Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q2- C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Dung Tụ thật giả

Dung Khâm cũng hoàn toàn không có suy nghĩ tới cảm nhận của Dung Tụ khi giết tang thi, không lấy tới quần áo bó cho dễ vận động, mà đều là chút quần áo tương đối hưu nhàn, thậm chí còn có vài bộ váy nhìn rất đoan trang. Có trời mới biết Dung Khâm từ nơi nào tìm đến những y phục này.

Dung Tụ trước thuận tay mặc lên một cái áo sơ mi, lúc phải thay đồ mới biết được Dung Khâm tìm cho nàng những thứ đồ đạc quỷ quái gì.

Dung Tụ cũng lười chọn, buông quần áo trong tay xuống, dự định trực tiếp ra quảng trường.

. . .

Lúc Dung Tụ ra tới nơi, thấy biển người đông nghìn nghịt, phía trước những cái đầu nhốn nháo có một người đứng ở trên đài cao, thoạt nhìn rất nghiêm túc. . .

Dung Tụ xoắn xuýt một giây rốt cuộc là cùng đám người kia một chỗ, hay là cùng Dung Khâm ở một chỗ. Sau lại phát hiện mình tựa hồ không có gì chứng minh thân phận, liền quả quyết đi tới trước mặt Dung.

Thời điểm Dung Tụ đi tới, một đám người vẫn còn bôn tẩu chỉnh đốn đội ngũ khắp nơi, Dung Khâm đứng ở phía trước, một lời cũng không nói, thoạt nhìn dáng vẻ rất nghiêm túc.

Dung Tụ cúi đầu, tựa hồ đang xuất thần, trong nháy mắt nàng xoay người, liếc mắt trong đám đông liền thấy được một người nhìn quen mắt.

Là Khuyển Ly Nhân Thu, lúc trước Dung Tụ ở bên trong căn phòng kiểm tra được thông tin của cô ta.

Dung Tụ cảm thấy hai người kia càng nhìn càng quen mắt, thế nhưng lại không nhớ mình gặp qua bọn họ lúc nào.

Suy tư một lúc lâu sau, Dung Tụ đột nhiên nghe được tiếng Dung Khâm ra lệnh ở phía trước. Cũng chính là lúc này, nàng phát hiện mình chỗ đứng khiến người ta chú ý biết bao nhiêu.

Bởi vì ánh mắt một đám người đều đang nhìn nàng chằm chằm.

Trong tay Dung Tụ đột nhiên sinh ra một vật, cũng không phải là cái ba lô đựng trong ô trữ đồ duy nhất kia, mà là Dung Tụ dùng 600 kim còn dư lại mua một vật phẩm.

Trong hệ thống Thương Thành, vũ khí dùng một lần rất tiện lợi, mà kỹ năng và trang bị vĩnh cửu đều là giá trên trời.

Dung Tụ cũng lười để ý những người này xoi mói hiếu kỳ, đem vật cầm trong tay đưa cho Dung Khâm vẫn đang quay lưng về phía mình.

"Đây là cái gì? " Dung Khâm tiếp nhận, chạm vào tay rất lạnh, là kim loại màu bạc, được chạm rỗng, rất khéo léo đáng yêu, thả ở trên tay lại có thể cảm nhận được sức nặng.

"Hữu dụng." Dung Tụ cũng không giải thích nhiều, thuận miệng nói một câu xong liền trầm mặc.

Dung Khâm không biết có lý giải được ý tứ của Dung Tụ không, đem vật kim loại màu bạc này bỏ vào người.

Dung Tụ vẫn hơi cúi đầu, khiến cho mái tóc lòa xòa che khuất ánh mắt của nàng.

Nàng, vốn không muốn làm cho Dung Khâm ly khai cái thế giới này sớm như vậy. Thế nhưng, nàng mơ hồ chạm tới chỗ sơ hở trên thân phận của mình.

Chỗ sơ hở này, nàng tự mình biết thì tốt rồi.

. . .

Ánh mặt trời từng tầng từng tầng một trải lên một màu xanh lá cây dày đặc, phản chiếu thành màu cam, lộ ra một chút yên tĩnh, là một nơi rât tình thơ ý hoạ. Bởi vì nơi này tất cả màu sắc đều nồng đậm đến hít thở không thông, có loại mỹ cảm đến cực hạn.

Thế nhưng cũng chỉ bởi vì cây cối biến dị và bản chất độc hại của mặt trời mà thôi.

Hiện tại mặt trời này muốn dốc hết toàn lực đem hết ánh sáng của mình phát ra, ngay cả không phải chuyên gia nghiên cứu cũng ý thức được không khí càng ngày càng oi bức, sau đó địa cầu sẽ phải nghênh đón một tương lai bi thảm với băng đóng nghìn dặm và vạn dặm tuyết bay.

Một đám người trùng trùng điệp điệp chuyển động, cũng không phải tất cả đều đi, mà có phương tiện giao thông, còn có vài xe vận tải lớn theo phía sau, bên trong đều là súng đạn, xung quanh đoàn xe đều có người thay phiên thanh lý tang thi.

Dung Tụ sau khi lần lượt bị ngân lang, tang thi cùng đợt thứ hai tang thi vây công, rốt cục cũng được hưởng thụ chỗ tốt "nhiều người sức mạnh lớn", bởi vì lúc này nàng mặc kệ tất cả các tin đồn không tốt, tự mình một người chiếm một chiếc xe.

. . . Cùng thức ăn bên trong.

Cho nên nàng hiện tại một bên nhai đồ ăn vặt, vừa lướt diễn đàn trên màn hình giả lập, phảng phất tìm được cảm giác như đang ngồi trước màn hình máy vi tính trước khi hệ thống phủ xuống.

Những người nhận nhiệm vụ của Dung Tụ đã lên tới con số trăm vạn, vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì.

Dung Tụ đem màn hình giả lập trước mặt tắt đi, sau đó hướng ngoài cửa sổ nhìn lại.

Trước đó nàng từ Dung Khâm đạt được tin tức là trên cấp 10 có 6 người, từ cấp 5 đến cấp 10 có 212 người, mà dưới cấp 5 thì không đi.

Nói cách khác, đây là một đoàn đội hơn hai trăm người.

Dung Khâm thân là một quân nhân, ở trong tư liệu điền cấp bậc là cấp 7, cũng không biết cấp trên nghĩ như thế nào lại đem hắn phái tới.

Giữa lúc Dung Tụ vẫn còn đang suy tư, có người ở đập lên cửa kính xe.

Bởi vì trên cửa sổ dính một lớp giấy màu đen, cho nên Dung Tụ nhìn sang cũng không có thấy rõ tướng mạo người tới, đương nhiên, đối với cái người đập cửa sổ xe kia, cũng chỉ có thể đem cái cửa sổ xe làm gương mà dùng.

Bây giờ kính xe, đa số là dùng chất liệu khiến người từ bên trong xem có thể thấy bên ngoài, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại chỉ có thể làm soi gương.

Dung Tụ vốn không muốn để ý người này, thế nhưng người đến vẫn đập, thẳng đến lúc lần thứ mười ba Dung Tụ bị cắt đứt mạch suy nghĩ cũng đã là 3 phút sau, nàng chỉ có thể hạ cửa sổ xe xuống.

Dung Tụ cũng coi như bình tĩnh, tâm tình cũng không tức giận gì, chỉ là giọng nói có chút không ôn hòa: "Ngươi là ai. "

Dung Tụ cũng không còn hỏi tới mục đích của người tới, bởi vì vô luận chuyện gì, nàng tạm thời cũng không muốn dính vào, cho nên mặc dù đã biết ý đồ của đối phương, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng cụ thể nào.

"A, ta gọi là Trương Thiện Sơ. "

Chờ hắn nói xong, Dung Tụ mới chú ý tới, đây chính là người lúc trước nàng cảm thấy nhìn quen mắt.

Người đến vẫn như cũ đỡ cô gái tên Khuyển Ly Nhân Thu kia, mà con mắt của Khuyển Ly Nhân Thu vẫn nhìn chằm chằm Dung Tụ không rời, còn mơ hồ cắn chặt răng, làm cho Dung Tụ có chút kỳ quái.

"Nàng gọi Vương Ly. " Lúc ánh mắt Trương Thiện Sơ rơi xuống trên người Vương Ly liền trở nên vô cùng ôn hoà: "Là chị họ của ta "

Dung Tụ gật đầu. Động tác muốn trực tiếp đem cửa sổ xe hạ xuống cũng ngừng.

"Ở bí cảnh, đội ngũ chúng ta bị đàn sói bạc vây công, mấy chục người còn sống mỗi hai chúng ta. . . Nàng tinh thần bị đả kích thật lớn, cho nên thần trí rất không rõ ràng. "

Sau khi Trương Thiện Sơ nói chuyện xong, Dung Tụ mới đột nhiên nhớ ra.

Hai người kia, không phải là trước đây lúc nàng tìm cách trốn khỏi đàn ngân lang, bị họa thủy đông dẫn đó sao.

Cư nhiên ở dưới tình huống như vậy cũng chưa chết, còn có thể thành công lên được cấp 5.

Coi như là có chút bản lĩnh a !.

Thời điểm Dung Tụ dẫn bầy sói đến, toàn thân máu dầm dề, ngoại trừ tóc dài xem như là một cái đặc điểm ngoại hình thì hoàn toàn giống như một con tang thi.

Mà bây giờ, Dung Tụ cũng coi là sạch sẽ chỉnh tề, dung nhan xinh đẹp, người bình thường cũng sẽ không đem hai cái hình ảnh này liên hệ với nhau.

"Cho nên –" Dung Tụ đột nhiên đối với ý đồ của hai người này có chút tò mò.

"Ta muốn mời ngươi giúp chúng ta một chuyện. " Trương Thiện Sơ lúc nói câu này còn có chút xấu hổ.

"Nói đi, tóm lại ta cũng sẽ không đồng ý đâu." Dung Tụ rất dễ nói chuyện gật đầu một cái.

Trương Thiện Sơ cũng thật không ngờ Dung Tụ sẽ phản ứng như thế này, một cái âm tiết kéo dài mấy giây trong miệng sau đó lắp bắp nói: "Chúng ta xem thực lực của ngươi hẳn rất cường đại, hơn nữa nhìn lên rất nhã nhặn bình tĩnh, hẳn là một pháp chức giả, cho nên muốn nhờ phát ra một cái Trì dũ thuật. . . "

Trì dũ thuật, pháp chức giả càng cường đại làm phép thì hiệu quả càng tốt, xem ra thân thể Vương Ly cũng không phải cực kỳ tốt, cho nên mới khiến người ta tìm tới mình.

Bất quá Trương Thiện Sơ suy luận có chút gượng ép, mà bất đắc dĩ nhất chính là, cư nhiên đều đoán đúng?

"Đầu tiên, ta ngồi ở chỗ này là bởi vì thân thích, mà không phải bởi vì thực lực — sau đó, người nào nói cho ngươi biết ta là một người nhã nhặn bình tĩnh? "

Dung Tụ bắt đầu từ lúc hạ cửa kính xe xuống đến bây giờ, cũng không có lộ ra vẻ tươi cười, mà là cho người ta cảm giác cự người ngoài ngàn dặm.

"Nhưng. . . "

Trương Thiện Sơ lời còn chưa nói hết, đột nhiên nhận được nhắc nhở kiểm tra của hệ thống.

Dung Tụ mở ra màn hình giả lập trước mặt mình. Bởi vì người khác đều không thể thấy màn hình giả lập của mình, cho nên Dung Tụ cũng không có gì cố kỵ, trực tiếp tra xét tin tức vừa mới kiểm tra được.

Nick name: An Tường

Đẳng cấp: 6

Cũng không có ngoài dự liệu của Dung Tụ.

"Ân, các ngươi có thể đi." Dung Tụ đem màn hình giả lập đóng lại, sau đó chuẩn bị đem cửa sổ xe đóng lần nữa, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, nháy mắt liền nhìn thấy một người khác.

"Dung Khâm, anh lại tới làm gì." Dung Tụ nói.

Trương Thiện Sơ sống lưng chợt lạnh thối lui sang một bên, theo bản năng bắt lấy tay Vương Ly, mà Vương Ly lại đột nhiên cười khanh khách, sau đó hướng về phía Dung Khâm nhe răng.

"Không có việc gì." Dung Khâm có chút muốn nói lại thôi.

Dung Tụ nhìn hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Em rất hoài niệm người thân của mình. "

Mà Dung Khâm lại vô ý thức nói: "Nhưng là em. . . "

Phản ứng của hắn tương đối mau, đang nói ra ba chữ sau đó lập tức hãy mở mắt to ra mà xem, ý thức được mình bị lời nói khách sáo rồi.

"Xem ra, anh đã đoán được." Dung Tụ nhắm mắt lại, có chút tiếc nuối nói.

"Em –" Giọng của Dung Khâm mơ hồ có chút tức giận.

"Tốt lăm. Hiện giờ, tránh xa em ra. " Dung Tụ cũng lười duy trì lễ tiết trên mặt, trực tiếp nói.

"Em tốt nhất cho anh một câu trả lời. " Dung Khâm cũng không để ý Trương Thiện Sơ còn đứng ở sau lưng muốn nói lại thôi, đột nhiên liền bắt lấy cổ tay Dung Tụ.

Dung Tụ cũng không có giãy ra, mà lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Lực lượng của Dung Khâm, cư nhiên cao hơn nàng một ít.

Sức mạnh của bản thân Dung Tụ cũng đã rất cường đại rồi, mặc dù nàng là pháp chức giả. Người chơi chiến chức giả bình thường, khi nàng đạt đến cấp độ này, về mặt sức mạnh cũng sẽ kém nàng một khoảng lớn.

Thế nhưng Dung Khâm ở cấp 15, lại có lực lượng lớn hơn Dung Tụ.

Nói rõ, hắn cũng có vũ khí tốt đấy?

Khi suy nghĩ của Dung Tụ đã hoàn toàn không ở đây, cổ tay đột nhiên đau nhói.

Dung Khâm rất nóng lòng muốn câu trả lời.

"Buông." Dung Tụ nói.

"Anh muốn một lời giải thích. " Dung Khâm cũng ý thức được phía sau tụ tập càng ngày càng nhiều người, ánh mắt lay động một giây, sau đó càng thêm trấn định mà cố chấp nói.

"Nàng chết." Dung Tụ cười khinh miệt.

Cảm nhận thấy sức lực trên cổ tay khẽ buông lỏng , trong nháy mắt Dung Tụ nhân cơ hội đưa tay rút ra, sau đó xoay người lại từ cửa sổ xe chui ra, thuận tiện đem Dung Khâm coi như tảng đá đặt chân, thành công mượn lực nhảy đến sau lưng hắn.

Thời điểm đầu óc Dung Khâm còn đang trống rỗng, Dung Tụ đã từ phía sau lưng vòng tay lên kẹp lấy cổ của hắn. Khiến cho hắn tỉnh táo lại.

"Anh muốn đem mạng của mình ra chơi à? " Dung Tụ nói rất nhỏ. Phía sau càng ngày càng nhiều quần chúng vây xem không có nghe rõ, thế nhưng Dung Khâm lại nghe rõ ràng.

"Em làm cái gì? "

"Điểm này, em cũng không rõ ràng lắm. " Dung Tụ tiếp tục nói. Bất quá, nàng nói chính là lời nói thật.

"Buông." Dung Khâm bây giờ giọng nói đã bình thường đi nhiều. Dung Tụ cũng minh bạch ý tứ của hắn, buông hắn ra.

Dung Khâm chỉ liếc mắt nhìn Dung Tụ một cái, sau đó liền hướng phía trước đi lên.

Lưu lại một nhóm người không biết nguyên nhân, đều nhất tề nhìn về phía Dung Tụ.

Mà ánh mắt dò xét của bọn họ, đều bị Dung Tụ mặt không chút thay đổi dọa sợ phải thu trở về.

Dung Tụ trở lại bên trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro