Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q2- C14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Cái chết của Dung Khâm

Trong mắt Dung Khâm chỉ còn lưu lại bóng lưng Dung Tụ.

Bóng lưng rất dứt khoát.

Xung quanh nàng, huyết vụ đầy trời.

Dung Tụ chém dây một hồi, nhưng vẫn không có thông báo của hệ thống, điều này làm cho nàng hơi nghi hoặc một chút, thuận tay đem quang thuẫn phóng xuất, lại nghĩ những thứ dây này đối với con người có tác dụng trói buộc là chính, cho nên tác dụng của quang thuẫn cũng không lớn.

Dung Tụ không thể làm gì khác hơn là một bên chặt dây đằng bốn phía, sau đó nhìn xem phương hướng mấy dây mây này phóng ra, ý đồ tìm ra gốc rễ của những dây mây này.

Những cái dây này, giống như là từ bốn phương tám hướng phóng tới, dường như địa phương sở tại của đám người bọn họ, mới là bộ rễ của những thứ này (?). Thế nhưng điều này không có khả năng.

Trừ phi, những thứ dây này, mỗi một cái đều không phải từ cùng một gốc, bằng không, sẽ chẳng đánh mãi không chết như vậy.

Dung Tụ đột nhiên ý thức được cứ chặt cành của nó như thế này hoàn toàn lãng phí thể lực.

Bởi vì đám dây mây này còn đang không ngừng sinh trưởng.

Bầu trời đã bị tất cả dây mây che khuất, xúc tu một màu đen kịt, Dung Tụ cảm giác xung quanh dường như có người, lại như có mùi máu.

Nhưng chính là không có ánh sáng.

Nàng không thể làm gì khác hơn là tiện tay chặt mọi thứ xung quanh, bị chém chảy máu chính là người, không có máu chính là dây mây.

Nói chung xung quanh Dung Tụ ba thước, không có vật nào sống.

Dung Tụ thay đổi tay cầm 'Cửu lê đao', đem màn hình giả lập triệu hoán ra. Bởi vì chỉ có riêng người sở hữu mới có thể nhìn thấy, cho nên mặc dù không phải hiển thị bên trong não bộ, Dung Tụ cũng có thể biết nội dung bên trên màn hình.

Điều này làm cho ảnh hưởng của bóng tối xung quanh giảm đi rất nhiều.

Dung Tụ thử đem bảng kỹ năng mở ra, sau đó hướng về phía kỹ năng chức nghiệp kiểm tra thật nhanh, cũng không biết kỹ năng có thể "Nhìn ban đêm" là kỹ năng loại gì, thế nhưng trong kỹ năng của Hồn sư chắc phải có chứ.

Hiện tại ở thời điểm này, đi tìm trên cửa hàng của hệ thống nhất định là không được, huống chi, hiện tại Dung Tụ hiện tại cũng không có đủ tiền mà dùng.

Càng ngày càng có nhiều tiếng kêu thảm thiết, đối với đa số cấp độ mọi người bây giờ mà nói, bọn họ căn bản là không chém nổi dây mây, hoàn toàn không có thực lực đánh một trận.

Cho nên, một cái vách ngăn tối om được tạo ra bên trong khu rừng này, biến bên trong vách ngăn thành nơi diễn ra một cuộc tàn sát quy mô lớn.

Dung Tụ tốc độ xem càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi tay trái cầm 'Cửu lê đao' chém lặp đi lặp lại như một cái máy, nàng rốt cụộc tìm thấy.

Tên gọi: Mắt linh hồn

Đẳng cấp: 20 cấp

Hiệu quả: Làm cho người sử dụng tâm linh nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh, duy chỉ không phân biệt được là sáng hay tối.

Cần điểm ma lực: 20

Ghi chú: Sử dụng nhiều sẽ khiến hai mắt người sử dụng mất đi phân biệt giữa ánh sáng và bóng tối.

Dung Tụ không chút do dự chi 30 điểm tự do kỹ năng đem kỹ năng này đổi về.

[ Ding, không nhìn được sáng hay tối, vi phạm phép tắc tự nhiên, giá trị hắc ám + 10]

Dung Tụ lúc này cũng lười để ý hệ thống nói lung tung cái gì, đem 'Mắt linh hồn' sử dụng sau đó trong nháy mắt liền cảm thụ được đằng điều cùng tang thi xung quanh. Bỗng Dung Tụ ngửi thấy được mùi khét cực kỳ khó ngửi.

"Hỏa Cầu thuật hữu hiệu! Hỏa Cầu thuật hữu hiệu! "

Vừa mới bắt đầu là vì truyền lại tin tức, sau lại thành một loại khẩu hiệu, đám người kia cũng không để ý mùi khét nhức mũi cỡ nào, trực tiếp để hỏa cầu phô thiên cái địa bùng cháy lên.

Không cảm giác được ánh sáng và bóng tối, thế nhưng trong mắt linh hồn của Dung Tụ tất cả đều là hỏa diễm đang thiêu đốt, lần đầu sử dụng kỹ năng này còn chưa có kinh nghiệm gì Dung Tụ cảm giác hai mắt có loại cảm giác đau đớn đến muốn nứt ra, chỉ sợ chính mình không khống chế được sẽ đem mắt linh hồn móc ra.

Càng ngày hỏa diễm càng cháy to, tạo ra càng thêm nhiều khói đen nồng nặc cùng với cảm giác khiến người ta gần như hít thở không thông.

"Khụ khụ..." có người bắt đầu ho khan, càng về sau, ngay cả thanh âm ho khan cũng không có.

Hiện tại, nhiều nhất còn lại mười người.

200 người, nhiều nhất còn sống mười người.

Đằng điều giống như như thực sự sợ hỏa diễm, cũng không chủ động công kích người nào, đem khoảng không trên đỉnh đầu bao lại gió thổi không lọt, mặt trời không chiếu tới, mà xung quanh dây mây còn đang cháy từ từ.

Dung Tụ dùng Thủy cầu thuật đem lửa xung quanh mình dập tắt. Sau đó lại phát hiện trên đỉnh đầu có một nhánh đằng điều lấy tốc độ hoàn toàn không thể phát giác muốn tập kích Dung Tụ, mà Dung Tụ nghe thấy tiếng gió rít trong nháy mắt đã phóng ra một chiêu 'Uyên phi mười dặm', cùng với lực lượng mà đằng điều đang phóng tới phát ra, sau đó trở tay bắt nó lại trong lòng bàn tay.

Đằng điều bị Dung Tụ bắt lại sau đó tựa như muốn giãy dụa thoát ra, một sức kéo cực lớn giống như muốn đem Dung Tụ lôi lên cao.

Dung Tụ dùng lực trên cánh tay kéo xuống, sau đó đem Cửu lê đao đâm ngang xuyện vào đằng điều, cùng lúc, Dung Tụ cảm giác được đằng điều giãy dụa càng thêm mãnh liệt, không phải muốn đem Dung Tụ kéo lên cao nữa mà là muốn hất văng cây đao trong tay Dung Tụ.

Mặc dù có lực lượng cực lớn cản lại, Dung Tụ vẫn là từng chút từng chút rút đao ra, mà cái đằng điều, cũng bị tước mất một lớp vỏ, sau khi Dung Tụ lần nữa phóng xuất "Mắt linh hồn', còn cảm thụ được lớp vỏ màu xám xanh rơi xuống đất vẫn còn tiếp tục giãy dụa mãnh liệt.

Dung Tụ đối với một màn thần kỳ này không có cảm giác gì, ngược lại thì nổi lên hứng thú đem đằng điều bẻ xuống, dùng Cửu lê đao cắt xuống từng mảng vỏ xanh.

Mà đằng điều giãy dụa càng ngày càng mãnh liệt, cảm tưởng chỉ cần lơ là trong khoảnh khắc sẽ tuột khỏi tay nàng lao ra vậy, nó phản ứng như một sinh vật đang giãy dụa muốn thoát khỏi cảm giác đau nhức bị lột sống này.

Dung Tụ đối với động tác này càng ngày càng quen thuộc, thậm chí gọt ra sản phẩm còn có mấy phần mỹ cảm. Cùng lúc lại có mấy gốc đằng điều quấn tới, Dung Tụ đem cái ở trước mặt đâm thủng, sau đó cắm xuống đất, lại đem đằng điều mới phóng tới bắt lại, trên mặt đất đã bắt đầu xuất hiện từng lớp vỏ cây bị thanh đao trên tay Dung Tụ cắt xuống.

Tới một cây, gọt một cây. Tới một đoàn, lột vỏ cả đám.

Dung Tụ tính thời gian cũng không còn nhiều lắm, đem Cửu lê đao từ dưới đất quét lên, hơn mười cái đằng điều trong nháy mắt xuất hiện, sau đó rất thống nhất hướng phía Dung Tụ công kích.

Dung Tụ nói như thế nào cũng cấp 20 rồi, phóng xuất vài cái kỹ năng liền đem những thứ này xoắn đứt.

Sau đó, những nhánh đằng điều này rất an phận lui về phía trên tiếp tục che kín bầu trời, cũng không có ý đến gần Dung Tụ nữa.

Dung Tụ đối với lần đánh này rất là vui tay vui mắt, dùng 10 điểm tự do kỹ năng ở trong giao diện kỹ năng bình thường đổi một kỹ năng Lôi long thuật, nhìn bên ngoài thì cũng giống như Hỏa Cầu thuật, chỉ mỗi nguyên tố là khác nhau.

Sau đó triệu hồi ra một ít thủy cầu, dội nước đầy đất xung quanh, sau đó phóng Lôi long thuật, bởi vì nước dẫn điện nên điện nhanh chóng truyền đến phạm vi rất xa, Dung Tụ lần thứ hai ngửi thấy mùi khét.

Xem ra, dưỡng khí xung quanh không nhiều lắm. Mấy người còn sót lại lúc đầu đối với hành vi phóng điện một cách ngang nhiên của Dung Tụ tỏ ra tức giận, thế nhưng ngay cả sức lực thở dốc cũng không có, liền từng ngụm từng ngụm cướp lấy không khí chung quanh, ngồi bên cạnh đống lửa giương mắt nhìn.

Khi lửa cháy liền mất đi khí ô-xy, nhưng bọn hắn cần dưỡng khí, cũng cần cả lửa.

Điện phân tuy có thể sản sinh ra dưỡng khí, thế nhưng số lượng thật là ít ỏi, cho nên Dung Tụ cũng không trông mong những thủy cầu này có tác dụng gì lớn, nhưng ít ra làm cho mùi khét xung quanh giảm bớt một chút.

Dung Tụ dùng Thủy cầu thuật hướng về phía các dây mây ném, bất kể có biến đổi như thế nào, bản chất của thực vật chắc là sẽ không thay đổi. Vì vậy Dung Tụ sau khi tưới hết nước vào những thực vật này, mới bắt đầu dùng Lôi long thuật dẫn điện.

Chung quanh mười mấy người bắt đầu hô to gọi nhỏ.

Dung Tụ lúc đầu đối với đoàn đội vẫn còn có chút chờ mong, bởi vì sau khi nàng bị vây công mấy lần liền không muốn trải nghiệm qua loại cảm giác này nữa, thế nhưng từ khi theo đám người kia tìm đến những thứ gọi là tang thi thực vật, sự mong chờ của Dung Tụ đối với đoàn thể một điểm cũng không còn.

Cái gọi là đoàn đội, chính là thời điểm Dung Tụ giết tang thi, thuận tiện sát người mà thôi!

Trước mắt những người còn lại là một vùng tăm tối, trong phổi đầy bụi than, đã sắp chết rồi. Mà coi như trong tình huống như vậy, bọn họ cũng không có khí lực tự sát.

Có chút thật đáng buồn.

Dung Tụ đột nhiên cảm thấy phía sau có một người, dùng Mắt linh hồn kiểm tra mới phát hiện người nọ lại là Dung Khâm.

"Anh. . . "

Thanh âm của Dung Tụ tựa hồ làm cho Dung Khâm có chút kinh ngạc cùng vui sướng, thế nhưng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Hiện tại những nhánh đằng điều e ngại hỏa diễm xung quanh cùng với Dung Tụ, tạm thời an phận ngây ngô, thế nhưng ngọn lửa kia thiêu đốt làm cho dưỡng khí xung quanh càng ngày càng không đủ. Dung Tụ có cảm giác, bên trên lưới đằng điều lớn kia vẫn còn đằng điều tiếp tục đan, tựa hồ muốn cho cái không gian chật hẹp này biến thành một cái kén.

Những người còn lại càng ngày càng ít, mấy người ôm lẫn nhau, phảng phất đây là chỗ dựa trong bóng tối của họ.

Dung Tụ không đỡ Dung Khâm, cho nên hắn ngã xuống.

"Tiểu Tụ." Những lời này hơi nức nở, qua nhiều năm như vậy hết thảy nước mắt cùng tịch mịch từ nơi mềm mại nhất trong lòng muốn bày ra trước mặt, thế nhưng Dung Khâm rất rõ ràng, Dung Tụ bây giờ không phải là Dung Tụ của hắn nữa.

"Chuyện gì. " Dung Tụ lại nói rất thong thả, hiện tại hô hấp của nàng cũng rất chậm chạp.

Dung Khâm bắt được tay Dung Tụ, nhét vào một chùm chìa khóa bằng đồng.

Làm như vậy tựa hồ khiến cho tâm tình của hắn ổn định lại, giống như em gái của mình đang đứng trước mặt.

"Đây là chìa khoá nhà, mèo mập mà em nuôi mặc dù ngày tận thế ập xuống vẫn còn lười biếng ngủ. . . Ân, nó đang chờ em." Dung Khâm lẩm bẩm nói.

Dung Khâm đột nhiên cảm giác được trước mắt xuất hiện ánh sáng, điều này làm cho hắn ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy khuôn mặt của Dung Tụ.

Hắn thấy, Dung Tụ vươn tay, cầm chiếc chìa khóa đó.

Kế tiếp mảnh vụn cùng tàn bọt từ lòng bàn tay Dung Tụ lộ ra. Cuối cùng Dung Tụ giang tay ra, trên tay một mảnh trơn bóng.

Nàng bóp nát chìa khóa.

Tựa như bóp nát niệm tưởng duy nhất của hắn.

"Đối với các ngươi đây là kết cục tốt nhất." Dung Tụ nói.

Dung Khâm nhắm mắt, ánh sáng trước mắt cũng biến mất theo.

Hắn sẽ không bao giờ mở mắt ra, dùng giọng nói nhu hòa duy nhất tới nói chuyện với Dung Tụ nữa.

[ Ding, chúc mừng người chơi giết chết người chơi cấp 15, lấy được 1600 điểm kinh nghiệm. ]

Dung Tụ hướng phía trước đi tới, sau đó chạm vào biên của cái lưới dệt từ đằng điều, lưới đằng điều vẫn còn hơi hơi rung động, giống như là có trái tim ở bên trong đang đập.

Dung Tụ đem Cửu lê đao cầm trong tay, sau đó hướng cái hướng kia đâm tới, đợi hơn nửa thân đao đều thâm nhập bên trong, mới bắt đầu kéo đao một đường đi xuống.

Đằng điều không có huyết dịch.

Trong nháy mắt Dung Tụ rút đao ra, thấy được một tia sáng, nhưng rất nhanh lại bị che mất.

Quả nhiên, có đằng điều ở bên ngoài từng tầng một đan dệt lớp lưới mới, muốn cho tần võng này càng thêm dày.

Dung Tụ quay đầu, phát hiện ở giữa một vòng hỏa diễm, có mấy người đang kéo dài hơi tàn. Có người thậm chí đã hấp hối.

Đẳng cấp Dung Tụ coi như cao, hiện tại nàng có thể mua thuốc hồi máu, nhưng mà tiêu hao kiểu này, nàng sớm muộn cũng có ngày chết đi.

Cho nên, phải thừa dịp thời điểm cái lưới đằng điều này còn chưa dày, nhanh chóng đột phá đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro