Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q2- C13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Ta là giả

Lúc trước Dung Tụ có một suy đoán.

Như nhà văn Arthur Conan Doyle từng viết:

"Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật. "

Một ngày trước, Dung Tụ suy nghĩ đến vô số khả năng.

Nhưng chân tướng lại là khả năng khó tin nhất.

Dung Tụ, kỳ thực không phải Dung Tụ.

Dung Tụ, là giả.

Từ lúc ban đầu khi còn là thiếu nữ, Dung Tụ thành thật mà sống, đối với tất cả mọi thứ lòng mang thiện niệm. Nhưng lại bởi vì là một giấc mơ, còn chưa có cùng người nhà bàn bạc, liền ôm một loại thái độ "Nhất định sẽ không được tán thành " rời khỏi nhà.

Từ lúc bước ra khỏi nhà, tính tình đại biến.

Ích kỷ, vô tình, hơn nữa đối với tình cảm có từ trước đều hoàn toàn quên hết. "Dung Tụ" vì giấc mơ làm bác sĩ mà rời gia đình, nhưng ngay cả tâm tình mở ra sách thuốc cũng không có.

Tựa như, đây chỉ là mượn cớ.

Thời điểm hệ thống lần đầu phủ xuống, Dung Tụ đem mình giam cầm ba năm cuối cùng cũng đi ra ngoài.

Nàng rất biết giết người, rất có kỹ xảo, thế nhưng thân thể lại rất kém.

Nhưng Dung Tụ vốn xuất thân ở gia đình quân nhân, được rèn đúc từ nhỏ, nhưng lại chưa từng thực chiến bao giờ.

Nói cách khác, Dung Tụ chân chính, vốn phải có một thể chất tốt, nhưng lại e ngại cầm đao, là một cô bé thiện lương. Nàng rất chờ mong được gặp lại Dung Khâm.

Mà Dung Tụ bây giờ, trong trí nhớ dường như chỉ có bản năng hủy diệt.

Hơn nữa, tâm lại lạnh như băng.

...

Dung Tụ lần nữa trở về bên trong xe, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, thế nhưng tâm tư nhưng vẫn còn đang chuyển động, căn bản là không có cách nào để cho nàng xuất hiện ý niệm nghỉ ngơi trong đầu.

Dung Tụ hoài nghi mình không phải Dung Tụ, thế nhưng cái suy đoán này, cư nhiên ở cùng thời khắc đó bị Dung Khâm biết được.

Hết thảy biến hóa đều có lý do, thế nhưng Dung Tụ biến hóa lại không tìm thấy một lý do nào. Là tự thân trải nghiệm, Dung Tụ rất dễ dàng có cái suy đoán này.

Thế nhưng Dung Khâm tại sao lại đột phát ý tưởng — em gái của mình đã bị đổi người rồi?

Trừ phi, lúc Dung Tụ đi ra khỏi cửa ngày đó, anh trai của nàng liền ở sau lưng nàng, quan tâm mỗi một bước của nàng, mỗi một lần thở dài, mỗi một lần biến hóa.

Thẳng đến khi hệ thống phủ xuống, Dung Tụ đi ra khỏi vòng bảo hộ của hắn, cùng với nhân thủ Dung Khâm lưu lại chết đi ngày đó.

Không biết vì sao, trước mắt DUng Tụ đột nhiên hiện lên cảnh tượng nàng đi ra những tòa tiểu lâu vào ngày đó, thấy một đám sát mã đặc.

Tâm tư càng ngày càng hỗn loạn.

Phảng phất có cái gì đó không nên nhìn thấy chân tướng, đang từ dưới đất chui lên, sau đó ở dưới ánh mặt trời mạt thế gay gắt mà bốc hơi.

Đại não Dung Khâm đồng dạng là một mảnh mờ mịt. Không giống với Dung Tụ kinh ngạc và hoài nghi, hắn càng sợ hãi và hoảng hốt nhiều hơn.

Bởi vì Dung Khâm trong lòng rất yêu thích cho nên khi cha mẹ hắn hi sinh vì nhiệm vụ ngày đó, toàn bộ tình thương đều dành cho nữ hài tên là Dung Tụ.

Cô bé kia biết dùng thanh âm trong trẻo nói với hắn, sẽ xoa thuốc cho hắn, sẽ vì hắn mà cõi lòng tràn đầy ước mơ, là nữ hài tên Dung Tụ.

Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra?

...

Sau chưa đầy hai ngày, hơn hai trăm người đã đến nơi này.

Mà khi Dung Tụ nghe được một đám người thét to cùng nhau đi vào rừng rậm đột nhiên xuất hiện, vốn đang nhắm mắt trầm tư, Dung Tụ đột nhiên mở mắt.

Ngay vừa rồi, nàng đột nhiên nghĩ đến một chi tiết.

Một chi tiết rất nhỏ bé tỉ mỉ.

Khi nàng bị bầy sói vây công, được người cứu lúc thức dậy, nàng nghe được Niên Thụy cùng một người con trai khác đối thoại.

Lúc đó nàng đang nhắm mắt, vết thương trên người khiến cho nàng không cách nào di động.

"Trình Thiên, ngươi tại sao muốn mang nàng trở về? "

"Chuyện của ta, không cần ngươi tới quản. "

Cái người đem mình cứu về, gọi là Trình Thiên.

Mà khi thời điểm mình mở mắt thời điểm, người tự giới thiệu mình lại tên là Lý Cường.

Tất cả mọi người đều gọi hắn là Lý Cường.

Như vậy. . . Trình Thiên là ai?

"Mau xuống đây đi, phải vào rừng rậm!" có người hướng về phía cửa sổ xe Dung Tụ gõ vài cái, sau đó đến phía trước xe tiếp tục đập.

Dung Tụ cũng vì vậy bừng tỉnh.

Nàng mở cửa xe, cảm thụ được trên đỉnh đầu nhiệt độ nóng rực, sau đó phóng một cái Thủy cầu thuật, ở trên bề mặt da thoa lên một ít.

Như vậy, mới mát mẻ hơn một chút.

Dung Tụ không có thói quen đi theo một đám người, thế nhưng cũng không muốn nhìn thấy Dung Khâm. Vì vậy ba bước gộp làm một, đi đến hàng cuối cùng của đội ngũ đợi.

"Thế nào, trước còn được vạn người chú mục, bây giờ xích mích cùng sĩ quan liền xuống đội cuối đứng rồi?"

Dung Tụ nghe được thanh âm mấy người, thế nhưng nàng còn đang suy nghĩ về Trình Thiên, cho nên lúc đầu chưa có phản ứng lại.

Một giây kế tiếp, nàng nghe thấy càng ngày càng nhiều thanh âm không cam lòng cùng giễu cợt.

Sau đó, một cái 'Đại mạc chi sa" liền bay đi. Bởi vì giá trị trí tuệ của Dung Tụ rất cao, còn không thể thu tay được, cho nên mấy người vừa mới vây xung quanh Dung Tụ liền gặp bi kịch.

Dung Tụ nghe được thông báo của hệ thống, nàng đã giết chết hai người chơi cấp 6 cùng một người chơi cấp 7. Tổng cộng thu được 2100 kinh nghiệm.

Rồi nàng nghe được thanh âm hít khí lạnh xung quanh.

Nàng nâng mắt lên, đang chuẩn bị nhìn những người này rốt cuộc là bị làm sao, liền phát hiện lúc mình ngẩng đầu lên, nhân loại chung quanh toàn bộ chợt lui hơn mười thước.

"Làm sao vậy?" Dung Tụ hỏi.

Nàng đối với loại sự tình không cẩn thận giết chết người này, là một chút gánh nặng trong lòng cũng không có.

Thế nhưng đám người kia toàn một bộ dáng dường như không thể nào tiếp thu, thấy môi Dung Tụ nhúc nhích, dáng vẻ muốn nói lại không dám nói.

Mà ở trong một góc, Trương Thiện Sơ cũng mở to hai mắt.

"A Ly, ngươi xem gió cát kia, có phải nhìn rất quen mắt hay không. . ." Trương Thiện Sơ cũng không quá xác định nói, thế nhưng trong giọng nói lại có một loại cừu hận.

Trước hại bọn hắn diệt đoàn chính là cái người kia, lúc đang bị bầy sói vây công cũng thả ra kỹ năng tương tự. Lúc đó cách rất xa, bọn họ chỉ thấy một thứ giống như bão cát.

"A Ly, bây giờ còn không xác định. . . Nếu như đúng là nàng, ta nhất định giúp tỷ. . . Báo thù! " Trương Thiện Sơ nói thầm.

Thời điểm Trương Thiện Sơ còn đang suy nghĩ "Nếu như nàng còn có kỹ năng là phóng ra tử quang vậy đại khái đã xác định được", thấy ánh mắt Dung Tụ lạnh như băng.

Lẽ nào, hắn vừa mới nghĩ gì đã bị đoán được?

Trên thực tế, Dung Tụ không có rảnh rỗi như vậy.

Bởi vì tất cả mọi người chợt lui hơn mười thước, tạo thành một cái vòng tròn trống, Trương Thiện Sơ lúc đó đang mải suy nghĩ cũng không lui lại, là người có khoảng cách gần Dung Tụ nhất.

Mà Trương Thiện Sơ đỡ Vương Ly, một bên hướng về phía Dung Tụ nhe răng, một bên cười khanh khách. . .

Đột nhiên, Trương Thiện Sơ cảm giác tâm linh một hồi xao động bất an, nội tâm đột nhiên tuôn ra một loại cảm giác muốn thần phục mãnh liệt, trông thấy gương mặt của Dung Tụ, thì có loại ảo giác không muốn đối nghịch.

Dung Tụ thấy bộ dạng của Trương Thiện Sơ là biết có hắn khả năng đã đoán được cái gì, cho nên dùng một chiêu 'Bạch y liệp liệp', đem mị lực của mình đề thăng gấp năm lần.

Bởi vì là kỹ năng nhằm vào hắn, cho nên cảm giác bị thần phục của Trương Thiện Sơ dám khẳng định là đáng sợ nhất, bởi vì hiện tại Dung Tụ thấy cơ mặt của hắn cũng bắt đầu vặn vẹo.

Những người bên cạnh tự nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng, bất quá Dung Tụ cũng lười quản nhiều như vậy, tiếp tục hướng phía trước mà đi, toàn bộ đội cuối bởi vì nguyên nhân do nàng, dường như đã rớt lại phía sau so với đại đoàn đội phía trên rồi.

Chính là bởi vì Dung Tụ thực hiện một loạt động tác, nhiều người cứng nhắc đem hai chữ "Giết người" một lần nữa nuốt lại xuống bụng.

Không nên nói, thì nuốt xuống.

Một đám người lại bắt đầu đuổi theo đại đội phía trước, nhưng không khí lại có một sự trầm mặc quỷ dị.

Phía trước cũng không có thiếu người thấy hay nghe thấy được, nhưng đều thu tiếng nín thở, tin tức này tạm thời không có xu thế lan rộng đến chỗ Dung Khâm, thế nhưng Dung Khâm lại tự mình đi tìm người hỏi, mới biết được Dung Tụ đã làm những gì.

Dung Khâm bây giờ đối với cái tên Dung Tụ này có loại tâm tình phức tạp, nghe được phân nửa cũng sẽ không quản, tiếp tục đi lên một mạch.

Nói là nơi này ở chỗ sâu trong rừng rậm, có người đột nhiên phát hiện tang thi thực vật?

Dung Tụ trầm mặc một hồi, rồi đột nhiên lên tiếng: "Nếu là thực vật biến dị, tại sao lại gọi là tang thi? "

Cái này là một vấn đề rất có triết học làm khó tất cả mọi người xung quanh.

"Dung. . . Tụ, qua đây. " Dung Khâm đột nhiên quay đầu lại nói, muốn cho Dung Tụ đi lên phía trước.

Dung Tụ vốn không muốn làm tiên phong, thế nhưng nàng nhìn thấy trong một đám cây cối, cư nhiên xuất hiện một cây mây màu xám xanh, giống như là một cái tay bắt đầu lay động, mà tốc độ cái tay này rất nhanh, dường như còn có thể kéo dài đến vô tận, sau đó tiếp cận đến bên cạnh đoàn đội.

Dung Tụ đối với thực vật tang thi thật tò mò, mắt thấy cái tay kia bắt được một người, mới chậm rãi đi tới bên rìa vây xem.

"A. . . " là người kia tiếng kêu thảm thiết, may là Dung Tụ có chuẩn bị, cũng không bị tiếng hét kinh hồn này làm cho chấn động.

"Làm sao vậy?" một đám người như mới vừa trong mộng tỉnh lại, đều đến bên người người kia, luống cuống tay chân.

Mà dây mây màu xám xanh thực sự giống như một cánh tay, nắm cái cổ người kia rồi, thế nhưng người kia lại vẫn có thể kêu thành tiếng, hơn nữa một tiếng so với một tiếng càng bén nhọn hơn.

Tựa như, cái dây mây kia khiến cho hắn hít thở không thông, lại đem những tiếng vô hình đâm vào cổ họng của hắn.

Dung Tụ cũng không có để ý đến sống chết của người khác, thế nhưng nàng đối với cái "tang thi thực vật" này hứng thú đột nhiên càng ngày càng nhiều, theo Dung Khâm chạy tới trước mặt người kia.

Thời điểm Dung Tụ vẫn chưa đi đến được trước mặt người kia, đột nhiên cái sợi mây màu xám xanh ùn ùn kéo tới che lấp đỉnh đầu mọi người, sau đó bắt đầu đan vào, làm thành một tấm lưới màu sắc kỳ dị, tạo ra mảng lớn bóng râm.

Dung Tụ quay người hướng phía cái dây bên cạnh chém một cái, dây bị chém đứt, mà đoản đao trong tay cũng bị chấn động rơi xuống, trên tay tê dại một hồi.

Đến Dung Tụ còn bị như thế này, những người khác khẳng định cũng không có tốt hơn chút nào. Có người hướng về phía dây chém một cái, dây không chút sứt mẻ, ngược lại trên tay của mình truyền đến cảm giác cực kỳ đau nhức.

". . . Có khỏe không?" Dung Khâm đứng ở bên người Dung Tụ, nhìn tay nàng, trầm mặc một lúc mới hỏi.

Thế nhưng Dung Tụ không có liếc hắn một cái, đem 'Cửu lê đao' lấy ra, sau đó bắt đầu chặt tiếp.

Dùng 'Cửu lê đao' mỗi một nhát chém ra rất là lưu loát, chém đứt dây cũng không cần cố sức nhiều, Dung Tụ cũng coi như là khá thở phào một cái, thế nhưng càng ngày càng có nhiều dây mây quấn quanh, đan vào, đem bầu trời phía trên đỉnh đầu hoàn toàn che mất, Dung Tụ thậm chí cảm nhận được một cảm giác mát mẻ đã lâu không thấy.

"A. . . Cứu mạng! Cứu mạng! " phía sau Dung Tụ đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm chói tai, người kia vươn tay, hướng phía Dung Tụ vồ một hồi, lại không có đụng tới cái gì cả, ngược lại thì hai mắt ngưng lại, cũng không còn hô hấp nữa.

"Em làm cái gì vậy. . . " Dung Khâm đang chuẩn bị cứu người chứng kiến hành vi của Dung Tụ liền nói.

Trước đó Dung Tụ hướng về phía lưng người đằng sau chém một đao, trên đao dính đầy máu, thế nhưng sau khi theo lưỡi dao chảy xuống, lại hết sức sạch sẽ.

"Giúp hắn cắt dây mây. " Dung Tụ thuận miệng giải thích, sau đó dự định cách xa Dung Khâm một chút.

Có người ở bên cạnh mình nhắc mãi, quả thực một chút cũng không thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro