Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q3- C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 45: Phong sa chi thành

Dung Tụ sau khi đem tinh thần thể kia phong ấn, lại không tìm được đồ vật kim loại nào để chịu tải.

Lúc đang rầu rĩ, Dung Tụ đột nhiên nghĩ tới một ít trang bị của bản thân, cho nên tháo 'Ngân thủ trạc" xuống, đem tinh thần thể phong ấn vào.

Tinh thần thể tên gọi: ? ?

Tinh thần thể tác dụng: Có thể dùng sóng tinh thần dò xét, phân tích và khống chế

Dung Tụ lần nữa đeo 'Ngân thủ trạc' lên, sau khi mất đi Thánh quang trượng, trí tuệ được cộng thêm 10 điểm cũng giảm xuống. Dung Tụ tiếc hận mấy giây sau đó ngẩng đầu lên nhìn, mấy người đồng đội của nàng nguyên bản vẫn duy trì tư thế bất động, ánh sáng bốn phía cũng ảm đạm rất nhiều, đang đang từ từ biến mất.

Lúc đầu cái hệ thống này do rất nhiều tinh thần thể tạo thành, cái mà làm định thân bọn họ, khẳng định không phải cái Dung Tụ vừa phong ấn cái này.

Như vậy, nên giải trừ trạng thái bất động của họ như thế nào đây?

Dung Tụ tạm thời còn chưa có ý định dùng tinh thần thể vừa phong ấn được đi liên lạc với các bộ phận khác của hệ thống, nếu như trêu chọc tới một người lợi hại, nàng khẳng định không có cách nào phản kháng.

Tác dụng của tinh thần thể này là dò xét và phân tích, bản thân lực công kích của nó không phải rất cường đại, hoặc có lẽ là không có lực công kích. Cho nên mới bị Dung Tụ dễ dàng phong ấn.

Nhưng những cái khác sẽ không dễ dàng như vậy.

Dung Tụ đem tinh thần thể mình phong ấn đặt tên là "Tinh thần thể số 1", sau đó mới bắt đầu nghiên cứu những người bị định thân giữa không trung.

Tựa hồ như đất đai dưới chân đều bất động, có một tia sáng giống như dòng nước bắn ra, lại ngưng trệ bên tay Dụng Tụ.

Dung Tụ cảm thấy nếu "Tinh thần thể số 1" đã bị phong ấn, cũng không có tính công kích gì, cho nên triệu hoán từ 'Ngân thủ trạc' ra.

Sau khi triệu hồi ra nháy mắt trước mặt xuất hiện một tia sáng.

[ Để ta làm ngươi nhớ lại... những hồi ức đau khổ nhất. ]

Trong đầu Dung Tụ đột nhiên vang lên một câu nói như vậy, phảng phất từ sâu trong linh hồn phát ra, từng tiếng đều ngân rất dài, hút tâm hồn người.

Sau đó... không có sau đó.

Dung Tụ trợn tròn mắt, thuận tiện hướng 'Tinh thần thể số 1' quăng một cái Hồn khống.

Đã thu vào tay mà vẫn không thể dùng, lấy tác phong của Dung Tụ chắc chắn sẽ không trơ mắt mà nhìn.

"Đau khổ? Ta chỗ này chỉ có đau khổ. Nếu như lần nào khổ cũng nói ra miệng, vậy không còn tính là cường giả nữa? "

Dung Tụ thuận miệng nói, sau đó liền khống chế 'Tinh thần thể số 1', muốn để cho những người và vật đang bị bất động này trở về trạng thái bình thường.

Nhưng lại không có hiệu quả, mà cái 'Tinh thần thể số 1' kia lại đột nhiên thoát khỏi khống chế của Hồn khống, muốn tiếp tục công kích về phía Dung Tụ.

[ Thế giới của ngươi là một vùng tăm tối. ]

Thanh âm sâu kín như xa như gần.

[ Con ngươi của ngươi là một mảnh mờ mịt. ]

[ Hô hấp của ngươi... ]

Cái thanh âm này còn chưa nói hết câu, Dung Tụ phóng một cái 'Linh hồn kiếm' ngăn lại.

Sau đó đem 'Tinh thần thể số 1' thu vào 'Ngân thủ trạc', kỳ thực thứ này cũng không có tác dụng gì lớn, chỉ phóng được ít tinh thần để quấy rối mà thôi.

Đương nhiên, còn có thể phán đoán tâm lý của người khác, thế nhưng điều này đối với Dung Tụ mà nói cũng không có chỗ hữu dụng.

Dung Tụ bối rối ba giây có nên vứt bỏ mấy người đồng đội này không, quyết đoán đem bọn họ thả ra đã rồi nói.

Mặt đất chung quanh hiện lên ánh sáng nhạt, Dung Tụ đi vài chục bước, có thể thấy một cái cầu thang rất dài. Theo nó đi xuống. Mới phát hiện thứ mình vừa mới đạp lên, thực chất là tượng nữ thần quang minh to lớn, nơi màu đen là cầu thang, nơi màu trắng chính là đỉnh đầu tượng nữ thần quang minh.

Dung Tụ cuối cùng cũng biết vì sao giá trị hắc ám của mình lại tăng nhanh như vậy rồi. Mà sau khi đi qua nơi này, thấy còn lại là sa mạc mênh mông vô bờ.

Lúc Dung Tụ thấy thành phố, cũng hướng phía thành phố kia đi tới, các đồng đội bị nàng vứt bỏ đột nhiên được giải thoát từ trạng thái bất động. Yên Hỏa là người thứ nhất rơi xuống đất, nàng cũng đi tới nơi hiện lên ánh sáng nhạt, thế nhưng giá trị hắc ám cũng không tăng không giảm.

Bởi vì một nhánh này của hệ thống đã bị Dung Tụ phong ấn.

Yên Hỏa nhìn xung quanh một chút, còn chưa có chuyển động chân, Ti Ảnh Man Trúc đã đột nhiên rớt xuống, rơi thẳng xuống người nàng.

Ti Ảnh Man Trúc sắc mặt rất tiều tụy, nàng liếc mắt nhìn Yên Hỏa, sau đó liền cúi đầu nghỉ ngơi.

Yên Hỏa không yên lòng vỗ vỗ lưng nàng, mấy người còn lại cũng lục tục rơi xuống hết.

Cũng chính lúc này, bọn họ mới phát hiện dường như không thấy Dung Tụ.

Mà thời điểm một mình đi tới thành phố đó, Dung Tụ đột nhiên nghe được một tiếng thông báo.

[ Ding, tiến nhập phó bản. ]

Dung Tụ quay đầu nhìn một chút, tượng nữ thần quang minh rất lớn, lúc này nàng vẫn còn thấy rõ. Tuy là khoảng cách hơi xa, Dung Tụ vẫn có thể thấy phía trên tượng nữ thần quang minh có ánh sáng nhạt đang chậm rãi lay động.

Chẳng lẽ những thứ bị bất động đã lần nữa trở lại bình thường rồi?

Dung Tụ vốn định bất luận như thế nào cứ đi vào trước rồi hẵng nói, thế nhưng nghĩ đến có thể sẽ phải làm nhiệm vụ một mình, cho nên vẫn lựa chọn chờ đợi mọi người.

Quả nhiên, không bao lâu, tám người liền lục tục đi qua.

"Ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì!" người đầu tiên nói chuyện vẫn là Yên Hỏa, giọng nói nghe có chút trách cứ, nhưng vẫn là có loại ảo giác nàng vừa thở phào nhẹ nhõm.

Dung Tụ cũng không biết nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, liền gật đầu.

Sau đó mấy người đều sửng sốt sững sờ, đoán chừng do họ được thông báo đã tiến nhập phó bản.

"Thật xa đã nhìn thấy nơi này có thành phố, nhưng lại thật không ngờ sau khi tới gần, kiến trúc lại thô ráp như thế. " Nhu Tình Như Nước lên tiếng.

Giai Hào gật đầu biểu thị đồng ý.

Tường thành của thành phố này rất cổ, giống như tường thành ở chiến loạn thời cổ đại, nhưng lại đơn sơ hơn rất nhiều, thoạt nhìn giống như cát đắp lên, tựa như vừa đẩy sẽ đổ, nhưng lại làm rất dày, xa xa nhìn qua ngược lại vẫn không tệ, nhưng nhìn gần liền phát hiện cái tường thành này hết sức thô ráp, hơn nữa xung quanh cũng không có ai gác.

"Cái chỗ này ngược lại giống như di chỉ thất lạc, chúng ta phải làm gì a? " Yên Hỏa hướng về phía Ti Ảnh Man Trúc hỏi.

Ti Ảnh Man Trúc tựa hồ còn chưa có lấy lại tinh thần.

"Thủ thành... " Dung Tụ nghe thấy nàng nói nhỏ.

"Cái gì?" Yên Hỏa hỏi.

"Hệ thống vừa mới phát cho ta, nhiệm vụ của phó này là thủ thành. " Ti Ảnh Man Trúc đáp.

"Nhưng thành này cũng không có người gác cổng, tám chín phần mười là không được, bắt mấy người chúng ta thủ một tòa thành?" Hoa Đóa đột nhiên nói.

Ân, Hoa Đóa là một người đàn ông của nước R, mà Lăng Tiêu Mỹ Nam lại là một cô gái nước E.

"Trước vào xem một chút đi. " Ti Ảnh Man Trúc thuận miệng đáp một câu.

Lại lâm vào quỷ dị trầm mặc.

"Cửa thành làm từ cát, ngươi đi đẩy ra thử xem. " Yên Hỏa đánh một cái không nặng không nhẹ vào đỉnh đầu nàng, "Ngươi làm sao cứ mất hồn mất vía? "

Dung Tụ đi vào cái cửa thành kia nhìn một chút, quả thực hoàn toàn là cát chồng cát, ở giữa cũng không có bộ phận nào rỗng, rất dày, đại khái hai ba thước, toàn bộ tường thành cao mười mấy mét, rất khó đi vào.

"Tòa thành này đoán chừng không phải trống không. " Dung Tụ thở dài nói.

Yên Hỏa lúc đầu phản xạ có điều kiện muốn hỏi một câu vì sao, thế nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lại thấy được một tia sáng.

Sau đó sắc mặt của nàng liền trở nên rất khó coi.

Tia sáng, là phản chiếu từ kim loại.

"Trên tường thành, có người dùng vũ khí lạnh hướng về phía chúng ta. " Dung Tụ nói, lập tức đi về phía trước mấy bước, dựa lên mặt tường.

Người khác còn chưa phản ứng kịp, Ti Ảnh Man Trúc liền kéo Yên Hỏa theo Dung Tụ áp lên mặt tường.

Đồng thời, mưa tên bắt đầu hướng phía các nàng vừa đứng trút xuống, Nhu Tình Như Nước phản ứng không kịp liền trúng một tên, mũi tên rất đặc biệt, gắt gao cắm bên trong, hắn lấy vũ khí ra, sau đó bắt đầu đem từng mũi tên đánh bay.

Nhưng trên thực tế hiệu quả lại xa xa không giống như trong phim.

"Ngươi chém kiểu gì vậy, muốn ám sát ta sao?" Lăng Tiêu Mỹ Nam nói một câu. Vừa xong mũi tên của Nhu Tình Như Nước chém đi, lại bay thẳng vào ngực Lăng Tiêu Mỹ Nam.

"Nhầm chút nhầm chút. "

Bởi vì vấn đề về góc độ, vị trí hiện thời của đám người Dung Tụ quả thực không tốt để tránh né, nhưng người bình thường sẽ công kích vuông góc khi địch nhân phía trước sao...

"Chúng ta có phải là có chút không nghĩa khí?" Yên Hỏa hỏi một câu.

Ti Ảnh Man Trúc biểu thị đồng ý.

Dung Tụ cũng hiểu nàng nói đúng.

Sau đó các nàng ba người tiếp tục ngây người ở góc tường, cổ vũ cho bọn họ.

"Hệ thống vừa mới nhắc ngươi cái gì?" Yên Hỏa quay đầu hỏi nàng.

Xa xa truyền đến thanh âm bi ai: "Các ngươi dám núp a! Có tin là chúng ta lập tức đều qua đấy không!! "

Ti Ảnh Man Trúc liền làm như không nghe thấy, nàng nói: "Chỉ nói nhiệm vụ của chúng ta là thủ thành, sau khi đi vào cổng thành thì lại có gợi ý tiếp. "

Yên Hỏa dừng một chút mới nói: " Chúng ta cùng người nơi này kết thù sao? "

"Là bọn hắn, không phải chúng ta." Dung Tụ trả lời.

Ti Ảnh Man Trúc gật đầu, sau đó ba người các nàng đi vòng qua hướng về cửa thành phía sau.

Tòa thành này hoặc là không có người ra vào, hoặc là có cửa thành khác.

Ngược lại, ngây người ở chỗ đó chẳng có tác dụng gì.

Nhu Tình Như Nước nhìn thoáng qua về phía ba người, phát hiện không nhìn thấy ba người Dung Tụ, còn tưởng rằng các nàng đã gia nhập chiến cuộc, sau khi nhìn vài lần mới hiểu được...

Bọn họ bị vứt bỏ rồi!

Giờ khắc này đang dọc theo chân tường đi tìm cổng khác, Yên Hỏa nhìn Ti Ảnh Man Trúc hỏi một câu: "Các ngươi xe nhẹ quen đường (khinh xa thục lộ), bán đồng đội không phải lần thứ nhất đi? "

Ti Ảnh Man Trúc lắc đầu lại gật đầu, đột nhiên nói: "Bên kia có người tựa hồ đi tới."

Yên Hỏa lập tức đứng lên vẫy vẫy tay.

Lúc đầu cho rằng sẽ có đồ công nghệ cao như máy phóng đại thanh âm gì gì đó, thế nhưng đáng tiếc là, người trên trạm gác đứng trên đài cao trực tiếp bắt đầu kêu gọi.

"Các ngươi là ai? "

Âm thanh vang vọng làm cho Yên Hỏa không tự chủ run một cái.

Sau đó Ti Ảnh Man Trúc hô một tiếng trả lời: "Chúng tôi là người qua đường, chúng tôi có thể đi vào lánh nạn không?"

Nếu là nhiệm vụ thủ thành, khẳng định bên ngoài có nguy hiểm, cho nên Ti Ảnh Man Trúc chỉ có thể nói như vậy.

"Được! Ngươi chờ!" Thanh âm từ trạm gác rất lớn.

"Ta cá 5 nhân dân tệ là sáu người kia khẳng định cũng nghe được. " Yên Hỏa nói, "Bất quá cũng không có cái gì, sau khi cùng nhau vào thành thì nói nhóm chúng ta đi nghĩ biện pháp là tốt rồi. "

"Chúng ta vốn chính là đi nghĩ biện pháp, chẳng lẽ còn vứt bỏ bọn họ?" Ti Ảnh Man Trúc da mặt dày trả lời một câu, tiếp đó Yên Hỏa liền thấy Dung Tụ gật đầu đồng ý.

Tiếp đó, chủ nhân thanh âm rất to trên trạm gác liền xuất hiện trước mặt.

"Ngươi... Làm thế nào đi ra? " Ti Ảnh Man Trúc hỏi.

"Đẩy cửa thành một cái, liền đi ra được thôi. Vừa xong còn gặp phải vài người muốn xông vào thành, trì hoãn một hồi, xin lỗi. "

Tác giả có lời muốn nói:

Ti Ảnh Man Trúc: (╯‵□′)╯︵┻━┻ ta chỉ muốn biết bọn họ còn sống không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro