Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q2- C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Liêm Quyển Tây Phong

Dung Tụ mở giao diện đạo cụ chiến đấu, liền biết đại khái cái giao diện này dùng làm gì. Giống như trong võng du bình thường hay dùng "Hồng dược" "Lam dược", thông qua hình thức uống để bổ sung thể lực giá trị và ma lực giá trị.

Dung Tụ trước ở trong thương thành không thấy có đạo cụ bổ sung, vốn là có chút nghi hoặc, nhưng nhìn cái giao diện mới này, liền biết mấy thứ này không phải là không có, mà là phải đến cấp 11 sau đó mới xuất hiện.

Dung Tụ một bên thanh trừ tang thi đang chen chúc xung quanh, một bên cấp tốc mở ra thương thành, quả nhiên đã xuất hiện thêm một vật.

Đạo cụ chiến đấu.

Dung Tụ mở ra, phát hiện bên trong ngoại trừ hai vật phẩm sáng, cái khác toàn bộ đều một màu u ám.

'Bình hồi máu loại nhở' và 'Bình hồi ma lực loại nhỏ' .

Mỗi loại có thể tăng 300 điểm thể lực hoặc ma lực. Cái khác toàn bộ đều không thể mua.

Dung Tụ nghĩ cái hệ thống này là một cái bẫy.

Bởi vì cả hai đạo cụ này, mỗi một loại đều trị giá 1000 tiền.

Tiền Dung Tụ mua một cái bình hồi phục có thể mua một truyền tống phù trực tiếp ly khai tòa thành thị này, còn muốn những đạo cụ này làm cái gì nữa?

Nghĩ đến truyền tống phù, Dung Tụ cũng không có biện pháp khác nữa, trực tiếp mua một truyền tống phù, tiền còn lại 600.

Dung Tụ thuận miệng hô một cái tên: "Liêm Quyển Tây Phong."

Một đạo ánh sáng hiện lên, thân ảnh Dung Tụ biến mất tại chỗ.

Dung Tụ tạm thời còn chưa muốn rời đi bổn quốc, cho nên thuận miệng kêu một nick name, đầu tiên nghĩ đến một câu trong Thiên triều thơ ca. Nói như vậy, nàng có khả năng rất lớn vẫn đang ở bổn quốc.

Lúc Dung Tụ mở mắt, nàng nhìn thấy một đám người bởi vì nàng đến mà đang hai mặt nhìn nhau.

Đây là một cái phòng khách rất an tĩnh, thoạt nhìn như là một phòng họp lớn, người ở bên trong ngồi ghế rất tùy ý, không có phân chủ yếu và thứ yếu. Mà đã có người nửa nằm nửa ngồi ngủ khò, hô hấp rất là nhẹ nhàng. Thậm chí cái ghế chỗ ngồi cao nhất đã bị mang đi.

Dung Tụ ngẩng đầu một cái liền thấy phía trên đại sảnh này lộ ra nửa đoạn hoành phi màu đỏ treo bên dưới "Hoan nghênh lãnh đạo đến thăm trường" .

Dung Tụ đại khái xác định được mình được truyền tống tới một khu nhà bên trong trường đại học, bởi vì nơi này người đang ngồi toàn bộ đều là người trưởng thành, thế nhưng đại bộ phận khí chất ngây ngô, đoán chừng là bởi vì hệ thống xuất hiện rất đột ngột, cho nên những sinh viên này tự phát đem cái phòng hội nghị này dọn dẹp lại.

Dung Tụ cười cực kì hòa nhã: "Các vị hảo."

Tuy rằng thanh âm của nàng rất nhỏ, nhưng bởi vì phòng họp quá mức trống trải, cho nên âm thanh vọng lại có vẻ thập phần rõ ràng.

"Ngươi... Làm sao tới được nơi này?" Một nữ nhân trung niên đứng lên, ánh mắt rất sắc bén, đứng ở nơi đó tựu có một loại khí chất đặc biệt, thoạt nhìn rất là uy nghiêm.

Đại khái là một giảng viên đại học có tuổi.

Dung Tụ cũng không có ý định giấu diếm: "Truyền tống phù."

Dung Tụ cũng không thèm để ý, quang minh chính đại nhìn quanh bốn phía một cái, rất nhiều học sinh lộ ra biểu cảm nghi ngờ, nhưng nữ nhân trung niên nói chuyện cùng Dung Tụ lại nhíu nhíu mày, tựa hồ rất hiểu rõ.

"Vật kia, tựa hồ cần 1000 tiền đi?"

Dung Tụ tin tưởng, phương pháp chuyển hóa tiền khẳng định không chỉ có một người phát hiện, trong diễn đàn cũng khẳng định không chỉ có một chủ đề đề cập đến cái này, mà một khi có người biết, như vậy có khả năng rất lớn sẽ nói cho những người xung quanh biết tin tức này.

Vì vậy nếu nữ giảng viên này biết giá trị của kim tiền, nàng rất có thể đã nói cho những sinh viên khác.

Quả nhiên, Dung Tụ thấy mấy nữ sinh che miệng thở nhẹ. Những người khác đều thần sắc khác nhau.

Hơn nữa dựa vào phản ứng của những người này, Dung Tụ cũng có thể minh bạch những người ở đây sau khi hệ thống phủ xuống khẳng định không phải vẫn luôn sinh hoạt trong trạng thái chiến đấu, bọn họ có nơi ở ổn định và thời gian giết tang thi cố định, không giống Dung Tụ hầu như luôn sống trong máu và giết chóc.

Thậm chí, Dung Tụ đoán rằng, rất nhiều sinh viên trong cái đại sảnh này, thậm chí còn chưa có đăng nhập.

"Đương nhiên." Dung Tụ trả lời rất lạnh nhạt."Hiện tại, có thể cho tôi hỏi đây là nơi nào không?"

" Thành phố F, đại học Thanh Đằng. Ta là giảng viên môn khảo cổ học Tôn Nhan." Trung niên nữ nhân nói, sau đó đưa mắt nhìn lên.

"Ta là Dung Tụ." Dung Tụ chậm rãi đi về hướng trung niên nữ tử.

"Nếu như ta là một học sinh, ta sẽ rất mong muốn xuất hiện ở nơi này." Dung Tụ thở dài một hơi, tựa hồ rất là tiếc nuối.

Đại Học Thanh Đằng đúng là một trường học vô cùng nổi danh trong nước, hơn nữa trên thế giới cũng là số một số hai.

"Thế nhưng làm một người chạy nạn, ta tùy tiện hô một nickname lại có thể tới nơi này, thật sự là vận khí không tốt." Dung Tụ nói.

Ai cũng biết, thành phố F là một thành phố phi thường phát đạt tiên tiến, trong đó lượng người đi quả thực không thể đếm, trước Dung Tụ tới cái thành phố kia, tuy rằng nàng cho đến lúc rời đi cũng không biết chính mình vừa đi thành phố nào, thế nhưng Dung Tụ có thể khẳng định ——

Lượng tang thi trong thành phố kia, bằng một phần hai thành phố F.

Cái thành phố này rất lớn, lượng người ra vào cũng nhiều, vùng ngoại thành phạm vi rất nhỏ, và nơi giao giữa hai thành phố khác nhau cũng đều người đến người đi.

Nếu như cái thành phố này rơi vào tang thi triều, đó là tuyệt đối trốn không thoát đâu.

Đương nhiên, còn có truyền tống phù.

Thế nhưng, truyền tống phù cần nhiều tiền, cũng không phải người bình thường có khả năng trả.

Dung Tụ cũng không quản cái gì tôn kính hay không tôn kính, trực tiếp quay qua trước mặt Tôn Nhan phóng ra một phép kiểm tra.

[ Đing, kiểm tra thành công. Thu được bộ phận tin tức của 'Tôn Nhan'. ]

Nickname: Tôn Nhan

Đẳng cấp: 1

Không có đến cấp 5, thế nhưng lại không xuất hiện ở bí cảnh.

Nói rõ, cái bí cảnh kia, đúng là không phải tất cả mọi người có thể vào. Hơn nữa tuy sinh viên nơi này rất ít, thế nhưng cái phòng hội nghị này tuyệt đối không phải nơi ẩn thân duy nhất.

Vì vậy trường đại học này, hẳn là cũng không thiếu người. Có không ít người đã đăng nhập, thế nhưng cũng không thiếu người còn đang quanh quẩn ở cấp 0 và cấp 1.

Ở trong cuộc sống thực tế, còn có phòng hội nghị để mà trú ẩn, nhưng đã vào trong bí cảnh, đó chính là cửu tử nhất sinh. Chỉ cần nói Dung Tụ đi cái chỗ đại mạc kia, không tính bầy sói và hạt tử đàn, chỉ cần có những người chuyên dùng người mới để đánh trang bị, bọn họ như thế nào chạy thoát.

"Ngươi tại sao muốn kiểm tra ta?" Nhìn từ nickname chỉ biết Tôn Nhan là một học giả, lúc này hỏi ra vấn đề này Dung Tụ cũng tuyệt không nghi hoặc.

"Chỉ là muốn biết một chút tin tức mà thôi."

Tôn Nhan theo thói quen nhíu mày, thoạt nhìn rất có uy nghiêm.

[Ding, có người đối với ngươi tiến hành kiểm tra, xin người chơi chú ý. ]

"Vì sao, ta nhìn không thấy cấp bậc của ngươi?." Tôn Nhan hỏi.

"Toàn bộ những người đã từng kiểm tra ta, đều nhìn không thấy." Dung Tụ hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý.

Toàn bộ phòng hội nghị, vắng vẻ đến đáng sợ. Tổng cộng có hơn năm mươi sinh viên, phân bố trong đại sảnh chừng sáu trăm mét vuông, hơn nữa đều hoàn toàn không có ý định lên tiếng.

"Tôn giáo sư! Lý Tuyết. . . Lý Tuyết nàng sắp chết. . . Làm sao bây giờ. . ." Là một thanh âm thất kinh của sinh viên vang lên. Tôn Nhan rất nhanh liền đi tới trước mặt Lý Tuyết.

Dung Tụ thấy, một nữ sinh khuôn mặt tái nhợt, trên cánh tay có một vết máu màu xanh. Tình trạng này là do sau khi máu chảy ra liền biến thành màu xanh đọng lại mà thành. Trên người đại thể nhìn qua tốt, thế nhưng tỉ mỉ quan sát liền sẽ phát hiện trên người nàng có rất nhiều vết thương, là bị xé rách da thịt, không phải là vết thương thông thường. Loại thương tổn này đau nhức tạo thành càng thêm đáng sợ.

Dung Tụ quay qua nàng thả một phép kiểm tra.

[Ding, chúc mừng người chơi thu được bộ phận tin tức của 'Liêm Quyển Tây Phong'. ]

Vốn không phải rất để ý Dung Tụ đột nhiên có chút kinh ngạc.

Thật không ngờ, tùy ý một kiểm tra một cái, liền tìm được người chơi tên Liêm Quyển Tây Phong.

Nick name: Liêm Quyển Tây Phong

Đẳng cấp: 2

Rất nhiều sinh viên đều vây quanh hai bên trái phải Lý Tuyết, vẻ mặt vẻ buồn rầu hết sức rõ ràng, ngay cả Tôn Nhan vừa đi tới đều rất nóng lòng. Cái loại cảm giác sợ hãi này, Dung Tụ cảm nhận được rất rõ ràng.

Tựa hồ ở cái đại sảnh hội nghị này, mọi người ngoại trừ Dung Tụ, đều sợ hãi, đưa ánh mắt về phía nữ hài tuyệt không cao lớn kia.

"Nàng là ai?" Dung Tụ hỏi một sinh viên bên cạnh.

"Nàng là Lý Tuyết, lúc ở đây bị tang thi vây công, là nàng cứu mọi người! Toàn bộ mọi người bên trong này. . ." Người kia nói ngắt quãng, thế nhưng nói đến Lý Tuyết làm sao cứu vớt những người này, đột nhiên nghẹn ngào đứng lên, cái gì cũng không chịu nói nữa. Dung Tụ nhìn về phía những người khác, đều là đang ngập ngừng khóc, hoàn toàn không có dáng vẻ sẽ tiếp tục trả lời Dung Tụ.

Thái độ của những người này coi như tốt, bởi vì Dung Tụ lúc trước gặp rất nhiều người đối với nàng không hữu hảo. Những sinh viên này tâm tư rất đơn giản tinh khiết, đối với Dung Tụ đến không có bài xích gì lớn. Dung Tụ cũng lười tự tìm phiền phức, tự mình đi tới cửa phòng họp.

Cửa rất nhẵn bóng, thế nhưng mặt trên có gác lên tấm ván gỗ, thoạt nhìn là bị phát sinh gác lên, thế nhưng cánh cửa này rất mới, nói rõ cái phòng hội nghị này không phải rất thường dùng, là một nơi vừa vặn để trốn. Trong khe cửa có thấm vết máu rất sâu, Dung Tụ đem cánh cửa đẩy ra, tất cả mọi người bởi vì thanh âm cửa mở đều nhìn về phía Dung Tụ.

"Không nên!"

Lúc Dung Tụ nghe được cái thanh âm này đồng thời trước mặt nàng xuất hiện một khuôn mặt xám xanh.

Dung Tụ ngay lúc miệng con tang thi còn chưa kịp đụng đến bản thân, liền trực tiếp bóp đầu của nó, khiến đầu con tang thi này trở thành một bãi thịt nát.

"Xin lỗi, làm dơ."

Dung Tụ thấy cái thảm màu đỏ ở trên mặt đất lần thứ hai dính vào một lớp màu đỏ, thì tương đối thật lòng nói xin lỗi, bởi vì lúc này phòng hội nghị là chỗ ở của bọn họ, nếu như tràn đầy mùi máu tanh, là một loại trải nghiệm rất không tốt.

Tôn Nhan lần thứ hai theo thói quen nhíu mày nhìn về phía Dung Tụ.

Cô gái này, tuổi còn rất trẻ, thế nhưng đối với việc giết chết tang thi, thế nhưng chỉ quan tâm tấm thảm không sạch sẽ?

Dung Tụ nếu như biết suy nghĩ của Tôn Nhan, nhất định sẽ cảm thấy rất vô tội. Nếu như nàng không quan tâm sàn nhà, bà ấy cần quan tâm cái gì? Mặc dù đã biết tang thi ở địa cầu đều do người bị chết biến hóa thành, Dung Tụ cũng không có một chút gánh nặng trong lòng.

Nếu trước mặt là tang thi muốn giết mình, như vậy, giết chết thì tốt rồi.

Dung Tụ đem toàn bộ cửa mở ra, đi vòng qua ngoài cánh cửa.

Mới phát hiện, toàn bộ ngoài cửa, đều là máu nhuộm thành biển, cửa được mạ đỏ, tường có một bãi máu đang chầm chậm chảy xuống, rơi vào lên khuôn mặt đã chết, có quỷ dị và sợ hãi.

Như kiểu tồn tại một cái cối xay thịt vậy, khắp nơi đều là thịt nát, dưới chân Dung Tụ, có thể là mười mấy người, một người cống hiến ra một chút thịt nát mà tạo thành.

Thế giới bên ngoài hoàn toàn là thịt và máu, khiến người khác buồn nôn.

Đặc biệt, trên cánh cửa một màu đỏ máu lộ ra vài chỗ màu nâu nguyên bản ban đầu, tương phản với những nơi khác, cho thấy một loại cảm giác quỷ dị trừu tượng đầy mỹ cảm.

Chí ít, vẫn còn những người còn sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro