Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q2- C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Chiếm đoạt tiên cơ

Thiệu Tử sau khi đi theo Dung Tụ, tiếng bước chân rất nhỏ lại rất nhanh tức thì làm cho Dung Tụ chú ý tới.

Vì vậy Dung Tụ đi vòng đường xa hơn. Chờ cho đến lúc Thiệu Tử còn đang rối bời ở xung quanh nhìn xem Dung Tụ có đi lạc hay không, cuối cùng bị thủ vệ kéo ra ngoài thì Dung Tụ đã đi tới tòa A.

Cái tiểu khu này coi như sa hoa, khá lớn, chỗ này cũng rộng rãi. Nơi đây phân phối chỗ ở tuyệt đối không phải một người ở một gian phòng.

Thế nhưng lúc Dung Tụ đi tới tầng 10 phòng số 3, lại phát hiện trên chốt cửa trên là một lớp bụi, hiển nhiên đã lâu rồi không có ai dùng. Mà phía dưới lớp bụi, là vết máu chìm vào kim loại, có chút giống như sắt rỉ, thoáng tản ra mùi máu tanh.

Mà những phòng khác trên tầng lầu này đều rất an tĩnh, tựa như không có ai ở.

Mô hình sinh tồn đang được thiết lập càng ngày càng hoàn thiện và cuộc sống mới ổn định của mọi người cũng đang dần bắt đầu.

Sạu khi vào phòng, không có phát hiện những người khác, mà bài biện trong đó cũng rất đơn giản, giống như là vừa thay không lâu.

Theo như những người ở tiểu khu này, không có đạo lý bố trí đơn sơ như thế, trừ phi nơi đây đã từng phát sinh qua chiến đấu kinh tâm động phách cùng với tang thi, đánh đến khắp nơi đều là vết máu.

Cho nên mới phải đổi lại gia cụ (dụng cụ gia đình) mới.

Bản thân Dung Tụ cũng không phải đặc biệt kén chọn, trực tiếp ngã lên trên ghế salon giản dị nghỉ ngơi.

Nơi đây hoàn toàn không có công cụ hiện đại, trên tường đối diện salon còn có một vết tích hình chữ nhật, ước đoán trước kia ở chỗ đó lắp ti vi.

Nhưng bây giờ bị tháo ra rồi.

Công tắc đèn cũng bị tháo xuống, phơi bày dây điện đan xen vào nhau, cũng không sợ chập mạch.

Các loại dấu hiệu cho thấy, nơi đây đã cúp điện.

Dây điện quả thực không phải dễ bảo tồn, đang đối mặt với nguy cơ như vậy, trước nằm cũng trúng đạn khẳng định có một phần do dây điện, Dung Tụ cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.

Sau đó, Dung Tụ lần nữa mở diễn đàn, xác nhận được lời của vị đội trưởng kia vừa nói hoàn toàn chính xác không phải nói láo.

Ti Ảnh Man Trúc, vào nơi lánh nạn ở thủ đô, bên ngoài tuyên bố cấp 23, thế nhưng nickname không có công bố, cũng không biết là nghiệm chứng thế nào, thật hay giả.

Phía dưới còn có một phần tin tức của nàng, thậm chí còn có một tấm ảnh chụp nàng đeo kính râm. Cũng không biết làm sao truyền được lên đây.

Dung Tụ đi lĩnh kinh nghiệm ở chủ đề của mình, chỉ có hơn bốn vạn.

Nếu như là trước cấp 30, từng này điểm kinh nghiệm cũng đủ để thăng cấp. Thế nhưng đối với số kinh nghiệm từ cấp 30 đến cấp 31 là một trăm tám mươi ngàn điểm, Dung Tụ cảm thấy những thứ này không có có gì đáng để cao hứng.

Mà tiếp tục lật xem, lại phát hiện mình đi tới nơi lánh nạn thành phố W cũng là một chủ đề đang được quan tâm, có người tuyên bố 'Tụ' đã đến cấp 25.

Thế nhưng phía dưới đại bộ phận đều lên tiếng chất vấn, bởi vì bọn họ thật sự không có bất kỳ chứng cớ nào, bị đẩy đến mức độ quan tâm cao như thế này cũng chỉ là bởi vì nơi lánh nạn thành phố W vẫn còn có chút danh vọng.

Dù sao cũng là một thành phố lớn.

Dung Tụ điểm quay về, thấy Ti Ảnh Man Trúc cư nhiên cũng để lại một tin tức.

[ Cấp bậc của ta không có nói dối. ]

Kỳ thực nguyên nhân Ti Ảnh Man Trúc không có nói dối, nàng ngay cả danh hiệu của mình cũng đã bại lộ ra ngoài, mà từ cấp 15 đến cấp 25, thăng cấp đều không được thứ gì, thực lực cao thủ đều dựa vào kỹ năng hoặc điểm thuộc tính để đánh quái.

Đẳng cấp ở giai đoạn như này không có tác dụng gì lớn. Ti Ảnh Man Trúc nếu không giấu giếm thân phận của mình, vậy không nói dối về đẳng cấp của mình là có khả năng rất lớn.

Đã như vậy, ở trước mặt mọi người cũng chỉ có hai cái chân tướng.

'Tụ' nói dối đẳng cấp.

Hoặc 'Tụ' là 'Dạ Oanh' .

Vô luận nhận thức điều trên hay dưới, sinh hoạt của Dung Tụ sau này cũng sẽ có biến hóa rất lớn.

Dung Tụ kỳ thực cũng thật không ngờ, thân là người xếp thứ 2 bảng thực lực – 'Ti Ảnh Man Trúc' cư nhiên chỉ có cấp 23.

Bất quá dùng nguyên lời nói của Ti Ảnh Man Trúc, tốc độ lên cấp của Dung Tụ dường như thật có chút giống như cả đêm không ngủ chỉ để giết tang thi.

Dung Tụ rất nhanh đã hiểu rõ nguyên nhân.

Ti Ảnh Man Trúc là người xếp thứ 2 bảng thực lực, nhưng cấp bậc của nàng không nhất định phải gần với Dung Tụ. Chiến chức giả trên phương diện xoát kinh nghiệm hiển nhiên tốt hơn chút so với Pháp chức giả.

Có thể dùng nguyên lý cân bằng giải thích — thiếu lực thì không thiếu khoảng cách, mà thiếu khoảng cách thì không thiếu lực. (đánh xa thì lực yếu, đánh gần lực mạnh)

Pháp chức giả có thể công kích tầm xa, thế nhưng lực công kích cùng sức bật lại hơi kém so với Chiến chức giả. Mà phương pháp chiến đấu của Chiến chức giả là cận chiến. Đối với xoát kinh nghiệm mà nói rất có ưu thế, nhưng lại đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.

Có thể bảng xếp hạng thực lực nghiêng về người phía sau, đẳng cấp cao hơn chút.

Dung Tụ tuy là đăng nhập muộn, nhưng bởi vì không do dự, đốt giết cướp đoạt một đường thẳng đến địa vị ngày hôm nay. Mới có ưu thế về sức chiến đấu, mà bởi vì có ưu thế về sức chiến đấu, mới có thể tiếp tục đứng ở trên đỉnh.

Những người được lên bảng xếp hạng thực lực đều là cường giả, thế nhưng lúc đầu mọi người so với Dung Tụ đều thiếu sự tàn nhẫn, cho nên mới để cho Dung Tụ một đường đoạt chiếm tiên cơ.

Ở trong máu và nước mắt còn có thể sừng sững mới là người có thể trở thành cường giả, những cường giả tắm máu và nước mắt chính mình mới có thể đứng ở đỉnh phong.

Đột nhiên, ngoài cửa xuất hiện thanh âm đi lại.

Từ lúc Dung Tụ đi vào tòa nhà này, nghênh đón nàng đều là sự vắng vẻ, đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, cũng làm cho Dung Tụ có chút cảnh giác, cơn buồn ngủ hiện lên lúc đầu cũng bị quét sạch.

Tầng lầu này cũng không có người nào, Dung Tụ không cần đoán cũng có thể khẳng định những người này là hướng về phía nàng tới.

Thời điểm Dung Tụ nghe được đại khái có năm sáu người, tiếng gõ cửa vang lên.

Chủ yếu là có người ở trong hoàn cảnh như vậy còn mang giày da, thanh âm đi trên sàn nhà làm cho phán đoán của Dung Tụ bị quấy nhiễu rất nhiều.

Dung Tụ cũng không muốn đứng dậy, làm như không nghe được, tiếp tục ăn.

Quả nhiên, một phút sau, người gõ cửa kia quả nhiên không nhịn được, sau đó Dung Tụ nghe được thanh âm tiếng giày da đạp cửa.

Sau đó một người ngã nhào trên sàn nhà.

Dung Tụ vốn chưa đóng cửa, cũng không biết cái người này đập cửa lâu như vậy đang suy nghĩ cái gì, điều này cũng không phát hiện được.

Mặt trời nóng hầm hập, nếu không phải hắn quỳ lạy một cái, Dung Tụ còn không nhớ ra được rất nhanh là đến tân niên rồi.

Lúc người kia đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Dung Tụ, trong chớp mắt thân thể lập tức cứng đơ, hầu như đã quên mất phải nói gì.

Dung Tụ cũng thật không ngờ sẽ thấy người này, mắt lạnh rồi nói: "Đi ra ngoài."

Người kia thần trí tựa hồ mới bị kéo trở về, mở to hai mắt nhìn, liền lảo đảo chạy ra ngoài. Ở dưới ánh mắt kỳ quái của người đồng hành vẫn không quên đóng cửa lại.

Hắn còn nhớ rõ, ở thành phố đó, hắn dùng đạo cụ trong thương thành, xen lẫn trong đám tang thi đánh lén một người, muốn xoát chút kinh nghiệm, trang bị.

Thế nhưng đánh lén không thành, còn bị đối phương một đao trực tiếp đâm tới ngực.

Sau khi hắn tỉnh lại đã đến bên cạnh một khu an toàn lâm thời. Sau lại được lãnh đạo khu an toàn nói "Cảm tạ hắn đã đem tang thi giết chết hết ", sau đó còn đem hắn tôn sùng là khách quý.

Hắn lúc đó còn rất mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, chờ lúc hắn đi ra ngoài thấy được tảng lớn mảng lớn hài cốt tang thi, mới đột nhiên minh bạch nơi đây đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó người đó liền thành bóng ma cùng ác mộng của hắn.

Dung Tụ còn nhớ rõ người này ban đầu ở thành phố nào đó, ở một nơi không xa khu an toàn đơn sơ đánh lén nàng. Nàng lúc đó nguyên do bởi vì người này là bác sĩ, lại không có gì uy hiếp, cho nên để lại cho hắn một mạng, nhưng là lại đem một cây đao đâm vào ngực hắn, sau đó lại kéo lại ném, lúc đầu bỏ qua vì người này khẳng định sẽ chết, thật không ngờ vẫn còn sống.

Nhưng nhìn hắn vẫn như lúc trước đối với mình không có uy hiếp gì, cũng không giống người nhiều chuyện, Dung Tụ cũng không có tâm tư đi giết người diệt khẩu.

Ngoài cửa phòng, vị thầy thuốc kia càng chạy càng nhanh, gần như sắp bay.

" Bác sĩ Vương, người trong đoàn thể kia không phải nói ngươi rất có bản lĩnh sao, làm sao sợ đến như vậy? Bên trong là có tang thi cấp cap sao? " một người nhỏ giọng trêu đùa, nhưng lại có chút ngượng ngùng. Xem vị bác sĩ này chạy nhanh đến như vậy, hắn cũng không dám đi gõ cửa.

"Ngươi có bản lãnh thì đi! " Vương Mông, cũng chính là vị bác sĩ này trừng mắt liếc hắn một cái, "Việc này ta không làm, các ngươi tìm người khác a !. "

"Mấu chốt là... " Người đó muốn phản bác.

"Không có gì then chốt không then chốt, người nọ là ám ảnh lúc nhỏ! Ám ảnh lúc nhỏ ngươi hiểu không?" Vương Mông cũng thoáng khoa trương chút.

Cho dù ai chứng kiến một người diệt một tảng lớn tang thi, chứng kiến một người hướng về phía ngực mình đâm một đao, đều sẽ bị sợ a !.

"Nhưng phản ứng của ngươi cũng quá kịch liệt a !? "

"Đều do Tiểu Triệu chạy nhanh như vậy, làm cho ta cũng có chút khẩn trương theo... " Vương Mông đột nhiên mới nhớ tới cái vấn đề nghiêm túc này, "Tiểu Triệu, ngươi chạy nhanh như vậy để làm gì? "

"Bóng ma lúc nhỏ... " Tiểu Triệu làm bộ lau nước mắt.

Sau đó hắn kể lại một cố sự.

Mười hai năm trước, một kẻ cắp chuyên nghiệp thấy có một ngôi nhà rất lớn lại chỉ có một cô bé ở trong, sau đó dự định đi ăn cắp.

Vì vậy lúc sau cô bé kia gọi điện thoại cho cảnh sát. Sau đó lúc cảnh sát nhận được điện thoại, nghe được thanh âm non nớt đáng yêu.

"Chú cảnh sát... Có một phần tử xấu cạy cửa nhà cháu, cháu tại lúc hắn mở cửa liền đem nồi nước vừa mới đun sôi hất vào người hắn... Trên người hắn nổi lên thật nhiều vết màu hồng hồng, thật đáng sợ... Hắn có thể chết hay không ạ? "

"Chú cảnh sát, cháu cho hắn uống một chai rượu thuốc rồi, tại sao hắn còn chưa sống lại ạ? "

"Chú cảnh sát, hắn dường như sắp tỉnh, đang động... Cháu sợ lắm... Cho nên cháu dùng cái đinh đâm xuyên đem tay hắn đóng xuống đất rồi, sau đó hắn bất động... Các chú mau đến đây, cháu sợ lắm."

"Chú cảnh sát ... Hắn thật nóng thật bẩn, có thể ném vào trong máy giặt quần áo không? "

"..."

"Nói chung, lúc cảnh sát đến, là từ trong máy giặt quần áo đem tên kẻ cắp chuyên nghiệp kia lôi ra... Hắn đã nửa chết nửa sống." Tiểu Triệu nâng trán.

Vương Mông thấy được đầu lưỡi của mình xoắn xuýt lại với nhau.

Đây cũng quá hung tàn a !?

Sau đó ấn tượng của Dung Tụ ở trong lòng hắn, lại thêm một tầng hắc sắc.

Nếu như Dung Tụ biết chuyện này, ước đoán sẽ rất vô tội, bởi vì sự tình như thế cũng là do "Dung Tụ" làm, không phải nàng làm.

Nếu như là nàng, chém mấy đao không phải tốt sao...

" Có quan hệ gì với ngươi? Ngươi là người cảnh sát kia?" Vương Mông hỏi.

Sau đó sau lưng có người nửa ngày mới nói được một câu: "Ngươi không sẽ là cái tên kẻ cắp chuyên nghiệp kia đi !? "

Tiểu Triệu cho người kia một cái ánh mắt sắc như dao.

"Ta là bạn tên kẻ cắp chuyên nghiệp, sau đó hắn lôi kéo tay của ta nói với ta một câu, ta còn tưởng rằng là báo thù, sau đó liền dời đến tòa nhà... bên cạnh trong một cửa hàng nhỏ. "

"Khi đó ta mới biết được, chuyện này không có làm lớn không có lên tin tức là bởi vì cô bé này có trưởng bối làm to trong quân đội, ta không thể trêu vào. Khi đó, ta mới biết được bằng hữu kia nói với ta chớ chọc cô bé kia... Sau đó ta liền ở trong cửa hàng kia làm một ông chủ nhỏ, an an ổn ổn làm ăn. " Tiểu Triệu nói.

Cho nên nói, vô luận là Dung Tụ hay là "Dung Tụ", đều có tâm lý bạo lực a.

Kế tiếp, đám người đang cư ngụ trong khu lánh nạn, chứng kiến nhiều người mạnh mẽ dùng tốc độ thông thường thật nhanh xuất hiện xong lại biến mất, tung lên hàng vạn hàng nghìn bụi bay...

Mà lúc này, Dung Tụ người mạc danh kỳ diệu bị gán cho cái mác hung tàn, cũng đang định nghỉ ngơi. Còn mục đích của mấy người kia, tạm thời không có quan hệ gì với nàng.

Từ lần đầu làm cho một sinh mệnh đang sống sờ sờ biến mất trong tay mình, cả thể xác và tinh thần Dung Tụ đều ở trong trạng thái mệt mỏi.

Nàng không giống những người khác thời gian đầu sợ hãi và sụp đổ nhưng cho tới nay sự mệt mỏi đã cắm rễ thật sâu trong lòng.

Cuối cùng sẽ có một ngày mệt mỏi sẽ bùng phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro