Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q2- C11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Tình cảm có làm gì?!

"Anh muốn nhờ em giúp anh." Dung Khâm nói.

[ Ding, kiểm tra thành công, thu được một phần tin tức về người chơi 'Khâm'. ]

Cách Dung Khâm đặt nickname thật đúng là giống Dung Tụ y như đúc..

Dung Tụ không vội vã trả lời hắn, mà nhìn tin tức của hắn trước.

Nick name: Khâm

Đẳng cấp: 15

Cũng coi như là cao thủ, chí ít Dung Tụ còn chưa gặp được ai lợi hại hơn hắn.

"Anh cấp cũng cũng đủ cao, tìm em có tác dụng gì?" Dung Tụ cũng không ngại để lộ ra việc mình có thể kiểm tra đẳng cấp người khác, ngược lại đạo cụ trong thương thành nhiều như vậy, như thế nào đi nữa cũng có thể xảy ra.

"Anh rất hiểu em." Dung Khâm nói, "Bởi vì anh điền cấp 7, còn em đã điền cấp 9, vậy ít nhất cấp bậc của em còn cao hơn anh. "

Suy luận như thần vậy.

Bất quá, thế mà lại đoán trúng là thế nào?

Có người hiểu rõ mình như vậy, thật đúng là chuyện không tốt.

Dung Tụ tùy ý gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

"Em muốn cái gì?" Dung Khâm lần nữa nói. "Chỉ cần em muốn, đều có thể cho em."

Tuy suy nghĩ bị nhìn thấu cũng vô cùng bớt việc khi nói chuyện, thế nhưng bị một người khác hiểu rõ, lại khiến cho Dung Tụ có loại cảm giác không thích ứng nổi.

"Sau khi sự tình xong xuôi, mời cách em xa một chút." Dung Tụ lạnh giọng, "Còn có, anh phải bao việc ăn, mặc, ở, đi lại của em. "

Dung Tụ nói như vậy, coi như là đồng ý.

"Được. "

Dung Tụ không muốn nhìn thấy Dung Khâm lộ ra vẻ mặt tươi cười vì điều đó sẽ làm nàng rất muốn động thủ.

Lần nào cũng giống nhau, chỉ cần rời xa con người thế tục, rời xa tình cảm thế tục một chút. Dung Tụ liền có thể bảo đảm tim của mình, lúc nào cũng thiện lương và từ bi.

Dung Tụ cũng không nghi ngờ lời nói của Dung Khâm. Chí ít, trước đây, hắn cho tới nay chưa từng vi phạm lời nói của mình.

Coi như hắn lần này mà có vi phạm, Dung Tụ cũng có biện pháp đem thứ mình muốn tìm tới tay.

Trong nháy mắt Dung Khâm xoay người muốn rời khỏi, trên cổ tay nhiều hơn một cỗ cảm giác lạnh như băng. Là bàn tay không có nhiệt độ của Dung Tụ.

"Chờ đã..." Dung Tụ kéo Dung Khâm lại sau đó mới bất tri bất giác nói ra câu này.

Dung Tụ tựa hồ có hơi ngơ ngác, như là ý thức không theo kịp hành động.

"... Hiện tại, giúp em mang chút y phục a !." Dung Tụ dừng một chút mới nói.

"Được. " Giọng nói của Dung Khâm rất nhu hòa, có loại khí tràng làm cho người ta yên tâm.

Cửa bị đóng lại, Dung Tụ tiện tay dán lên trên cửa gỗ một tờ giấy — Chớ quấy rầy!

Dung Tụ nhìn tay của mình, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tám năm trước, một cô bé chừng mười tuổi cũng kéo tay anh ruột của mình như thế này, sau đó thật chăm chú thật cẩn thận được xoa thuốc lên.

Thanh âm của nàng rất trong trẻo, nhưng mang theo tiếng nức nở không rõ: "Vết sẹo... Sợ sẽ không hết được. "

Thiếu niên thần sắc kiên nghị, mặt mày tuấn tú: "Nếu đã lựa chọn làm quân nhân, chút thương thế này có tính là gì? "

Cô bé khẽ cười, trong giọng nói tràn đầy hồn nhiên: "Em không muốn làm quân nhân, em muốn làm thầy thuốc. "

"Vì sao? Cứu người sao?" Rõ ràng tính cách của thiếu niên lạnh vô cùng nhưng lúc hướng về phía cô bé nói chuyện, lại vô cùng mềm nhẹ, phảng phất như sợ sẽ khiến nàng sợ hãi.

"Em muốn cứu anh, giúp anh. \ "

...

Dung Tụ nhìn tay của mình, trong chớp mắt nàng kéo Dung Khâm, chạm tay vào là một mảnh trơn bóng, vết thương lưu lại tám năm trước, tựa hồ hoàn toàn không tồn tại.

Điều đó không có khả năng.

Dung Tụ tuyệt đối không tin Dung Khâm đi tìm thầy thuốc chữa khỏi, bởi vì tại thời điểm nàng rời khỏi Dung Khâm, trên tay anh vết sẹo vẫn còn, hơn nữa bản thân Dung Khâm cũng không phải một người đặc biệt quan tâm đến bề ngoài.

Quan trọng nhất là — tám năm trước, Dung Tụ tự tay bôi thuốc cho Dung Khâm, chính là thuốc khiến cho vết sẹo vĩnh viễn tồn tại.

Hoặc là ký ức của Dung Tụ sai lệch, hoặc chính là Dung Khâm người này có sai sót.

...

Dung Tụ lần nữa mở ra bảng nhiệm vụ, đã có không ít người nhận rồi, thế nhưng đến nay cũng chưa có ai thành công.

Những nhiệm vụ này đều là do hệ thống theo dõi tiến độ hoàn thành, cho nên Dung Tụ cũng không cần quan tâm thật giả, mà tiếp tục xem những nhiệm vụ treo thưởng khác.

Người chơi ban bố nhiệm vụ, tự nhiên không phải giết quái gì gì đó, thông thường đều là treo giải thưởng giết người, còn có tìm kỹ năng tìm trang bị các loại, thậm chí còn có treo thưởng giải đáp vấn đề.

Những thứ này Dung Tụ đều không thích hợp đi làm, cho nên nàng đem bảng nhiệm vụ tắt đi.

Diễn đàn là một nơi sản xuất kinh nghiệm rất tốt. Cho nên Dung Tụ dự định lần nữa viết thêm một đề tài. Thế nhưng mãi cũng không nghĩ được chủ đề nào tốt, cho nên liền đem việc này ném sang một bên.

Mà trước cái người đạo chủ đề mà Dung Tụ không nhớ rõ danh hiệu, trong nháy mắt đều gỡ bỏ toàn bộ đề tài đã đạo của nàng, tựa hồ rất sợ hoặc là không muốn bị người khác có manh mối tìm được mình.

Dung Tụ cũng không quan tâm nhiều, độ khó của nhiệm vụ gia tăng đối với nàng mà nói không có lợi cũng không có hại, nói chung nhiệm vụ này nếu đã tuyên bố ra ngoài rồi, cũng không có đạo lý thu lại.

Dung Tụ mở ra bảng thuộc tính.

Điểm tự do kỹ năng: 125

Điểm thuộc tính: 50

Tính cả điểm cộng nhờ mang trang bị, thuộc tính của Dung Tụ bây giờ cũng coi như đỉnh cao.

Bên trong dấu ngoặc, đều là thuộc tính cộng thêm nhờ trang bị.

Trí tuệ: 70(+ 20)

Lực lượng: 20(+ 85)

Tốc độ: 20(+ 10)

Thể chất: 20(+ 10)

May mắn: 8(+ 5)

Mị lực: 16(+ 10)

Tinh thần: 30(+ 10)

Vũ khí của Dung Tụ bây giờ, cái cộng thêm nhiều nhất chính là lực lượng, ngược lại điểm trí tuệ của nàng còn không bằng lực lượng. Vi vậy Dung Tụ đem 20 điểm thuộc tính trong 50 điểm thêm vào trí tuệ, 20 thêm vào tinh thần, còn 10 điểm bỏ vào thể chất.

Dung Tụ bây giờ lực công kích và phòng ngự có chênh lệch rất lớn, thế nhưng không thể ngừng đề thăng lực công kích, cho nên chỉ có chậm lại một chút, đem một phần điểm thuộc tính thêm vào thể chất.

Rốt cuộc những người khác kiếm điểm thuộc tính như thế nào đây? Dung Tụ kéo rèm cửa sổ ra, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ có chút xuất thần.

Dung Tụ còn chưa kịp nghĩ ra cái gì thì đột nhiên thấy được hai người, hai người trông cực kỳ quen mắt.

Bọn họ bước đi khập khiễng, tự hồ bị trọng thương, nam nhân thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn đang đỡ một nữ tử, cô gái kia hoàn toàn thay đổi, bước đi có chút không chắc chắn, nhưng nhìn cũng không giống như sắp chết, ngược lại là bộ dáng cực kỳ sợ hãi.

Dung Tụ đứng trước cửa sổ, nhìn không rõ dáng dấp cùng vết thương của bọn họ, nhưng luôn cảm thấy hai người kia hết sức quen mắt.

[ Ding, kiểm tra thành công, thu được một phần tin tức về 'Khuyển Ly Nhân Thu'. ]

Dung Tụ hướng về phía nữ tử bị thương tung ra một phép kiểm tra. Ngay lập tức, cô gái kia quay đầu, hướng về phía nam tử đỡ nàng mắng nhiếc một hồi.

Nick name: Khuyển Ly Nhân Thu

Đẳng cấp: 5

Vừa lúc là cấp 5, hơn nữa thụ thương không nhẹ, chỉ sợ là từ trong bí cảnh đi ra.

Dung Tụ bây giờ không có nghĩ nhiều, cũng lười quan tâm hai người kia rồi.

Nàng đứng lên, đứng ở một nơi tương đối trống trải, dùng không ít Thủy cầu thuật để cho mình sạch sẽ thêm chút, dọc theo đường đi máu dính vào làm hỏng quần áo và đồ dùng hàng ngày, khiến cho Dung Tụ vô cùng khó chịu.

Mà Dung Khâm cũng sắp đem quần áo và đồ dùng hàng ngày đưa tới, giao cho Dung Tụ sau đó liền chờ ở bên ngoài.

Dung Tụ đem hình tượng bẩn thỉu của mình sửa lại một chút, nhất thời thần thanh khí sảng, đối mặt với Dung Khâm chờ mình ở cửa một hồi cũng là vẻ mặt ôn hoà.

"Tiến đến bàn bạc một chút chuyện ngày mai a !. " Dung Tụ kéo cửa ra nói.

Dung Khâm gật đầu, trầm ngâm một chút nói: "Chuyện của ngày mai, ngày mai bàn bạc tiếp."

Dung Tụ cũng không quay đầu nhìn hắn, đi vào bên trong: "Em còn tưởng rằng anh đã sửa lại tính khí. Như vậy, anh còn có chuyện gì khác? "

"Không có chuyện gì. . . "

"Vậy trước đó tại sao anh lại ở bên ngoài chờ em? Anh với em tính tình đều như nhau, cũng không có gì cần phải giấu giếm. " Dung Tụ hiển nhiên không tin, ngồi xuống ghế nói.

Dung Khâm cũng đi vào phòng này, tiện tay đóng cửa lại, sau đó lắc đầu nói: "Dù sao chúng ta cũng là người thân."

Dung Tụ nhắm mắt lại, cũng không nói gì.

Dung Tụ đối với hắn, một điểm cảm tình cũng không có.

Từ ban đầu đến bây giờ.

"Anh vốn kỳ vọng em có thay đổi. " Dung Khâm ngồi xuống đối diện Dung Tụ, muốn nhìn thẳng vào mắt Dung Tụ.

Dáng dấp bọn họ có chút tương tự, gương mặt đường nét đều có chút lạnh lẽo cứng rắn, thoạt nhìn rất cự tuyệt người tới gần. Mà sự thực tính cách của bọn họ cũng quả thực rất giống nhau, thế nhưng Dung Tụ so với Dung Khâm còn quái gở hơn rất nhiều.

Nếu như nói Dung Khâm không có tình cảm dư thừa, như vậy Dung Tụ chính là hoàn toàn đoạn tuyệt tất cả cảm tình.

Trong lòng nàng không có rất yêu hay rất hận, chỉ có tâm tình tốt hay xấu.

Dung Khâm ngược lại, hắn bình thường không có hỉ nộ ái ố gì, nhưng trong lòng có yêu có hận.

ĐIều này khiến cho bọn họ đi tới hai thái cực khác nhau.

"Tiểu Tụ, anh vốn chỉ dự định cùng em hồi tưởng." Dung Khâm khẽ than thở.

Dung Tụ vẫn không trả lời, nàng cho tới bây giờ cũng không tin, Dung Khâm là một người hay hồi tưởng.

"Em không tin phải không. . . " Dung Khâm đứng lên, đem rèm cửa sổ đơn sơ kéo ra, một chút ánh sáng chiếu vào, làm cho cái bóng của hắn kéo dài trên mặt đất.

"Tình cảm có thể thay đổi nguyên tắc con người." Dung Khâm nói.

"Em vĩnh viễn cũng sẽ không có tình cảm, anh đi ra ngoài đi." Dung Tụ cuối cùng mở miệng, chỉ là lần này, thái độ lãnh đạm mà miễn cưỡng.

"Em trước kia, thật là em của bây giờ sao? " Giọng của Dung Khâm nghe rất là thất vọng. Thế nhưng dưới tình huống Dung Tụ đã hạ lệnh đuổi khách, hắn cũng không có lựa chọn ở lại, mà chọn rời đi căn phòng này.

"Chờ đã." Dung Tụ đột nhiên mở mắt ra nói.

"Cổ tay của anh, có phải đã từng có vết sẹo?" Giọng nói Dung Tụ rất trầm, thế nhưng Dung Khâm lại bất ngờ, kinh ngạc sâu sắc.

"Chưa từng." Dung Khâm trả lời rất chắc chắn, sau đó khép cửa lại.

Dung Tụ ở trong phòng một màu đen kịt, tia sáng duy nhất, từ cửa sổ phía sau được Dung Khâm mở ra xuyên thấu vào.

Dung Tụ lần nữa giơ tay lên, ánh mắt thâm trầm.

Nàng phảng phất, đoán được cái gì. . .

Đoán được gì đó, khiến cho nàng không thể tin.

Trên quảng trường lớn của nơi lánh nạn, một đám đông người tập kết cùng một chỗ.

"Ngày hôm nay là thế nào đây, tại sao lại nhiều người như vậy? Lẽ nào tang thi đánh vào đây rồi? " một người vòng tay ôm lấy bả vai, chậm rãi nói, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi.

"Nghe nói có một quan quân tới từ thành phố X, nói là thành phố F của chúng ta bên này, xuất hiện tang thi thực vật, phải phái người đi giải quyết! "

"Tang thi tang thi? Chúng ta đây còn có đường sống sao? "

Ở bên cạnh có rất nhiều người xì xào bàn tán, làm cho một đám "Người chơi cấp cao" đang chuẩn bị xuất phát trong lòng cũng không có chắc.

Bọn họ không biết, bởi vì Dung Tụ thăng cấp quá mức nhanh chóng, một ít tang thi cao cấp đã sớm xuất hiện, mà chút tang thi cấp cao xuất hiện chỉ làm cho Dung Tụ càng nhanh thăng cấp hơn, cho nên những người này đã bị bỏ lại tít đằng xa, bị tang thi càng ngày càng lớn mạnh đoạt đi sinh mệnh.

Chuyện này, Dung Tụ có biết đến, thế nhưng nàng một ý đồ giảm chậm tốc độ tăng cấp cũng không có.

Sống chết của người khác, có quan hệ gì với nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro