong là một con dao.

Dung Tụ bởi vì đối diện với Liên Châu, cho nên bản thân cũng bị chuôi dao quẹt qua bị thương ở mặt.

Như vậy bàn tay của Liên Châu có dễ chịu không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro