Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q2- C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Song thượng quỷ kiểm

Dung Tụ cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, sau khi thấy màn tàn sát trên hành lang, dạ dày liền cuộn lên, đợi nàng chậm rãi đi vào đại sảnh, nàng cũng không muốn nghĩ có làm dơ thảm hay không, trong nháy mắt ngẩng đầu nàng liền biết sắc mặt mình nhất định là hết sức khó coi.

Tôn Nhan nhíu mày rất sâu, tựa như có rất nhiều ưu phiền đặt lên đỉnh đầu bà.

"Ngươi nên cảm thấy may mắn, nickname ngươi gọi không phải là của một người chết phía bên ngoài." Tôn Nhan giọng nói có chút lạnh lùng, tràn đầy ý tứ châm chọc.

Dung Tụ vẫn luôn không phải là một người dễ đối phó, nghe được Tôn Nhan nói như vậy, hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý nói: "Truyền tống phù, đối với người chết không có ích lợi gì."

"Ngươi bây giờ định làm như thế nào, lại lần nữa dùng truyền tống phù, vĩnh viễn rời khỏi cái nới quỷ quái này, không bao giờ quay lại nữa!" Tôn Nhan đột nhiên lớn tiếng mắng, thế nhưng trong giọng nói không có ác ý gì.

Giống như là bình thường bà hay quát lớn đối với những sinh viên không nghe lời.

Tôn Nhan cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, có lẽ là Dung Tụ trong mắt thuần túy "Người không phạm ta, ta mặc kệ người" để cho nàng nghĩ có chút...

"Truyền tống phù, một ngày đêm chỉ có thể dùng một lần." Giọng của Dung Tụ rất băng lãnh, nhưng thật ra đem giọng Tôn Nhan vừa nói mô phỏng theo giống như đúc.

Những sinh viên còn lại đều có chút nghi hoặc, không phải đang nói rất tốt sao, vì sao lại đột nhiên to tiếng...

"Các ngươi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?." Dung Tụ cũng không muốn đem tâm tư đặt lên những thứ nhàm chán, cho nên có chút cứng rắn hỏi.

"Có liên quan gì tới ngươi?" Một nam sinh đỡ Lý Tuyết dựa vào tường đột nhiên cao giọng nói, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, tuy rằng lộ ra vẻ bất mãn, lại không nói gì.

Những người này, kỳ lạ...

Dung Tụ nhìn một chút Tôn Nhan, Tôn Nhan lúc này vùng xung quanh lông mày nhăn đến độ có thể kẹp chết con ruồi, Dung Tụ đi tới trước mặt bà nói: "Mong ngươi cho ta một câu trả lời thuyết phục."

Tôn Nhan thấp giọng dặn dò người chăm sóc Lý Tuyết rồi quay qua Dung Tụ nói một câu: "Đi theo ta."

Dung Tụ không có đáp trả lại, thế nhưng lúc Tôn Nhan đi ra phía góc phòng yên lặng không người thì Dung Tụ vẫn chậm rãi đuổi kịp.

"Hệ thống phủ xuống một khắc kia..."

Dung Tụ thấy Tôn Nhan hai mắt có chút vô thần, thiếu chút nữa cũng học Tôn Nhan cau mày.

"Trong trường học đột nhiên xuất hiện rất nhiều quái vật đi lại lung tung, rất ít người vật lộn mưu sinh, thế nhưng đại đa số, đều cũng không còn cơ hội nữa. Lúc này, có người đã đăng nhập. Trong đó thực lực cao nhất là Lý Tuyết, thế nhưng nàng không muốn cùng những người đã đăng nhập khác cùng đi, ngược lại thì ở lại bang trợ chúng ta. Nàng trong quá trình một đường giết tang thi, đã đạt đến cấp 5, lựa chọn chức nghiệp ma pháp sư. Thế nhưng lúc đến hành lang, chúng ta toàn bộ đều bị vây khốn tầng tầng lớp lớp..."

"Lý Tuyết, tiêu hao tất cả kinh nghiệm, để đổi một đạn pháp thuật dùng một lần, yểm hộ chúng ta rời đi. Đem hàng lang, hủy thành bộ dáng kia. Đồng thời nàng cũng rơi cấp 2. Thuộc tính giá trị thiết lập lại toàn bộ, vì vậy, cô ấy bị chính đạn pháp thuật nổ thành như vậy. May là ta dùng một 'Trì dũ thuật', bằng không, nàng đã chết."

Dung Tụ tuyệt không cảm thấy có cái gì bi tráng, dù sao nàng lúc bị đàn sói vây công lúc ấy phải không ngừng nghỉ dùng 'Trì dũ thuật' mới bảo trụ được mạng của mình. Bất quá hi sinh chính mình để bảo toàn người khác, đối với Dung Tụ mà nói, đây là một phẩm chất rất khó có được.

Dung Tụ cũng biết đại khái vì sao đám người kia nhìn về phía Lý Tuyết ánh mắt kỳ quái như vậy.

"Người kia, là ai?." Dung Tụ nhìn về phía nam sinh bên cạnh Lý Tuyết, là người vừa mới quay qua lớn tiếng với nàng.

"Hắn là Lý Tuyết thân biểu đệ, Lý Tùng." Tôn Nhan nói, lông mày sắp xoắn cả vào một chỗ.

"Hắn phẩm hạnh không tốt?" Dung Tụ phát hiện nơi này, trừ bản thân nàng ra, tất cả mọi người thái độ đối với Lý Tùng đều có điểm kỳ quái.

"Không, chúng ta thân hãm hiểm cảnh, nguyên nhân rất lớn là bởi vì hắn tự cho là đúng."

Dung Tụ đã biết đại khái tình huống, cũng không có hứng thú gì với những chi tiết này, quay qua Tôn Nhan nói một tiếng, liền dự định từ trường đại học này đi ra ngoài.

"Ngươi muốn làm gì?" Thấy Dung Tụ lần thứ hai đụng vào cánh cửa kia, Tôn Nhan ở phía sau kêu lớn, tựa hồ rất bất khả tư nghị.

"Không có gì, ta chỉ là muốn rời khỏi đây." Dung Tụ dáng vẻ tươi cười rất nhạt, hầu như nhìn không thấy, thế nhưng nàng toàn thân cao thấp không có một tia cao hứng, chỉ là rất có lệ, lễ tiết cũng không coi là đang cười.

Dung Tụ lần thứ hai mở cửa, lần này không có tang thi nào lọt lưới muốn cho nàng một vuốt, Dung Tụ rất dễ dàng ngửi thấy mùi máu nồng nặc.

Bản thân Dung Tụ ma lực giá trị đã không có, thế nhưng nàng thực sự không muốn ngủ ở trong đại sảnh, lần trước bị đánh lén, để cho tâm đề phòng của nàng càng ngày càng sâu, quá mức tới nỗi đối với bất luận kẻ nào cũng không chịu tin tưởng.

Mặc dù có chút vô lý, thế nhưng nội tâm Dung Tụ, là một người rất mẫn cảm và yếu ớt.

Nàng cũng không phải rất quan tâm khi đạp lên thịt nát, nhưng vẫn là tận lực đi những nơi tương đối sạch sẽ, chờ Dung Tụ đến một cánh cửa khác thì, nàng nhanh chóng lấy tay đẩy cửa, thân thể khẽ nghiêng, quả nhiên, trong nháy mắt cửa mở, một quyền đầu đánh ra ngoài, thoạt nhìn là màu sắc của loài người bình thường, thế nhưng vết máu phía trên nói rõ cái tay này cũng không phải sạch sẽ. Nắm tay vừa nhô ra ngoài trong nháy mắt Dung Tụ thấy được ánh sáng màu vàng, phỏng chừng đây là kỹ năng của chiến chức giả.

Dung Tụ nói: "Xin lỗi, quấy rầy." Sau đó quay người, liền nhảy tới trước cánh cửa đối diện kia.

"Ta khuyên ngươi, không nên đi vào." Thanh âm chủ nhân quả đấm rất khàn, "Đương nhiên, nếu như ngươi tiến vào, có thể đem hai cỗ thi thể bên trong ra khỏi không?"

Dung Tụ ngước mắt: " Có lẽ."

Dung Tụ dùng biện pháp giống nhau đem cánh cửa kia đẩy ra, không có gì đánh lén, Dung Tụ liền đi vào.

Đây là một gian phòng làm việc rất lớn, bàn ghế sô pha và máy tính đều thật chỉnh tề, mặt trên không có vết máu nào và mùi kỳ quái. Lúc Dung Tụ đi tới bên cạnh, đột nhiên cảm thấy phía sau có chút lãnh ý, quay đầu lại mới phát hiện ở cửa sổ cư nhiên xuất hiện một khuôn mặt quỷ màu xám xanh, đang há miệng mở mồm, đưa ra đầu lưỡi màu đỏ tươi với hình dạng kỳ lạ, cách Dung Tụ phía sau gáy, cũng chỉ có nửa thước.

Dung Tụ khi nhìn đến trong nháy mắt liền chém ra một đao, nàng không có nghĩ tới là, cùng với đầu lưỡi, cư nhiên chém không đứt.

Dung Tụ nhìn đầu lưỡi đang nhanh chóng thu hồi, cũng không có cái gì cố kỵ, thuận lợi đưa tay lấy gì đó lấp vào. Chờ Dung Tụ nhét vào mới biết mình cư nhiên cầm một ống đựng bút nhỏ nhét cho nó.

Mà đầu lưỡi thu hồi tốc độ quá mức nhanh, phản ứng không kịp nữa, liền đem ống đựng bút cuốn vào.

Sau khi mặt quỷ đem đầu lưỡi thu hồi, cơ thịt trên gương mặt nó của bắt đầu rung động, sau đó Dung Tụ nghe được thanh âm nuốt xuống.

Tiếp theo, Dung Tụ thấy trên mặt quỷ hiện lên một tia mỉm cười, lại khiến cho người khác rợn tóc gáy.

Dung Tụ thấy rõ ràng cái mặt quỷ há hốc miệng ra, dùng bộ dáng tươi cười nói từng chữ từng chữ: "Tạ ơn, tạ ơn, ngươi."

Mặt quỷ ở sau khi nói xong liền trầm mặc, giống như đang suy tính sau đó lại mỉm cười nói: "Thế nhưng ta vẫn còn đói bụng, ngươi có thể đem ngươi cho ta ăn sao?"

Dung Tụ biểu tình tự tiếu phi tiếu, nhưng biểu cảm trên mặt tương tự với mặt quỷ vô cùng quỷ dị và kinh khủng.

"Cật quá nhiều, sẽ bị giết chết đấy. . ."

. . .

"Đây là thi thể bằng hữu ngươi, tuy rằng chỉ còn một chút." Dung Tụ vốn trong khi thanh lý gian phòng kia phát hiện một ít cặn, không biết đem đâu ném, vừa lúc liền giao cho người ở cửa đối diện.

Người kia trầm mặc thật lâu: "Cảm tạ."

Tuy rằng song phương mặt cũng không có nhìn thấy, thế nhưng Dung Tụ đối với sự chân thành của đối phương cảm thấy "Hài lòng" .

"Không cần."

Dung Tụ lần thứ hai tiến nhập gian phòng kia.

Trước đối phó với cái mặt quỷ kia, Dung Tụ sợ bị đánh lén, liền một tay bắt lấy đầu lưỡi nó níu lại, sau đó dùng đoản đao đâm vài cái, sau lại nghĩ đến mặt quỷ kia lại đối với lần này không phản ứng chút nào, dáng vẻ rất đắc ý.

Điều này làm cho Dung Tụ không cao hứng lắm, Vì vậy nàng một bên kéo đầu lưỡi mặt quỷ, đem cố định lưỡi nó vào bên trong máy đánh chữ ở phòng làm việc, coi như là đầu lưỡi này thoát khỏi dao nhỏ đóng đinh lưỡi nó, cũng sẽ khiến máy đánh chữ bắt đầu hoạt động, do đó khiến đầu lưỡi từ 3D chuyển hóa thành 2D.

Dung Tụ sau khi xử lý tốt đầu lưỡi, hướng về phía mặt quỷ lần lượt đâm chọt, sau khi đâm đến thấy được vết máu, Dung Tụ liền nhắm hai mắt lại, bắt đầu đâm vào chỗ chảy máu, không biết đâm được bao nhiêu, dù sao lúc Dung Tụ mở mắt lần nữa, mặt quỷ đã chết.

Tuy rằng không xác định là chết thật hay chưa, Dung Tụ đem mặt quỷ trên cửa sổ xé xuống, phát hiện mặt quỷ này thật đúng là 2D. Vì vậy đem nó xé thành từng mảnh từng mảnh, vứt xuống dưới cửa sổ.

Thẳng cho đến lúc này, Dung Tụ mới nghe được thanh âm từ hệ thống.

[Ding, chúc mừng người chơi đánh chết 'Tang thi gỉa diện cấp 2', thu được 300 kinh nghiệm giá trị, cự ly thăng cấp còn kém 5000 kinh nghiệm, xin người chơi tiếp tục cố gắng. ]

Kinh nghiệm: 32000/37000

Dung Tụ thấy giá trị kinh nghiệm này, đột nhiên muốn thử xem hiệu quả sau khi lên tới cấp 12.

Vì vậy nàng lần thứ hai mở diễn đàn, đem kinh nghiệm đạt được thu vào, không nghĩ tới chính là, giá trị kinh nghiệm lần này, cư nhiên so với nàng tưởng tượng còn nhiều hơn một chút.

[Ding, chúc mừng người chơi kinh nghiệm giá trị đạt được 37000, thăng nhập cấp 12, thu được 10 điểm tự do kỹ năng. ]

[Ding, chúc mừng người chơi kinh nghiệm giá trị đạt được 46000, thăng nhập cấp 13, thu được 10 điểm tự do kỹ năng. ]

Thăng nhập cấp 12 cần 7000, thăng nhập cấp 13 lại cần 9000, giá trị kinh nghiệm cần để thăng cấp càng ngày càng nhiều.

Kinh nghiệm: 47000/56000

Mà thăng nhập cấp 14, lại cần 10000.

Dung Tụ thấy những con số này, thoáng trầm mặc một hồi.

Xem ra hiện tại thăng cấp đạt được cái gì đấy, đã xa xa không đáp ứng nổi nhu cầu.

Dung Tụ hiện tại cần điểm thuộc tính, rất cần. Nàng thiếu khuyết giá trị ma lực, thiếu khuyết giá trị tinh thần.

Thế nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể nghỉ ngơi.

Dung Tụ ngồi trên ghế sa lon, sau đó nhắm hai mắt lại.

Lần này, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Cuộc sống của Dung Tụ mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy. Thế nhưng nàng, đã yêu loại cảm giác đầy thách thức này. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro