Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q3- C15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Ai là chủ mưu

Tinh thần thể số 1 nói nhiều như vậy, cuối cùng tổng kết lại chính là vợ hắn tinh thần bị hao tổn bệnh không dậy nổi nên xin giúp đỡ.

Dung Tụ luôn luôn là người hiền lành, cho nên không có trực tiếp cự tuyệt hắn.

"Ngươi muốn cái gì?" Trương Thuận hỏi.

"Phân cho ta một chút binh quyền. " Dung Tụ thoạt nhìn giống như là thuận miệng nhắc tới, giống như căn bản không nghĩ đến ý nghĩa sau lưng.

"Ngươi. . . Điều đó không có khả năng!" Trương Thuận vỗ bàn một cái đứng lên.

"Ngươi không đáp ứng được yêu cầu của ta. Vậy đi đi. " Dung Tụ nghiêng đầu ra hướng cửa ý bảo hắn đi.

"Thế nhưng --" Trương Thuận vẫn không cam tâm.

Cả hai đồng dạng đều là vật rất trọng yếu, hắn sẽ chọn gì đây?

Kỳ thực lựa chọn giữa lợi ích và tình cảm dù chọn lợi ích cũng không có gì sai, cũng không phải nói rõ ràng không có tình cảm, mà là cảm tình ở trong lòng người đó, vốn chính là một loại lợi ích.

Tỷ như Dung Tụ, lợi ích và tình cảm cũng chỉ là thứ để cho nàng vui vẻ, thế nhưng khi nàng phát hiện tình cảm không cách nào để cho nàng vui vẻ được nữa, nàng liền buông tha tất cả, đi truy tầm lợi ích.

Mỗi người đều khác nhau, chỉ là thế đạo cần loại người như này, loại người như thế liền là người tốt.

"Thứ như quân quyền này ta không thể làm chủ, quan lại có quyền thế ở khu lánh nạn không chỉ có một mình ta. " Trương Thuận không do dự lâu cứ thế nói thẳng.

Mặc kệ là hắn lừa gạt Dung Tụ hay là thế nào đi nữa, tốc độ hắn đưa ra lựa chọn cũng làm cho Dung Tụ tương đối thưởng thức.

"Như vậy, ngươi lựa chọn đồng ý với yêu cầu của ta?" Dung Tụ hỏi.

"Có thể, nếu như ta có thể làm được. " Trương Thuận cắn răng nói.

"Ta tin tưởng ngươi có thể làm được. Như vậy ngươi đi về trước đi, sau đó ta qua đó." Dung Tụ cũng đứng lên nói.

Trương Thuận gật đầu không nói, rời khỏi nơi này, thuận tiện đóng cửa lại.

Trương Thuận vừa đi không lâu thì Lâm Trúc qua, sắc mặt của nàng nếu so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều: "Không nghĩ tới, ngươi so với tưởng tượng của ta còn xấu xa hơn. "

"Ngươi đang nói đến chuyện ta dùng vợ của hắn uy hiếp hắn?" Dung Tụ quay đầu, nhìn qua rất bình thản.

"Không phải, là một chuyện khác. . . " Lâm Trúc lắc đầu, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm mà u ám, "Ngươi nói muốn binh quyền, căn bản là một sự nguỵ trang a !. Ngươi sinh ra trong quân nhân thế gia, chắc chắn biết binh quyền không phải muốn chuyển liền chuyển được."

"Vậy thì thế nào, ngươi ngược lại cũng không sống được lâu nữa. " Dung Tụ thở dài một hơi, quay sang đối diện với Lâm Trúc, tựa hồ muốn thông qua đôi mắt ảm đạm của nàng nhìn vào sâu trong nội tâm.

Sau đó không lâu, Dung Tụ qua chỗ Trương Thuận, vợ của hắn Cao Quan Kỳ lặng lẽ nằm một chỗ, hô hấp rất yếu ớt, nhìn xa xa tựa như một người chết.

"Ngươi có biện pháp giúp nàng." Giọng Trương Thuận rất khẳng định, không biết là nói cho mình hay là nói cho Dung Tụ.

"Đương nhiên là có." Dung Tụ nói, "Ngươi đi ra ngoài đi. "

"Thế nhưng lúc ngươi chữa bệnh cho Lâm Trúc cũng không bảo người khác đi ra ngoài. . . " Trương Thuận hiển nhiên cảm thấy việc để vợ mình ở một mình với Dung Tụ là chuyện rất nguy hiểm.

"Hoặc là ngươi đi ra ngoài, hoặc là ta đi ra ngoài." Thái độ Dung Tụ cũng rất cứng rắn.

Trương Thuận đều đã đáp ứng Dung Tụ nhiều như vậy, cũng không thể không đáp ứng thêm điều kiện này, hắn chỉ do dự ba giây rồi đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại.

Quả nhiên người lãnh đạo này không muốn uổng phí công sức của mình.

Dung Tụ tựa vào bên giường Cao Quan Kỳ, nhưng không làm trị liệu, mà cứ như vậy nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Nếu như nàng tính toán không sai, bên ngoài bây giờ hẳn là bắt đầu loạn rồi mới đúng.

Đúng vậy, bên ngoài quả nhiên bắt đầu loạn rồi.

Nguyên nhân là Lâm Trúc chết ở trong phòng Dung Tụ, mà Dung Tụ lại không rõ tung tích.

Trương Thuận thấy Dung Tụ chậm chạp mãi không ra khỏi phòng, hắn vì bảo toàn vợ mình, không thể làm gì khác hơn là đem nhân viên trị an dẫn qua những nơi khác, còn lạm dụng chức quyền không cho nhân viên trị an đi vào.

Mà người vốn nên tốc chiến tốc thắng chữa bệnh là Dung Tụ đây thì vẫn nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không có nửa phần lo lắng.

Dung Tụ vốn không phải người tốt, tuyệt đối không phải.

Lúc tinh thần lực của Lâm Trúc bị thương nặng dẫn đến hôn mê, Dung Tụ vốn không muốn quản, thế nhưng sau đó, nàng nhân lúc trời tối dò xét trụ sở của Trương Thuận, phát hiện người này, vợ của Trương Thuận, Cao Quan Kỳ.

Từ khi đó nàng liền bắt đầu tính kế.

Lâm Trúc hôn mê sau đó được cứu trị, lý do chỉ bởi Dung Tụ muốn làm cho Lâm Trúc vừa vặn chết ở một thời điểm nàng muốn. Nói như vậy có thể đạt thành mục đích mà nàng muốn.

Dung Tụ rất muốn biết, mình vừa mới đi tới khu lánh nạn ở thủ đô không lâu, rốt cuộc người nào nhằm vào nàng.

Mà bên ngoài, tiếng la hét ầm ĩ càng ngày càng nghiêm trọng, trị an hầu như đi khắp tất cả các nơi cũng không phát hiện bóng dáng Dung Tụ, mọi người bất tri bất giác nhận được chỉ dẫn của ai đó bắt đầu ồn ào, sau đó nhất tề ầm ĩ đến trước trụ sở của Trương Thuận, yêu cầu Trương Thuận giao Dung Tụ ra đây.

Người đến càng nhiều, đối với Dung Tụ thì càng tốt.

Cục diện hiện tại ai cũng không khống chế được, Dung Tụ nghe được tiếng mọi người kháng nghị đợt sau lớn hơn đợt trước trong cảnh tuyết rơi dày, Dung Tụ hoàn toàn không có phản ứng với nữ nhân sau lưng, đi thẳng ra ngoài.

Chính như Trương Thuận từ lúc bắt đầu đã không tính toán chuyển cho Dung Tụ binh quyền, Dung Tụ từ đầu cũng không có tính toán cứu Cao Quan Kỳ.

Đây là một giao dịch rất công bằng.

Lúc Dung Tụ xuất hiện, cả đám người bắt đầu rối loạn, từ khi Dung Tụ đến nơi đây, không có nhận được hoa tươi cùng tiếng vỗ tay (ý là không được chào đón), cũng không được tán dương hay được người vây quanh, còn thời điểm đứng trước mặt công chúng với thân phận là người mạnh nhất trái đất, thứ nhận được lại là những lời trách móc và phẫn nộ.

Làm một người xấu, phải có giác ngộ bị người hận.

Dung Tụ không muốn làm nữ vương vạn dân kính ngưỡng, bởi vì hiện tại những người đang đứng trước mặt nàng, sớm muộn sẽ có một ngày âm dương cách biệt với nàng.

Bị Dung Tụ tự tay đưa đến thế giới kia.

"Các ngươi tìm ta có chuyện gì?" Dung Tụ hỏi một câu, thanh âm không lớn, tựa hồ rất vô tội.

Phía dưới có không ít người bắt đầu mắng lời thô tục, đều là nói Lâm Trúc tốt như thế nào, thế nhưng Dung Tụ thân làm cường giả lại làm chuyện xấu.

Đến khi những người này nói hết rồi, không còn lời gì để mắng nữa, Dung Tụ mới chậm rãi thở dài một hơi.

"Ta không thích phí miệng lưỡi, nếu có ý kiến với ta thì lên đi!." Dung Tụ nói.

Không có ai di chuyển, thậm chí cũng không có ai mở miệng nữa, bởi vì khi Dung Tụ ngẩng đầu lên, người ở chỗ này đều cảm nhận được sát ý còn lạnh hơn băng tuyết dưới chân.

"Ta không phải người thích tính toán những chuyện nhỏ nhặt, thế nhưng chuyện có thể làm mình cao hứng, ta không ngại làm." Dung Tụ thấy không có ai nói gì, liền bổ sung một câu.

Phía dưới liền xuất hiện những tiếng xì xầm nói chuyện.

Một bóng người chui ra từ trong đám người, tất cả mọi người đều biết hắn, hắn là người thứ nhất phát hiện Lâm Trúc bị chết.

"Ngươi biết không! Ở thời điểm đi thăm dò tang thi thực vật, hai trăm người cuối cùng chỉ còn sót lại ngươi và ta!" Người kia hét to, như là sợ Dung Tụ không nghe được, người phía dưới không nghe được.

"Ta thì ngay từ đầu đã dùng Truyền tống phù trở về, đúng, ta đúng là người nhu nhược, nhưng chuyện mà không thể dùng thực lực để làm thì dùng trí tuệ cũng có thể làm được! Sau đó ta lại đi tới chỗ đó, huynh đệ của ta, bằng hữu của ta, đều chết vì trúng kỹ năng! Mà người duy nhất đi ra từ nơi đó, chỉ có ngươi! " người kia càng nói càng lớn tiếng, thậm chí thanh âm nghẹn ngào, giấu hận ý trong lòng.

"Kỳ thực, phương pháp ngươi giải quyết sự việc cũng không thấy được ngươi thông minh chỗ nào. " Dung Tụ đánh giá.

"Ta một mực chú ý ngươi! Ta không có cách nào đối phó với ngươi, thế nhưng ta lại phát hiện, Lâm Trúc, anh hùng của chúng ta lại bị ngươi giết!" Người kia thậm chí còn trực tiếp khóc lên.

Người phía dưới giống như tìm được người có đồng chủ kiến bắt đầu lớn tiếng kêu to.

"Kỳ thực, ngươi có thể làm tốt hơn." Dung Tụ nói.

Người kia đột nhiên dừng lại tất cả động tác, sau đó con mắt trợn tròn, giống như đột nhiên biến thành pho tượng.

Hắn giống như kẻ điên bắt đầu xé rách y phục trên người mình, mặc dù dưới tiết trời mùa đông lạnh run như vậy: "Ta nói dối, ha ha, là ta nói láo. Người bị kỹ năng giết chết kia không phải là huynh đệ của ta, ta không biết hắn ha ha! "

"Ti Ảnh Man Trúc là ta giết! "

"Ti Ảnh Man Trúc là ta giết!"

Người kia bắt đầu điên cuồng rống lớn.

Giống như trò hài.

Tự dưng nhảy múa như trò hề khiến cả đám cũng đều không biết làm sao, có người đi tới muốn kéo hắn ta lại, nhưng lại bị hắn dùng lực mạnh đẩy ra, trên mặt đất thậm chí còn xuất hiện vết máu.

"Ngươi làm cái gì!" người kia lau tay, trên cái tay bị đông cứng đỏ bừng xuất hiện vết máu, hắn văng tục một câu, liền hướng phía người kia đánh một quyền.

Hai người bắt đầu quay qua đánh nhau, trên mặt đất loạn thành một đoàn, người xung quanh lôi kéo có, khuyên can có, bị cuốn vào quần ẩu cũng có.

Đích thật là giống như trò hề a.

Trương Thuận ở bên cạnh nhìn thấy mắt chữ A mồm chữ O, lúc này hắn thấy Dung Tụ đột nhiên đi tới bên cạnh mình.

"Đây là. . . Chuyện gì xảy ra?" Trương Thuận nói.

"Ta đã khống chế thời điểm tử vong của Lâm Trúc, chỉ để cho hắn một cơ hội vu hãm ta. " Dung Tụ bắt đầu nói, "Hắn dẫn mọi người đi tới đây, càng nhiều càng tốt. "

"Thời điểm ta từ chỗ trị liệu cho vợ ngươi qua đây, ta liền đặt một cái Hồn khống trên người hắn, thế nhưng ta vẫn chưa bắt đầu dùng, thẳng đến khi hắn diễn thuyết xong. Ta muốn khống chế hắn tới cõng cái tội danh này. " Dung Tụ nói tiếp cho mình nghe.

"Hồn khống là cái gì. . . Hơn nữa ngươi đã sớm biết hắn muốn đối phó ngươi? Vậy tại sao ngươi còn muốn thiết kế sự tình như hôm nay?" Trương Thuận không thể tin ngẩng đầu.

"Ngươi vẫn chưa rõ sao, người ta phải đối phó không phải hắn." Dung Tụ lắc đầu, dáng vẻ rất thất vọng.

Một giây kế tiếp, Trương Thuận đã bị đẩy vào trong đám người đang ẩu đả.

Dung Tụ từ lâu đã biết người kia đối phó với mình, cho nên thiết kế thuận theo hắn, chỉ vì chế tạo trận rối loạn trước mặt này, mà từ đầu đến cuối, đối tượng nàng muốn xử lý chính là người lãnh đạo khu lánh nạn, Trương Thuận.

Trương Thuận một câu vì sao còn ngậm tại trong miệng, chưa kịp nói ra đi.

"Kỳ thực, thê tử của ngươi chỉ là nhìn qua thì bệnh trạng tương đồng với Lâm Trúc mà thôi. Lâm Trúc là do trao đổi với hệ thống, mà vợ của ngươi, là ta phá hỏng tinh thần lực của nàng rồi. "

"Hơn nữa, người vẫn ngăn cản ngươi tới tìm ta, không phải Ti Ảnh Man Trúc, mà là ta đã khống chế nàng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao tình trạng của nàng lại trở nên ác liệt nghiêm trọng như vậy. "

Dung Tụ tự mình lẩm bẩm, thẳng đến khi trên lớp băng tuyết phía dưới, từng bước trở thành biển máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro